Cổ hắn bị quái vật trong gương siết chặt, còn tên hung phạm thì đang cầm dao xông về phía hắn, chỉ còn hơn hai mét nữa thôi, lúc này, Trần Ca không có thời gian để mà do dự. Nhìn thấy giao diện riêng của Trương Nhã, hắn lập tức gõ lên hai chữ: Cứu tôi!
Tiếng cười quái dị trong đầu càng lúc càng lớn, Trần Ca không kịp nhập thêm chữ nào nữa, con dao của Trương Bằng đã đâm tới.
Hắn lật người né tránh, vơ mấy thứ linh tinh trong tủ ném về phía Trương Bằng.
Cánh tay dần dần nhũn ra, cổ Trần Ca đã có hơi biến dạng, kế tiếp, cho dù Trương Bằng không ra tay, thì hắn cũng sẽ bị con quái vật trong gương bóp chết.
Gân máu trên cánh tay nổi lên, hắn sờ lên cổ, nhưng không chạm được bất kỳ thứ gì, giờ đây, Trần Ca chỉ có thể ký thác hi vọng cuối cùng lên điện thoại màu đen.
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại màu đen đang nằm trên mặt đất, trên giao diện đỏ như máu xuất hiện một dòng chữ: “Cô ấy đã biết được tâm ý của bạn, hãy xác nhận nội dung của giao ước đầu tiên.”
Lúc này, dù cho Trương Nhã có đưa ra yêu cầu gì quá đáng thì Trần Ca cũng sẽ không chút do dự mà chấp nhận.
Ngón tay nhúc nhích, Trần Ca gian nan chạm vào nút OK trên màn hình.
Ngay khi đầu ngón tay tiếp xúc với màn hình, nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, gió lạnh từ bốn phương tám hướng ùa vào.
Tiếng cười quái dị trong đầu Trần Ca im bặt, quái vật sau lưng lạnh run. Nó cũng biết sợ!
“Tí tách, tí tách…” Tiếng máu chảy không biết từ đâu vang lên. Con quái vật vốn đang bám trên lưng Trần Ca đột nhiên buông tay, tháo chạy vào cơ thể Trương Bằng.
Phòng sửa chữa đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trương Bằng đang cầm dao nhọn cũng phát giác có gì đó không đúng. Cái tên nghiện cờ bạc này dường như đã nhận ra được cái gì đó, nhưng trong thời khắc mấu chốt, hắn vẫn không lui lại, mà dựng thẳng mũi dao lên, lao về phía Trần Ca.
Nhưng hắn vừa tiến lên một bước, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, quái vật trong gương mạnh mẽ chiếm lấy thân thể hắn, muốn kéo hắn rời khỏi.
Một người một quỷ xuất hiện nội chiến, ngay thời điểm bọn họ tranh đấu, Trần Ca từ từ đứng lên, phía sau lưng hắn thấp thoáng một cái áo khoác đang nhỏ máu.
Có lẽ là ở trường học tư nhân Tây Thành, Trương Nhã đã để lại ám ảnh tâm lý quá sâu với hai người bọn họ, cho nên khi thấy Hồng Y Lệ Quỷ phía sau Trần Ca, cả hai lập tức có cùng suy nghĩ, không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Không còn sự trói buộc của quái vật trong gương, Trần Ca lập tức được tự do. Vừa rồi, quẩn quanh giữa lằn ranh sinh sử, cơn giận trong lòng hắn trào lên, không cách nào kiềm chế được, sao có thể để yên cho Trương Bằng chạy thoát.
Hắn quơ lấy búa sắt, đứng bật dậy, không ngờ tốc độ của Hồng Y Lệ Quỷ còn nhanh hơn hắn. Dường như Trương Nhã rất ưa thích giết chóc, không cần Trần Ca chỉ huy, một sợi tóc đen đã quấn lấy thân thể Trương Bằng.
Bước chân Trương Bằng chậm dần, Trần Ca đâu thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn vung búa sắt lên, đập vào vai hắn ta.
Lực đánh cực lớn khiến cho Trương Bằng lảo đảo ngã về phía trước, Trần Ca thuận thế giơ búa lên, nhắm vào đùi hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ phòng sửa chữa, con quái vật trốn trong cơ thể Trương Bằng biết không còn đường lui nữa, nó quyết đoán từ bỏ Trương Bằng, vọt về phía buồng vệ sinh, tháo chạy.
“Phòng vệ sinh ở lầu một có gương, không tốt!”
Không đợi Trần Ca mở miệng, Trương Nhã đã ném Trương Bằng qua một bên, đuổi theo quái vật trong gương. Con quái vật này đã thật sự gợi lên hứng thú của cô.
“Mình phải nghĩ cách che khuất tấm gương.” Hắn nhìn xung quanh một chút, lập tức xách thùng máu nhân tạo trong phòng sửa chữa chạy ra hành lang.
Cửa phòng vệ sinh lắc lư trong gió, lúc Trần Ca đuổi đến, vừa hay nhìn thấy nửa người của con quái vật kia đã bị tóc đen đâm thủng, khoảng cách của nó với tấm gương rất gần.
“Lần này tuyệt đối không để mày thoát được!” Mặc kệ vô dụng hay hữu dụng, Trần Ca giội nửa thùng máu nhân tạo lên mặt gương trong nhà vệ sinh.
Mặt gương bị che khuất, bóng đen đứng khựng lại trước gương, nó còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị tóc đen trói lại, một sợi tóc dài đâm xuyên qua nó, trong nháy mắt, ngay cả hình người cũng không còn nữa.
Hồng Y phất phới, chơi chán, Trương Nhã vò bóng đen thành một cục, rồi chia làm hai nửa, một nửa cô ta nuốt vào, nửa còn lại thì xé nát, sau đó nhẹ nhàng thổi về phía Trần Ca.
Rùng mình một cái, Trần Ca cảm giác có thứ gì đó bay vào mắt, cả người đột nhiên lạnh lẽo.
“Đó là cái gì?” Trần Ca muốn tìm đáp án trên người Trương Nhã, nhưng đáng tiếc, sau khi xong việc, Hồng Y Lệ Quỷ khủng bố này lập tức biến mất.
Cửa phòng vệ sinh vẫn còn lắc lư, trong phòng không để lại một chút dấu vết nào, tất cả tựa như chưa từng xảy ra.
“Con quái vật trong gương cứ như vậy bị Trương Nhã ăn sạch, còn có một phần thổi vào mắt mình.” Trần Ca nhìn vào tấm gương trong nhà vệ sinh, có cảm giác không chân thực: “Ác quỷ trong gương đã giải quyết, tối mai, ắt hắn sẽ không có con số khó hiểu xuất hiện trên mặt gương nữa?”
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không rõ con số đó đại biểu cho cái gì, mơ hồ cảm thấy nó che giấu một bí mật rất lớn.
Đóng cửa phòng, Trần Ca lấy điện thoại của mình ra, báo cảnh sát. Lần này hắn không tiếp tục làm phiền đội trưởng Lý, dù sao thì người không phải làm bằng sắt, mấy ngày nay, quả thực đội trưởng Lý đã cực khổ nhiều rồi.
Đứng chắn ở cửa ra vào, Trần Ca nhìn Trương Bằng nằm co quắp trên mặt đất. Lúc rời đi, dường như con quái vật kia đã mang theo thứ gì đó trong người hắn. Lúc này, nhìn hắn vô cùng uể oải, ánh mắt vẩn đục, không chút ánh sáng.
“Xem như báo ứng.”
Buổi sáng, đồn cảnh sát tây thành, đội hình sự phân cục thành phố, còn có người phụ trách cùng nhân viên quản lý của công viên đều tụ tập trước cửa Tòa nhà kinh dị. Nghi phạm cuối cùng liên quan đến vụ án diệt môn tại nhà trọ Bình An năm năm trước rốt cục sa lưới.
Tận mắt nhìn Trương Bằng bị áp giải lên xe cảnh sát, dây thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng của Trần Ca mới từ từ buông lỏng. Hắn không trò chuyện với những người khác, mà một mình quay vào Tòa nhà kinh dị, nhốt mình trong phòng nghỉ dành cho nhân viên.”
“Hung phạm của vụ án nhà trọ Bình An đã bị xử lý sạch sẽ, quái vật trong gương cũng bị Trương Nhã ăn tươi, tai họa ngầm trong Tòa nhà kinh dị của mình đã được giải quyết. Đợi đến khi trời sáng, mình có thể mở cửa tất cả bối cảnh, chào đón khách du lịch rồi.” Trần Ca nằm trên giường, ngẫm nghĩ về tương lai: “Xây dựng thêm Tòa nhà kinh dị là chuyện lửa sém lông mày (1), không xây thêm thì không cách nào mở khóa bối cảnh mới. Đợi mình thức dậy, sẽ đến nói chuyện với Từ thúc, bằng mọi cách phải thuê được bãi đỗ xe tầng hầm.”
(1) Lửa sém lông mày: Chuyện vô cùng cấp bách.
Đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh, cho dù đắp chăn cũng không có tác dụng, cảm giác lạnh lẽo này dường như tỏa ra từ trong mắt hắn.
“Trương Nhã đem một phần thân thể của quái vật trong gương thổi vào mắt mình… Không lẽ là bởi vì nó?” Trần Ca nhìn mình trong gương, tất cả đều bình thường, chỉ có đôi mắt là trở nên sâu hơn, đồng tử tĩnh mịch như hồ sâu.
Mất một lúc lâu, nhưng vẫn không nhìn ra nguyên nhân. Cơn buồn ngủ ập đến, Trần Ca úp tấm gương dưới gối, sau đó nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Mười giờ sáng, cảm giác còn chưa ngủ được bao lâu, thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh thức Trần Ca. Hắn liếc nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, lập tức bật chế độ loa ngoài: “Tiểu Uyển, sáng nay không làm, chiều hãy đến.”
“Ông chủ! Dưới lầu tụ tập rất nhiều người! Còn có cảnh sát và phóng viên, anh đã làm chuyện gì rồi hả?”
-----
Dịch: Mịii
------