Điều chỉnh góc độ, Trần Ca hao hết sức mới có thể nhìn rõ được vết máu trên tấm gương trong buồng vệ sinh, đó là một chữ số ả rập: 2!
Bản thân con số không đáng sợ, nhưng bởi vì được viết bằng máu tươi, nên khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Con số này có ý nghĩa gì? Đêm qua, quái vật trong gương rời khỏi đã lưu lại số “3” trên mặt gương, hôm nay lại là số “2”. Giữa chúng có mối quan hệ như thế nào? Sao lại giảm dần đi?” Trần Ca cảm thấy rất khó hiểu: “Chẳng lẽ nó đại biểu cho ngày? Là thời gian đếm ngược?”
Nhìn vết máu còn chưa khô, Trần Ca dựa vào cửa phòngww, im lặng suy nghĩ.
“Con quái vật trong gương đã rời khỏi, nó sống nhờ trên người Trương Bằng, hoàn toàn không cần phải lưu lại con số này, trừ phi nó định quay về báo thù mình.” Trần Ca không rõ lắm, hiểu biết của hắn về những thứ ở thế giới bên kia quá ít, không cách nào đoán được ý đồ của đối phương.
“Nếu con số này mỗi ngày đều giảm đi, đợi đến khi nó là số “0” thì sẽ có chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Trần Ca có một dự cảm bất hảo, hắn đi tới đi lui trước cửa buồng vệ sinh: “Có lẽ nào con số kia gắn liền với sinh mạng của mình? Đến khi nó trở thành số “0” thì sẽ có thứ kinh dị nào đó đến tìm mình?”
Dừng bước, Trần Ca cảm thấy vô cùng lo lắng: “Đợi đến đêm mai nhìn thử, nếu bên trong Tòa nhà kinh dị lại xuất hiện con số như vậy, đến lúc đó, mình chỉ có thể lựa chọn hành động.”
Thở dài, hắn thầm nghĩ kinh doanh Tòa nhà kinh dị thật tốt. Thuê bãi đỗ xe tầng hầm, mở khóa thêm nhiều bối cảnh, để Tòa nhà kinh dị không ngừng lớn mạnh. Nhưng trời không chiều lòng người, luôn luôn có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, phá hoại kế hoạch của hắn.
Trở lại phòng nghỉ dành cho nhân viên, lúc này, bên ngoài Tòa nhà kinh dị đã có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đấy, sau khi hỏi Trần Ca một vài vấn đề, chụp vài tấm hình, đội điều tra hình sự phân cục thành phố liền khẩn trương tham gia đuổi bắt nghi phạm.
Ngược lại, đội trưởng Lý vẫn luôn ở bên cạnh Trần Ca. Chỉ tiếc là đến lúc trời sáng, cũng không nghe được tin tức Trương Bằng sa lưới.
Bất quá, đội trưởng Lý liên tục cam đoan với Trần Ca, với tình trạng hiện tại của Trương Bằng thì không có khả năng chạy quá xa. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ chắc chắn có thể bắt được hắn.
Thật ra, Trần Ca không lo lắng chuyện này, hắn vẫn luôn suy nghĩ về con số mà quái vật trong gương lưu lại, cho nên cũng không mấy hứng thú.
Đội trưởng Lý cho rằng hắn bị hoảng sợ, ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ an ủi hắn vài câu, đợi đến lúc trời sáng, liền rời đi cùng với những đồng đội của mình.
Một mình Trần Ca đơn độc ngồi trong Tòa nhà kinh dị. Hắn mở cửa sổ, mặc cho gió lạnh lùa vào cổ áo.
“Mình là ông chủ Tòa nhà kinh dị, lại nói cũng xem như là cầm đầu một đám quỷ, sao lại có cảm giác sống thê thảm thế này?” Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, dường như con búp bê trên giường bị gió thổi, rớt xuống sàn.
Trần Ca nhấc tiểu tử này lên, chọc chọc vào bụng nhất: “Chỉ có mỗi một Lệ quỷ nghe lời, ngoại trừ bán manh (1) ra thì chẳng biết làm gì, nếu thật sự đánh nhau, đoán chừng mình còn phải bảo vệ nó.”
(1) Bán manh: tỏ vẻ dễ thương.
Dường như con búp bê trong tay rất không hài lòng đối với đánh giá của Trần Ca, nghĩ muốn thoát ra, nhưng không làm được.
“Hai lần liên tục làm nhiệm vụ cấp ác mộng, phần thưởng đều chỉ có tính phụ trợ, hữu dụng đối với sự phát triển của Tòa nhà kinh dị, nhưng với bản thân mình thì không có bao nhiêu trợ giúp.” Hiện tại, Trần Ca không cách nào xác định được sau khi số “0” xuất hiện sẽ có chuyện gì xảy ra, hắn là một người vô cùng cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để bản thân lâm vào hiểm cảnh.
Lấy điện thoại màu đen ra, lục lọi cả buổi, cuối cùng, Trần Ca phát hiện thứ duy nhất có thể dùng làm át chủ bài cũng chỉ có Hồng Y Lệ Quỷ thoạt nhìn rất lợi hại: Trương Nhã.
Trong vụ án nhà trọ Bình An, ở căn nhà gỗ phía sau núi, Trương Nhã từng giúp Trần Ca một lần. Nhờ có nhắc nhở của cô ta, Trần Ca mới phát hiện Vương Kỳ ở sau lưng, xem như cũng đã cứu hắn một mạng.
Thế nhưng lúc làm nhiệm vụ cấp ác mộng, Trần Ca bị quái vật trong gương ấn chặt đầu xuống nước, thời điểm sắp chết chìm, Trương Nhã cũng không xuất hiện.
Từ đó có thể thấy, vị này làm việc chủ yếu dựa trên sở thích của mình.
“Hoàn thành nhiệm vụ hảo cảm có thể lệnh Lệ quỷ giúp mình làm một chuyện không vi phạm nguyên tắc của nó, mình có thể nhờ cô ta ra tay đối phó với mối nguy hiểm có khả năng sẽ xuất hiện kia.” Trần Ca chạm vào tên Trương Nhã, nhìn màn hình đỏ như máu trước mặt. Từ nhỏ, hắn đã bắt đầu rèn luyện lòng can đảm, thế nhưng giờ phúc này, hắn cũng cảm thấy hơi sợ: “Vị tỷ tỷ này yêu thích mình sau khi chết, độ hảo cảm tăng quá nhanh, có khi nào cô ta không chờ được mà đi tiêu diệt mình hay không?”
Được Lệ quỷ yêu, không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Trần Ca rời khỏi ứng dụng, cảm thấy không khí trở nên trong lành hơn rất nhiều: “Nhiệm vụ hảo cảm xem như là lá bài tẩy của mình, nếu như đêm nay, con số kia lại xuất hiện, hơn nữa còn thay đổi, vậy thì mình đành phải sử dụng lá bài tẩy này, đi hoàn thành nhiệm vụ hảo cảm thôi!”
Sau khi đưa ra quyết định, Trần Ca cũng không còn băn khoăn nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hơn tám giờ sáng, Từ Uyển đến làm việc. Trần Ca giao Tòa nhà kinh dị cho cô quản lý, còn hắn thì đi lựa camera.
Hắn vội vã như vậy một phần là vì trong Tòa nhà kinh dị có rất nhiều điểm mù, không an toàn chút nào, mặt khác là vì trong số các nhiệm vụ hằng ngày mà điện thoại màu đen đưa ra hôm nay vừa lúc có một cái yêu cầu hắn lắp đặt camera và thiết bị điều khiển bằng âm thanh.
Chọn mua cả buổi sáng, rốt cuộc cũng xong, đến giữa trưa, Trần Ca đã dẫn đội lắp đặt về tới Tòa nhà kinh dị. Đi cùng với Trần Ca, mấy người nhân viên lắp đặt nơm nớp lo sợ lắp camera ở tất cả các khu vực hẻo lánh của Tòa nhà kinh dị, tạo thành một mạng lưới giám sát hết thảy các góc chết. Về phần thiết bị điều khiển bằng âm thanh, bởi vì tài chính có hạn, cho nên hắn chỉ chọn mua loại rẻ nhất, đặt vào giữa bối cảnh Minh hôn.
Hơn bảy giờ tối, sau khi điều chỉnh một lần cuối cùng, rốt cuộc cũng thành công. Trần Ca nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ của điện thoại.
“Có độ khuếch trương mới có thể mang đến trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng. Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cấp độ đơn giản, nhận được phần thưởng: Nhạc nền bối cảnh “Mai mối”.
“Chú ý: “Mai mối” và bối cảnh Minh hôn là một phối hợp hoàn mỹ! Chỉ số hù dọa của bối cảnh Minh hôn tăng lên 1 sao.”
Nhìn tin nhắn nhắc nhở của điện thoại, Trần Ca ngẩn người trong chốc lát. Vốn dĩ chỉ số hù dọa của bối cảnh Minh hôn chỉ có ½ sao. Hiện tại nhờ vào một bài nhạc nền mà tăng lên 1 sao, từ đó có thể thấy khúc nhạc này còn đáng sợ hơn Black Friday.
Căn cứ vào trách nhiệm đối với du khách, Trần Ca thử nghe qua khúc nhạc kia. Cảm giác nó và Black Friday là hai trường phái khác nhau. Một cái chậm rãi, tựa như đối mặt với vực sâu, từng chút một bị kéo vào đó. Cái còn lại mang đến sự kích thích quái đản, hỉ khúc hóa tang khúc, ngay từ âm thứ nhất đã khiến da đầu người ta run lên.
“Quả nhiên là tuyệt phối với bối cảnh Minh hôn, bất quá, nếu nghe khúc này thường xuyên sẽ dễ dàng tạo tổn thương tâm lý. Sau này, nếu như không phải có người đến phá hoại chuyện làm ăn của mình, thì cố gắng dùng một ít là được.” Trần Ca lưu “Mai mối” vào điện thoại di động, sau đó một mình lên lầu ba, bắt đầu quét dọn.
Hắn không có tiền thuê thêm nhân công, nhét mấy con búp bê vải vào túi áo, sau đó cầm dụng cụ, dọn sạch những mảnh gương vỡ trong toàn nhà.
Đến khi làm xong thì trời đã tối, Trần Ca cầm điện thoại, quanh quẩn trong buồng vệ sinh ở phòng nghỉ dành cho nhân viên.
Hắn cứ một lần lại một lần nhìn vào gương, chờ đợi đến 12 giờ đêm.
-----
Dịch: Mịii
-