• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đứa bé hôm nay đến tham quan Tòa nhà kinh dị của tôi thoạt nhìn chỉ khoảng 8, 9 tuổi. Không thích nói chuyện, càng là môi trường âm u, khủng bố thì nó càng hưng phấn. Cậu cảm thấy cái này phù hợp với bệnh trạng nào?” Trần Ca nói thẳng vấn đề của mình. Cho đến bây giờ, cố vấn cho hắn cũng chỉ có hai người, một là Hạc Sơn, người còn lại là Hạ Phong.

“Pháp y chúng tôi học tập chủ yếu là ứng dụng y học, sinh vật học, kể cả một bộ phận hóa học. Còn tâm lý học là nghiên cứu các hiện tượng tâm lý, chức năng não và khoa học thần kinh. Hai cái này là hai nhánh hoàn toàn bất đồng, anh hỏi tôi cũng như không thôi!” Hạc Sơn bất đắc dĩ nói: “Lão đại, anh thật sự không định làm gì sao? Tôi thấy nhiều ngày rồi anh không up video mới, livestream cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như vậy, độ chú ý mà anh vất vả tích góp từng chút một cũng sẽ từ từ rơi rụng hết. Anh nhìn trang cá nhân của mình xem, có người nói anh hết thời, còn có người bắt đầu lên tiếng chửi bới Tòa nhà kinh dị của anh.”

“Chửi bới Tòa nhà kinh dị? Có việc này à?” Trần Ca hết bình tĩnh nỗi, hắn vào Trang cá nhân xem, quá nhiên có rất nhiều bình luận tiêu cực.

“Lão đại, bây giờ video Tik tok quá nhiều, hơn nữa tính tương đồng rất cao, một khi độ hot của anh giảm xuống, người xem sẽ nhanh chóng chuyển lực chú ý, đi theo dõi streamer khác.”

“Nói có đạo lý, bất quá chuyện này cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ.” Trần Ca phụ họa một câu. Tâm tư của hắn vẫn đang đặt trên người Phạm Úc cùng cô của thằng bé. Trong mắt hắn, video trên Tik tok chỉ là công cụ hỗ trợ, quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ trong điện thoại màu đen.

“Được rồi, tôi chỉ muốn báo với anh một tiếng.” Trong giọng nói của Hạc Sơn vẫn có chút gì đó nuối tiếc: “Tần Quảng là một streamer nổi tiếng, tài nguyên của hắn rất nhiều, nền tảng sẽ toàn lực thúc đẩy cho hắn, bất quá, tôi cảm thấy hắn làm không hay bằng anh.”

“Mấy cái thứ hắn đăng đều là đồ thừa của tôi thôi.” Trần Ca mỉm cười, video của hắn khác biệt ở chỗ đó toàn là sự thật, không hề chỉnh sửa: “Nếu nói về tài nguyên, phương hướng và lượng fans, Tần Quảng có thể bỏ xa tôi mấy con phố, nhưng nếu nói trên phương diện khống chế và vận dụng sự khủng bố thì hắn còn kém xa.”

“Cũng đúng, dù sao anh mới là người trong nghề mà.” Đầu dây bên kia, Hạc Sơn ngừng một chút: “Lão đạo, tôi chợt nhớ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Vị học tỷ lần trước bị anh dọa khóc, anh nhớ không?”

“Tôi dọa khóc hơi bị nhiều học tỷ, cậu muốn nói người nào.”

“Cao Nhữ Tuyết, bố của tỷ ấy là bác sĩ tâm lý, cũng là giảng viên cao cấp về tâm lý học tội phạm. Tối nay, để tôi thử gọi tỷ ấy giúp anh.”

“Được, khi nào gặp cậu, tôi mời cơm, thuận tiện mời cậu vào tham quan bối cảnh mới miễn phí.” Trần Ca rất biết ơn cậu sinh viên y khoa chất phát, ngay thẳng này, nên liền hứa.

“Khỏi! Lần trước ra khỏi nhà kinh dị của anh, tôi bị dọa đến mức gặp ác mộng mấy đêm liền, cảm thấy thần kinh có vấn đề mất rồi.” Hạc Sơn kể khổ: “Có lần, tôi ngủ trong giờ học. Giáo sư đến bên cạnh lúc nào không biết, khi đó, tôi đang mơ thấy một bác sĩ cầm búa sắt đuổi theo mình, tôi chạy như điên trong cao ốc, đến khi chạy đến mái nhà, bỗng nhiên cảm giác có người bắt lấy vai tôi. Tôi thực sự sợ nên đã vung mạnh cùi chỏ ra sau, giật mình tỉnh giấc mới phát hiện mình đã nện vỡ kính của giáo sư...”

Trần Ca nhịn cả buổi, cuối cùng vẫn bật cười: “Được rồi, tôi không để cậu vào đó nữa.”

Nói chuyện thêm một hồi, Trần Ca cúp điện thoại, hắn ngước mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Ánh mặt trời bị che khuất, bầu trời dày đặc mây, dường như thời tiết sắp thay đổi.

Trở lại công viên Thế Kỷ Mới, Trần Ca nhìn thấy trước Tòa nhà kinh dị có rất nhiều người chen chúc, Từ Uyển đang nói gì đó với bọn họ.

“Tiểu Uyển, có chuyện gì vậy?”

“Rốt cuộc anh cũng về rồi, những du khách này đều là cố ý muốn đến tham quan Tòa nhà kinh dị, em tìm không thấy anh đâu, nên chỉ có thể trấn an mọi người trước, nói bọn họ không nên gấp.” Từ Uyển tháo đồ hóa trang xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Làm không tệ, em cứ ở ngoài bán vé, còn lại giao cho anh.” Trần Ca đẩy hàng rào bảo vệ ra, thay phục trang bác sĩ vỡ sọ, tiến vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.

Khoảng ba bốn giờ chiều, bên ngoài lất phất mưa, tầng mây càng lúc càng dày.

Trong công viên, rất nhiều trò chơi ngoài trời đều ngừng hoạt động, một số khách còn chưa về bắt đầu tập trung vào các trò chơi trong nhà. Tòa nhà kinh dị của Trần Ca ngẫu nhiên trở thành nơi được hoan nghênh nhất, mãi đến năm giờ rưỡi, công viên đóng cửa, lượng khách mới bắt đầu giảm bớt.

Kéo búa chạy cả buổi, Trần Ca cũng bắt đầu mệt, hắn cởi phục trang, đi ra ngoài tòa nhà.

Bầu trời âm u, mây đen che kín đầu, sắp có mưa to.

“Mấy năm trước, vào cái đêm bố mẹ Phạm Úc mất tích, trời cũng mưa như trút nước.” Trần Ca nhìn bầu trời, vẻ mặt phức tạp. Hắn bảo Từ Uyển tan ca trước, còn mình thì quay vào phòng sửa chữa, lấy ba lô ra.

Hắn nhét bật lửa, đèn pin, búa đa năng, búp bê vào ba lô, sau đó mặc áo mưa, rời khỏi Tòa nhà kinh dị.

Hôm nay du khách quá nhiều, lúc Trần Ca ra khỏi công viên thì cũng đã sáu giờ. Hắn đứng trước cổng, bắt một chiếc taxi. Sau khi nói địa điểm Trung học Mộ Dương, bác tài lại từ chối chở.

Bất đắc dĩ, hắn đành bắt một chiếc xe khác. Đối phương nói với Trần Ca, xung quang Trung học Mộ Dương là đất hoang, ngay cả đường đi cũng không có, vốn không đi được, nên chỉ có thể chở hắn đến vùng phụ cận mà thôi.

Thời gian nhiệm vụ có hạn chế, đến sớm một chút thì có thêm thời gian tìm hiểu, giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất.

Trần Ca không muốn đến trễ, nên sau khi thương lượng giá với bác tài, hắn lập tức xuất phát.

Trên đường đi, hắn cũng mở miệng hỏi thăm bác tài, muốn tìm hiểu một chút về Trung học Mộ Dương, đáng tiếc là thái độ của bác tài rất nghiêm túc, chỉ yên lặng nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.

Trong nháy mắt, Trần Ca thậm chí có hơi hoài niệm ông chú thích tám chuyện đã đưa hắn đến trường học tư nhân Tây Thành lúc trước.

Hơn bảy giờ tối, xe taxi mới chạy đến nơi, tình hình giao thông rất tệ. Trên cơ bản thì hắn đã rời khỏi vùng ngoại ô một khoảng khá xa.

“Con đường phía trước xe không vào được, tôi chỉ có thể chở cậu đến đây.” Tài xế taxi chỉ ra ngoài xe: “Gần đây chắc là có người ở, nếu cậu không biết đường có thể tìm người hỏi, tiền xe quét mã QR đi, tôi không thu tiền mặt.”

“Không thu tiền mặt?” Bác tài nói rất quyết đoán. Tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng Trần Ca cũng không theo đuổi vấn đề này. Sau khi dùng wechat thanh toán, hắn liền xuống xe.

Mưa càng lúc càng lớn, sắc trời đã hoàn toàn biến thành màu đen. Trần Ca nhìn xung quanh một lượt, xa xa có mấy dãy nhà, nhưng dường như đã rất lâu không có người ở, bên trong không có ánh sáng.

“Làm cách nào tìm được Trung học Mộ Dương bây giờ?”

Trần Ca định quay sang hỏi bác tài, kết quả là vừa quay người, đúng lúc thấy bác tài ném tấm đệm lót mà hắn vừa ngồi ra cửa sổ xe. Sau đó không chút do dự khởi động xe, quay đầu đi mất.

“Không lấy tiền mặt của mình, còn đem tấm đệm mà mình ngồi ném đi, người này có ý gì? Chẳng lẽ sợ xe của ông ta dính phải thứ gì xui rủi từ mình?”

-----

Dịch: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK