Thời gian dần trôi qua, bóng đêm bao phủ Tòa nhà kinh dị.
Đến nửa đêm, bên trong Tòa nhà kinh dị yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh kỳ quái, giống như có người đang cưa cái gì đó.
Trong phòng nghỉ của nhân viên, Trần Ca từ từ mở mắt, hắn liếc nhìn điện thoại một chút… Mới có một giờ sáng.
Hắn trở mình, dùng gối che đầu, nhưng cái âm thanh cổ quái kia lại không ngừng chui vào đầu hắn.
“Mình không có nằm mơ? Có cái gì đó vẫn luôn phát ra tiếng động?”
Từng đạo cụ trong Tòa nhà kinh dị này đều do Trần Ca tự tay chế tác và cải tạo, trong lòng hắn rất rõ, không có bất kỳ món đạo cụ nào phát ra âm thanh giống tiếng cưa gỗ như vậy.
Ngủ suốt sáu bảy tiếng, đầu có hơi mờ mịt, Trần Ca dùng sức véo bắp đùi mình một cái, sau đó mặc quần áo vào, lấy một cây búa sắt từ trong hộp công cụ ra, cầm trên tay.
Hắn bật đèn pin, đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Tòa nhà kinh dị vào ban đêm khủng bố hơn rất nhiều so với ban ngày, Trần Ca đứng tựa ở cửa, không vội bước ra ngoài.
“Không thể là ăn trộm, chỉ có mấy tên não tàn mới đến nhà ma lúc nửa đêm để ăn trộm, cũng không thể là chuột, tiếng chuột gặm cắn gỗ rất nhẹ, rất nhỏ vụn, không rõ ràng như vậy.” Loại trừ hai đối tượng thường nghĩ đến nhất, Trần Ca bắt đầu suy nghĩ theo hướng phi thường: “Chẳng lẽ là con quái vật trong gương chạy ra?”
Bởi vì không đủ vải đen, nên Trần Ca không che hết được tất cả số gương trong bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm trên lầu ba.
Hắn nhìn chằm chằm vào hành lang đen kịt, lui về sau vài bước, cầm con búp bê mà bố mẹ để lại nhét vào người, sau đó mới dám bước ra khỏi cửa.
Âm thanh vọng đến từ đỉnh đầu, Trần Ca đi dọc theo cầu thang, không ngừng hướng lên, cuối cùng, hắn đi đến trước cửa bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.
“Quả nhiên là từ trong này vọng ra, chỉ không biết là tiếng động do tàn hồn của người bị hại ở nhà trọ Bình An phát ra, hay là do mấy thứ bẩn thỉu trong gương làm?” Đứng ở cửa, Trần Ca có hơi do dự, thẳng thắn mà nói, ngay cả hắn cũng không muốn đi vào bối cảnh kinh dị giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy.
Bị tiếng cưa trong phòng tra tấn, Trần Ca nắm chặt cán búa: “Mình nhận được danh hiệu Lệ quỷ chiếu cố, lại có được thiện ý của người bị hại ở nhà trọ Bình An, giả sử có gặp phải thứ bẩn thỉu trong gương ở bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm thì có lẽ nó cũng không làm gì được mình.”
Hắn nhớ lại cảnh tượng quái vật trong gương mê hoặc Hạc Sơn, nhưng bởi vì Từ Uyển đột nhiên xuất hiện khiến nó thất bại trong gang tấc, từ đó có thể thấy được, thật ra con quái vật kia cũng không quá mạnh.
“Vào xem thử, dù sao thì mình với con quái vật kia đã ở vào thế không chết không ngừng rồi, càng hiểu rõ về nó thì mình càng có thêm tự tin để đối phó nó.” Trần Ca vô cùng tỉnh táo, trong lòng hắn rất rõ, thứ mà hắn sợ hãi thật ra không phải là con quái vật kia, mà chính là cảm giác không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Mở cửa bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm ra, mùi ẩm mốc nhàn nhạt phiêu tán khắp nơi, chỗ này càng lúc càng giống với nhà trọ Bình An.
Cửa phòng ở hai bên hành lang nửa khép nửa mở, Trần Ca giơ điện thoại trong tay lên, cầm chặt búa sắt, tiến vào trong.
Âm thanh cưa gỗ càng lúc càng lớn, Trần Ca biết rõ mình đang từng bước tiếp cận chân tướng sự việc.
Hắn đi hết các phòng ở tầng ba, cuối cùng, dừng lại bên ngoài một cánh cửa. Âm thanh quái dị kia vọng ra từ trong căn phòng này.
Cửa không khóa, Trần Ca giơ tay nắm lấy chốt cửa, cảm giác lạnh buốt khiến hắn lập tức tỉnh táo lại không ít.
Cơ chân hắn kéo căng, đẩy mạnh cửa phòng ra.
“Ai ở trong đó?”
Trần Ca giơ búa sắt lên, nhảy vào phòng, đúng lúc trông thấy một bóng đen cao to nửa ngồi trong buồng vệ sinh, nhìn hình dáng cực kỳ giống với Hạ Phong.
Bóng đen kia không ngờ là sẽ có người đi vào, lập tức vứt bỏ đồ trong tay, xoay người, thoáng cái nhảy vào trong gương, biến mất.
“Đứng lại!” Trần Ca hô to một tiếng, vung búa lên, nhưng lại không có thứ gì để nện.
Buồng vệ sinh trống trơn, cứ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là ảo giác.
“Cái bóng kia không phải là Hạ Phong! Nhưng sao vóc dáng cơ thể của nó lại giống Hạ Phong như vậy?” Đứng trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Trần Ca có cảm giác không được tự nhiên: “Con quái vật này bắt chước Hạ Phong? Nó làm vậy là có mục đích gì?”
Bóng đen xuất hiện đã mang đến rất nhiều nghi vấn, nhưng đồng thời, cũng tiết lộ cho Trần Ca hai tin tức.
Thứ nhất, quái vật trong gương có thể rời khỏi tấm gương để hoạt động.
Thứ hai, nó có thể mô phỏng y hệt hình dạng của những người đã soi qua gương.
“Tên này so với trong tưởng tượng của mình còn nguy hiểm hơn.”
Tiếng cưa gỗ trong Tòa nhà kinh dị rốt cuộc cũng ngừng lại, Trần Ca ngồi xổm xuống, nhìn thứ vừa rồi bị cái bóng đen kia tiện tay ném qua một bên.
Trên nền xi măng thô ráp có bốn con búp bê nằm xiêu vẹo, bên cạnh còn có vài mảnh gương vỡ.
Hắn đặt con búp bê trong lòng bàn tay, xem xét, búp bê đại diện cho mẹ, chị gái và em gái chỉ bị dính một ít bùn đất và tro bụi, cũng không có gì đáng ngại.
Chỉ có con búp bê đại diện cho bố đã bị cắt một nửa cổ, trên người còn có nhiều vết trầy xướt, hư hại nghiêm trọng.
“Sao chỉ có bố là bị thương?” Trần Ca nhanh chóng đoán ra nguyên nhân. Con búp bê đại diện cho bố từng giúp Hạ Phong thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, phá hủy kế hoạch của quái vật trong gương, cho nên mới bị nó trả thù.
“Tàn niệm của bốn người bị hại không ngăn được quái vật trong gương, chỉ có thể để mặc nó khi dễ, thực lực kém khá xa!” Trần Ca không biết gì về sức mạnh của thế giới bên kia, hắn chỉ có thể dựa theo một vài tin tức có hạn để phỏng đoán: “Tàn niệm của người bị hại ngoại trừ dọa người thì không có bất kỳ thủ đoạn công kích nào khác. So với bọn chúng thì quái bật trong gương có cấp bậc cao hơn, nhưng nó gặp người thì bỏ chạy, nói vậy, sức chiến đấu của nó rất yếu, thủ đoạn công kích chủ yếu hẳn là trên phương diện tinh thần. Ví dụ như lợi dụng sơ hở sâu trong nội tâm con người, khiến họ sinh ra ảo giác, từ đó đánh mất bản thân mình.”
Kết hợp chuyện của Hạc Sơn và Hạ Phong, cùng với chuyện vừa mới phát sinh, Trần Ca cho ra suy đoán của mình.
Quái vật trong gương rất khó chơi, nhưng nếu quyết đấu chính diện thì năng lực của nó không cách nào phát huy được, cho nên chỉ có thể nghĩ cách dụ nó ra khỏi gương, đến lúc đó thì mọi thứ đều dễ dàng.
“Mình cần phải vạch kế hoạch rõ ràng, tranh thủ đêm nay giải quyết nó, như vậy thì ngày mai có thể đưa vào sử dụng bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm rồi.” Ánh mắt Trần Ca bình tĩnh, quái vật trong gương càng lúc càng điên cuồng, bất chấp mọi thứ, ngày nào chưa diệt trừ nó thì ngày đó Trần Ca khó có thể an giấc.
Ôm bốn con búp bê rời khỏi bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, khóa trái cửa, sau đó Trần Ca đi vào phòng đạo cụ.
Hắn vừa khâu lại vết rách trên người búp bê, vừa suy nghĩ đối sách.
“Con quái vật kia có tính công kích rất mạnh, dường như nó cảm thấy vô cùng hứng thú với người sống, nếu như muốn dụ nó ra khỏi gương, vậy thì phương pháp đơn giản nhất chính là dùng người sống là mồi.” Tay Trần Ca rất khéo, chỉ vài phút đã khâu hơn phân nửa miệng vết rách.
“Nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ sau khi dụ nó ra khỏi gương, mình sẽ tiêu diệt nó như thế nào? Nghe nói ma quỷ rất sợ muối và tỏi, nhưng nếu đánh nhau thật, mình ném mấy thứ này vào nó thì…Có hơi giống trò trẻ con thì phải?” Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Trần Ca quyết định đăng nhập vào diễn đàn linh dị tìm kiếm cố vấn.