Trong phòng ngủ nữ sinh chật hẹp thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, ở nơi đèn pin không chiếu đến, ga giường nhẹ nhàng phùng lên, giống như có thứ gì đó sắp chui ra.
Mưa nện vào kính cửa sổ, bên ngoài ký túc xá là mưa to gió lớn, thế nhưng bên trong lại quá mức tĩnh lặng, khiến cho lòng người run sợ.
Cánh tay lơ lửng trên trang giấy trắng, Trần Ca nắm chặt bút, cố gắng để mình thả lỏng hơn.
Sau khi đọc lên câu thần chú kêu gọi bút tiên, rõ ràng có một lực tác động lên mu bàn tay hắn, cứ như tay bị ai đó cầm lấy. Thậm chí, hắn có thể cảm giác được đầu ngón tay lạnh buốt của đối phương.
“Bút tiên, Bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu như ngươi muốn đến thì hãy vẽ một vòng lên giấy.”
Trần Ca lại đọc thần chú một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay càng rõ ràng hơn. Nhưng điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là cây bút trong tay vẫn đứng yên trên mặt giấy, không vẽ vòng tròn, mà cũng không làm gì khác.
“Bút tiên không muốn đến?”
Bầu không khí trong phòng càng trở nên nặng nề hơn, cảm giác lạnh buốt trên mu bàn tay hắn đã lan tràn đến cánh tay.
“Cảm giác... Dường như có thêm người trong phòng.” Hắn tập trung lực chú ý, đồng tử từ từ co rút trong bóng tối. Có lẽ là do âm đồng phát huy tác dụng, nên hắn mơ hồ thấy được ba cái bóng đứng ở ba hướng khác nhau, từng cái đều đang duỗi tay ra, nắm lấy cây bút trong tay Trần Ca.
“Ba...?” Tim Trần Ca vọt lên cổ họng, hắn chớp mắt một cái, cảnh tượng vừa thấy được lập tức biến mất.
Mắt nhìn không thấy không có nghĩa là chúng đã rời khỏi, tay Trần Ca như bị ngâm vào nước đá, hắn biết rõ, bây giờ có ít nhất ba bàn tay đang nắm lấy cây bút.
“Đồng thời có ba “người” đáp lại, chẳng lẽ bị ảnh hưởng bởi danh hiệu Lệ quỷ chiếu cố?” Ngay khi Trần Ca còn đag suy nghĩ, cây bút vốn đang bất động thình lình lắc lư một cái. Biên độ rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được.
“Muốn bắt đầu sao?”
Đèn pin bên cạnh dường như tối đi, dưới con mắt chăm chú của Trần Ca, cây bút trong tay hắn từ từ chuyển động.
Ngòi bút đặt trên tờ giấy trắng, viên bi trên đầu bút ma sát với trang giấy, nhanh chóng vẽ ra một vòng tròn đỏ như máu.
Rõ ràng tay của hắn không nhúc nhích, nhưng cây bút lại vẽ ra được thứ trên giấy. Trần Ca nhìn chằm chằm hình vẽ kia, nghĩ tới cái tên nhiệm vụ: Bút tiên không rời đi.
Trong trò chơi bút tiên có ba điều cấm kị. Một, không thể hỏi nguyên nhân cái chết. Hai, không thể hỏi tuổi. Ba, nhất định phải mời đi. Phá vỡ một trong ba điều trên có thể sẽ dẫn đến hậu quả không thể khống chế được.
Thực tế, điều thứ ba là quan trọng nhất. Nếu gọi bút tiên, nhưng không cách nào mời đi, vậy thì nó sẽ luôn ở bên cạnh, mãi cho đến khi chiếm được cơ thể của người chơi, hoặc là sát hại người đó mới thôi.
“Hi vọng đừng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.” Trần Ca âm thầm nói một câu, lại lần nữa đưa mắt nhìn về phía tờ giấy trắng.
Đầu đuôi nối liền nhau, vòng tròn đỏ như máu được vẽ ngay chính giữa tờ giấy.
“Xem ra nó đã nghe mình gọi, vậy thì nên hỏi một vài vấn đề.”
Trần Ca chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ do điện thoại màu đen đưa ra, hắn không muốn thử bất cứ thứ gì kỳ lạ, cổ quái. Lỡ như chọc giận đối phương, cuối cùng, người gặp họa không phải hắn thì là ai.
“Thành công gọi bút tiên, vậy cũng xem như một cơ hội khó có được.” Trần Ca suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi ra vấn đề mà hắn muốn biết nhất: “Bút tiên, bút tiên, bố mẹ của tôi đã đi đâu?”
Lúc trước, khi thực hiện nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng trong bồn tắm, điều Trần Ca mong muốn nhất chính là gặp bố mẹ mình. Nhưng hắn cũng không được như nguyện. Bất quá, ít nhất, như vậy có nghĩa là bố mẹ hắn không chết, chỉ mất tích mà thôi.
Trần Ca thật sự muốn biết đáp án của chuyện này, nhưng điều khiến cho hắn không ngờ tới chính là ngay khi hắn vừa hỏi xong, cây bút trong tay run lên, thậm chí trên cán bút còn xuất hiện một vết nứt nhỏ.
Cảnh này không giống như trong tưởng tượng của hắn: “Vấn đề mình hỏi khó trả lời vậy sao?”
Hai ba phút sau, Trần Ca có cảm giác trong phòng dường như sáng hơn, cây bút trong tay hắn lần nữa chuyển động, lại có thêm một vòng tròn trên giấy.
“Có ý gì? Bỏ qua?” Trần Ca nhìn hai cái vòng tròn trên giấy, đại khái hiểu được ý của bút tiên: Ngại quá, nó cũng không biết đáp án của vấn đề này.
“Vừa rồi, phản ứng của bút tiên rất kỳ quái. Xem ra, chuyện bố mẹ mình mất tích cũng không đơn giản như vậy.” Trần Ca trầm mặc trong chốc lát, ngoại trừ vấn đề này, hắn thật sự không nghĩ ra chuyện gì khác muốn hỏi: “Được rồi, hỏi đại, nhanh chóng kết thúc cái nhiệm vụ nhánh này thôi.”
Cảm giác lạnh lẽo trên cánh tay đã lan đến vai, trong quá trình chơi, Trần Ca cảm thấy một nửa người của hắn đã bị tê liệt, dường như không cách nào khống chế được.
“Tôi hỏi chuyện khác, bút tiên, bút tiên, có thể nói cho tôi biết, vợ của tôi trong tương lai là ai không?”
Ngòi bút run run, đèn pin lóe lên vài cái, dường như là có thứ gì đó vừa lướt qua, không khí trong phòng một lần nữa trở nên căng thẳng.
Khung cửa sổ phát ra tiếng kêu “cót két”, một vài hạt mưa li ti rơi vào phòng, tia chớp vạch ngang bầu trời đen, trong nháy mắt, trên vách tường xuất hiện bốn cái bóng.
Bàn tay Trần Ca nắm hờ, cây bút bên trong lại bắt đầu chuyển động.
Chữ viết đỏ như máu xuất hiện trên tờ giấy trắng, một nét rồi lại một nét, chữ thứ nhất nhanh chóng hiện rõ.
“Từ? Là Từ Uyển sao?” Lần này, Trần Ca thật sự có hơi tò mò. Cây bút trong tay hắn cũng không dừng lại, kết thúc nét cuối cùng, sau đó bắt đầu viết tiếp.
Nhưng viết đến một nữa, đột nhiên, cây bút ngừng lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Ca vô cùng bị động quan sát tất cả. Hắn không hề dùng sức, nhưng cây bút trong tay lại bắt đầu run rẩy dữ dội, trên thân bút cũng có thêm nhiều vết nứt.
“Uỳnh!!!”
Dường như trong phòng ngủ âm u có hai cổ lực lượng bất đồng đang giao chiến. Bút bi không chịu nổi áp lực, cán bút hoàn toàn nứt ra.
Một bên hẳn là đã lựa chọn thỏa hiệp, kế đó, Trần Ca thấy một chuyện cực kỳ quái lạ.
Cây bút trong tay hắn đột nhiên gạch chéo lên chữ “Từ” mà nó vừa viết xong, kế đó, nó viết xuống một cái tên khác bên cạnh.
“Trương... Nhã?”
Nhìn chữ viết tinh tế màu đỏ như máu trên mặt giấy trắng, Trần Ca cũng không biết nên nói gì cho phải: “Bút tiên, ngươi xác định đây chính là cái tên mà ngươi muốn ghi từ đầu?”
Không có bất kỳ điều gì đáp lại, cảm giác lạnh lẽo trên tay Trần Ca cũng biến mất: “Bút tiên, ngươi còn ở đây không? Nghe được thì hãy vẽ vòng tròn.”
Cảm giác lạnh lẽ đã hoàn toàn biến mất, không khí trong phòng cũng đã khôi phục lại như thường. Xem ra bút tiên đã ra đi không từ giã. Nhưng để đảm bảo, Trần Ca vẫn dựa theo yêu cầu trò chơi mà niệm: “Bút tiên, bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu như muốn đi thì hãy trở về đi.”
Trò chơi kết thúc, Trần Ca đứng dậy khỏi ghế. Hắn vừa buông tay, cây bút lập tức gãy thành mấy đoạn, trông rất thê thảm.
“Mình chơi bút tiên hình như không giống với người khác...”
Trần Ca cầm lấy điện thoại bên cạnh. Hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện livestream của mình đã thu hút lượt xem đột phá con số 20.000 người. Với hắn, đây là một kỷ lục hoàn toàn mới.
-----
Dịch: Mịii
------