• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lúc này khoảng cách của Trần Ca và tấm gương chỉ có nửa ngón tay, hắn nhìn hết sức rõ ràng.

Máu tươi trên bộ đồng phục tinh xảo rơi tí tích, kề sát bên người hắn, tóc che cả mặt, chỉ lộ ra bên ngoài làn da trắng hơi dọa người.

"Trương Nhã?" Ánh sáng được chiếu ra từ điện thoại di động tản ra bị biến dạng, Trần Ca cảm thấy tay chân lạnh buốt, hắn dùng hết khí lực toàn thân đọc hoàn chỉnh tên của đối phương.

Cô gái kia giống như nghe được tiếng của Trần Ca, cái đầu đang cúi thấp kia chậm rãi nâng lên, mái tóc đen trượt qua hai bên, ngũ quan không chút tỳ vết nào chậm rãi lộ ra.

Nhưng vào lúc cô nâng lên một nửa thì mặt gương giống như phủ lớp sương mù, cô bước lên phía trên một bước, trực tiếp bước thẳng vào gương rồi biến mất.

"Người đâu rồi?"

Trần Ca nhìn chằm chằm vào tấm gương, kế tiếp chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra.

Tại chỗ ánh sáng điện thoại chiếu xuống, cái bóng của hắn chậm rãi đứng thẳng dậy, đứng ngay phía sau hắn.

Trần Ca từ trong gương có thể nhìn thấy, bóng đen thân cao một mét bảy. Kèm theo đó là tí tách, tí tách, giống như âm thanh của máu chảy xuống, cái bóng kia dần dần có thêm màu sắc.

Bộ đồng phục trên người nhuốm máu, nhìn một cái, đều là một màu đỏ tươi.

Trần Ca đứng tại chỗ, đến cử động cũng không dám, hàn ý phía sau lưng đã dọc theo xương cột sống xông lên tới đại não, mà đúng lúc này, cái huyết bóng kia lui về sau nửa bước, trực tiếp tựa vào lưng của hắn.

Dựa lưng vào nhau, thân thể Trần Ca giống như bị đông cứng, hắn liều mạng hít thở cũng không làm dịu bớt cái cảm giác sắp hít thở không thông này.

"Lệ quỷ cứ như vậy mà tựa vào lưng của mình?" Cảnh tượng lưng tựa lưng như vậy đúng là một chuyện rất kinh khủng, bởi vì nhiều khi, căn bản không xác định được người phía sau kia là ai.

"Ầm!"

Giữa những ngón tay tựa như có thêm thứ gì đó lạnh như băng, hắn không dám nhìn, bàn tay cứng ngắt chậm rãi buông lỏng, điện thoại rớt xuống đất.

Ánh sáng chớp động mấy lần rồi dập tắt.

Bị bóng tối bao trùm, phía sau còn có khí lạnh đang khuếch tán, Trần Ca căn bản không dám tưởng tượng mình đang trải qua cái gì.

Hai giờ sáng, một mình chạy đến một phòng vũ đạo trong trường học hoang vu, trống trải, tăm tối, đối mặt với tấm gương dài sáu thước, cùng một con lệ quỷ áo đỏ lưng tựa lưng đứng thẳng, như vậy cũng có thể coi là một chuyện lãng mạn đi.

Trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, bàn tay của hắn giống như bị thứ gì nắm chặt, càng ngày càng lạnh, đầu cô gái tóc đen đằng sau đang lắc lư. Tóc của lệ quỷ và Trần Ca đan vào với nhau.

"Cô đang tính làm gì đó? Tôi tới đây là để làm nhiệm vụ tìm đôi giày đỏ, không tìm thấy đôi giày đỏ là nhiệm vụ độ hảo cảm coi như không thành công."

Thân thể cứng ngắc, Trần Ca chỉ có thể nhìn lên tấm gương trước mặt, hắn ngày từ đầu không có để ý lắm nhưng qua vài giây sao, hắn chợt phát hiện có một bóng người mơ hồ xuất hiện trong gương.

Hắn mở to hai mắt, con ngươi dần thích ứng với bóng tối, bóng ngươi trong gương dần dần hiện rõ.

"Đây không phải là mấy nữ sinh bị vây trên ghế vừa nãy sao?"

Trong gương, năm cô gái mặc đồng phục gọn gàng đi vào bên trong phòng vũ đạo. Nhìn hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy, tấm gương giống như đã ghi chép lại sự việc đã xảy ra ở đây trước kia.

Năm cô gái cười cười nói nói đi về phía tấm gương, sau đó bọn họ đi vào trong phòng thay đồ, Trương Nhã mới xuất hiện.

Dáng người Trương Nhã cao gầy, mặc đồng phục vào tạo ra một cảm giác vô cùng khác biệt.

Cô đeo túi xách, trong tay còn cầm theo một túi quà tặng. Túi quà tặng này Trần Ca có nhìn thấy trong phòng thay đồ, bên trong còn có năm hộp kẹo.

Tâm trạng của Trương Nhã có vẻ cũng không tệ, bước nhanh vào phòng thay đồ. Qua mấy phút sau, 6 cô gái thay váy múa ba-lê từ trong phòng đi ra.

Tình huống cũng không phát sinh điều gì khác thường, vẫn là 5 cô gái đi phía trước, một mình Trương Nhã đi đằng sau.

Sáu người bắt đầu luyện tập, một lát sau, cửa phòng vũ đạo mở ra lần nữa, một giáo viên nữ đi đến, trên tay còn cầm giấy khen tiết mục Hồ Thiên Nga - Quán quân cuộc thi đoàn thể cấp thành phố, sau đó nói vài câu với mấy cô gái, có thể là đang khích lệ các cô.

Ngày hôm đó hẳn không phải là ngày học thường, vì không có những học sinh khác đến lớp. Sáu cô gái dường như bởi vì chuẩn bị thi đấu cấp tỉnh cho nên ngày nghỉ mới đến trường tập luyện.

Cô giáo chỉ dạy cho bọn họ nửa tiếng rồi rời đi. Sau khi xác định cô giáo đã đi, năm cô gái dừng luyện tập, ngồi xuống sàn chơi điện thoại nói chuyện phiến, chỉ có mỗi Trương Nhã vẫn tiếp tục tập luyện.

Lúc này năm cô gái ngồi một góc chỉ vào Trương Nhã nói gì đó, mấy cô gái này đều nở nụ cười, chỉ có Trương Nhã lộ vẻ khó chịu. Nhưng mà cô cũng không để ý, dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi xoay người đi vào phòng thay đồ, sau đó đem túi đựng bánh kẹo ra.

Trương Nhã đưa bánh kẹo cho mấy cô gái khác, thế nhưng chỉ có một cô gái chuẩn bị đưa tay lấy. Cuối cùng còn bị một cô gái cao gần bằng Trương Nhã đưa tay ngăn lại, cô gái kia còn chỉ vào Trương Nhã nói rất nhiều, sau đó chạy vào phòng thay đồ cầm một túi xách ra, từ bên trong lật lật mấy lá thư tình người khác viết cho Trương Nhã.

Đây không tính là cãi lộn, chỉ là cô gái kia đơn phương nói chuyện, tâm trạng của cô ta hình như có chút kích động.

Bánh kẹo của Trương Nhã cuối cùng vẫn không ai cầm, cô đem bỏ lại vào túi cất lại chỗ cũ, vốn dĩ việc này đã coi như xong. Nhưng không lâu sau, cửa phòng vũ đạo đột nhiên mở ra.

Mấy cô gái giật nảy mình, tưởng rằng là giáo viên đến nên đứng lên giả vờ đang luyện tập.

Nhưng ngoài cửa là một người đàn ông, cao chừng 1m8, lưng hơi còng, rất mập.

Người này nói gì với mấy cô gái này, thân phận của hắn Trần Ca có chút đoán không ra. Trong mấy cô gái chỉ có hai người là biết hắn.

Ngay sau đó, các cô gái lại tiếp tục bắt đầu luyện tập, người đàn ông này đi vào văn phòng, cũng không lâu lắm, hắn đột nhiên đưa tay ra hiệu để Trương Nhã đi qua.

Có lẽ Trương Nhã cũng không biết người đàn ông này, trong lòng cô có chút lo lắng nên chỉ đi đến cửa phòng làm việc chứ không đi vào.

Trong gương không chiếu tới cảnh tượng bên trong phòng, đại khái chỉ qua sáu bảy giây sau, cảnh tượng trong gương trở nên càng thêm âm u. Trương Nhã từ trong văn phòng chạy ra, người đàn ông kia bụm tay mình, chửi rủa đuổi theo ở phía sau.

Năm cô gái còn lại trong phòng vũ đạo đều nhìn thấy cảnh này nhưng vẫn ngồi tại chỗ, không ai nguyện ý giúp Trương Nhã dù chỉ một câu nói.

Trương Nhã nhanh chóng bị dồn đến một góc hẻo lánh, cửa phòng cách cô rất xa, cô lớn tiếng la lên, lại không có người đáp lại, còn năm người kia vẫn ngồi yên tại chỗ, ai cũng không cử động.

Miệng người đàn ông kia không ngừng chửi rủa, hắn cách Trương Nhã ngày càng gần, lúc này tay Trương Nhã sờ lên bệ cửa sổ sau lưng, cô chỉ còn một con đường.

Nhìn xem cảnh tượng này trong gương, Trần Ca bỗng nhiên nhớ đến bức thư tình hắn nhận được, nhớ đến những dòng chữ giới thiệu trên cái điện thoại màu đen kia: Hai mắt lồi ra ngoài, khuôn mặt tái nhợt, vào giây phút rơi từ trên lầu cao xuống, cô liền trở thành điều cấm kỵ trong sân trường. Mang trên chân giày khiêu vũ màu đỏ, đồng phục nhuốm máu, kể cả tên cô cũng không được đề cập đến.

Người đàn ông nhìn thấy cửa sổ trống rỗng, không chạy xuống cứu viện, mà lùi về sau một bước, đứng cạnh năm cô gái hoàn toàn bị dọa sợ kia.

-----

Dịch: Jamie

Biên: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK