• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạc Sơn nói hết nước hết cái mà mấy vị học trưởng cùng học tỷ vẫn chẳng chút để tâm. Bọn họ cho rằng hắn đang cố ý nói quá lên, nhằm che dấu bản tính nhát gan của mình.

Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, bọn họ đi dạo trong Tòa nhà kinh dị thêm vài phút nữa, cuối cùng, đưa ra kết luận chỗ này cũng không có gì đặc biệt.

“Hạc Sơn, nếu cậu sợ hãi thì cứ trốn sau tỷ tỷ nhé!” Cô gái được gọi là Tuệ tỷ một mình xông lên trước, bước vào căn phòng bên cạnh: “Bố trí cũng không khác lắm, còn không thú vị bằng nằm trong phòng ngủ xem hiện trường phạm tội.”

“Cứ theo phân công mà làm.” Hầu Tử hấp tấp đuổi theo sau Tuệ tỷ: “Tìm lối ra sớm một chút, tôi đã bắt đầu thấy chán chỗ này rồi.”

Lão Tống và cô gái điềm đạm Thi Linh cũng vội vã đuổi theo, trên hành lang chỉ còn lại ba người Hạc Sơn, Phong ca và Lão Triệu.

“Thất vọng thật đó!” Lão Triệu là một gã béo có làn da còn trắng hơn con gái, thể chất của hắn rất kém, đi chưa được mấy bước mà đầu đã đầy mồ hôi.

“Được rồi, bớt nói vài lời, chúng ta cũng xuất phát đi.” Phong ca vung tay lên, sải bước đi về phía trước, Lão Triệu theo sát phía sau.

Trên hành lang thoáng chốc chỉ còn lại một mình Hạc Sơn, hắn có khổ mà không nói được, hiện tại, chỉ còn mình hắn là vẫn duy trì cảnh giác cao độ: “Cứ như vậy chắc chắn sẽ gặp chuyện không may đấy.”

Hắn bước lên phía trước hai bước, bỗng nhiên, đứng sững lại: “Hình như nhạc nền thay đổi, sao lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu như vậy nhỉ?”

Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, thì bên tai hắn đã vang lên âm thanh loảng xoảng, khi có khi không, dường như là vọng đến từ đoạn hành lang mà họ vừa đi qua.

“Có người đuổi theo?” Hạc Sơn không dám ngừng lại, nhanh chân đuổi theo hai người kia.

Thời điểm Black Friday vang lên, trò chơi Chạy trốn lúc nửa đêm mới được xem như là bắt đầu. Ánh sáng càng lúc càng yếu, mấy thứ đồ vật lăn lóc trên hành lang thỉnh thoảng sẽ tự động dịch chuyển, xa xa, phía cầu thang, vang lên tiếng xiềng xích va chạm vào nhau, âm thanh đó mỗi lúc một đến gần hơn.

“Có phát hiện!” Tuệ tỷ đi đầu, cô ta lấy một con búp bê vải từ trong phòng ra: “Mọi người xem, giữa căn phòng này có để búp bê vải.”

“Học tỷ, chớ có sờ loạn vào mấy thứ đồ vật trong Tòa nhà kinh dị, lần trước, chúng tôi đụng phải quan tài nên mới khởi động cơ quan.” Hạc Sơn truyền đạt lại kinh nghiệm của mình, nhưng không có ai để tâm đến hắn, thế nên hắn chỉ có thể yên lặng đứng một bên, nhìn đám học trưởng cùng học tỷ của mình điên cuồng lao vào chỗ chết.

“Con búp bê này chắc chắn có vấn đề, nó được đặt ở trong phòng, chẳng lẽ là có ý nghĩa đặc biệt gì đó?” Hầu Tử túm đầu con búp bê vải lên, vẻ ngoài trong giống như một cô bé năm sáu tuổi, chỉ có điều là không có mắt, người thì bị cháy đen: “Hình như là đại diện cho bóng tối, cả người cháy đen là bởi rơi xuống địa ngục à?”

“Có khả năng ám chỉ mưu sát?” Phong ca ấn lên người búp bê: “Bên trong có gì đó không phải bông, hơi cứng, mở ra xem.”

Hầu Tử mở khóa kéo sau lưng búp bê vải, trong thân thể nhỏ bé nhét đầy giấy vụn, tiện tay lấy một tờ ta, phía trên có một dòng chữ nghuệch ngoạc, hẳn là người viết cũng không lớn tuổi.

“Viết cái gì vậy?”

Hầu Tử là người duy nhất nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, vẻ mặt hắn không được tốt cho lắm, hắn trải tờ giấy kia ra trước mắt mọi người, bên trên có năm chữ: Bọn bây đều phải chết!

“Tờ giấy nào cũng viết như vậy.”

“Có bao nhiêu thù hận vậy chứ!”

“Ném nó đi, điềm xấu đấy.” Thi Linh là một cô gái rất kiệm lời, dường như cô ta có nỗi sợ đặc biệt với búp bê. Chỉ liếc nhìn một cái đã lui ra ngoài.

“Một con búp bê thôi mà, mọi người đừng kinh ngạc, có lẽ là đồ trang trí của nhà ma.” Hầu Tử nhét mớ giấy kia lại thân thể con búp bê, rồi tiện tay ném nó xuống đất: “Chúng ta sang phòng kế tiếp.”

Giọng của hắn rõ ràng có hơi run run, có thể thấy được hắn cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

“Chờ một chút.” Tiểu Tuệ giơ tay trái lên, trên tay cô ta là mấy trang giấy không được nguyên vẹn: “Lúc phát hiện con búp bê kia, tôi còn tìm thấy thứ này, mọi người nhìn xem, hẳn là bị xé ra từ một quyển nhật ký.”

“Để tôi xem.” Lão Triệu cầm lấy mấy trang giấy kia, há miệng đọc: “Mình phát hiện dường như trong phòng có người, không biết hắn trốn dưới giường, hay là trong tủ chén. Mình nói cho bố mẹ và chị nghe, nhưng bọn họ có lẽ đang lo lắng chuyện gì đó, không có thời gian nghe mình nói. Đêm đã khuya, bố kiểm tra hết tất cả các cửa sổ trong nhà trọ rồi mới đi ngủ, mình không biết bọn họ đang sợ cái gì, nhưng mình biết, trong phòng của mình có người...”

“Móa! Đồ chơi gì đây?” Lão Triệu đọc không nổi nữa, liền đem mấy trang giấy kia trả lại cho Tiểu Tuệ: “Thứ này được đặt ở đây để quấy nhiễu chúng ta đó, cậu tin nó thì thua chắc.”

“Tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, đáng tiếc là không dọa được tôi.” Tiểu Tuệ thả trang giấy xuống, đám người tiếp tục đi sang phòng khác, bọn họ đều không chú ý đến con búp bê vải lúc nãy bị Hầu Tử tiện tay ném xuống đất. Đột nhiên, nó nhúc nhích.

“Tranh thủ thời gian tìm lối ra thôi, tối rồi.”

Tìm kiếm bốn năm căn phòng liên tục nhưng vẫn không có thu hoạch, đám người đi về phía bên phải hành lang.

“Tầng ba rất lớn, vẫn chưa tìm ra, nhưng tôi có cảm giác là lối ra ở tầng ba có xác xuất rất nhỏ. Nếu như tôi kinh doanh nhà ma thì chắc chắn sẽ không để cửa vào và cửa ra trên cùng một tầng đâu.” Phong ca vô cùng lý trí phân tích.

“Muốn phân tổ hành động không?”

“Đừng! Không ở cùng một tầng, rất dễ bị công kích từng người một đấy!” Hạc Sơn xen vào một câu, nhưng tất cả mọi người đều không để ý đến hắn.

“Đã 10 phút trôi qua, không có gì xảy ra, không khí trong nhà ma này tuy cũng không tệ, nhưng muốn dọa người thì còn quá kém, tôi cảm thấy nên bắt đầu hành động đi là vừa.” Lão Triệu lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: “Đừng quên mục đích chúng ta tới đây, chỉ có tìm được lối ra trong thời gian quy định, chúng ta mới xem như đường đường chính chính lấy lại mặt mũi của sinh viên học viện pháp y!”

“Có lý, vậy dựa theo kế hoạch ban đầu mà chia nhóm.”

Ngay khi mọi người sắp thỏa thuận xong, Hạc Sơn không nhịn được nữa đứng bật dậy: “Mọi người nghe tôi nói một câu được không?”

Hắn xuyên qua đám người, chỉ về phía hành lang bên kia: “Mấy phút trước, tôi bắt đầu nghe thấy có tiếng xiềng xích trong hành lang, nó vẫn luôn đuổi theo sau lưng chúng ta.”

Nghe Hạc Sơn nói như vậy, mọi người mới kịp phản ứng, nghiêng tai lắng nghe, quả thật nghe được âm thanh xiềng xích càng lúc càng rõ.

“Ông chủ nhà ma nói bối cảnh này là Chạy trốn lúc nửa đêm, nếu là chạy trốn thì nhất định sẽ có sát thủ xuất hiện.” Lão Triệu vỗ vỗ vài Hạc Sơn: “Đừng nhập vai quá sâu, sát thủ đuổi theo phía sau chắc chắn là nhân viên trong nhà ma giả trang, biết rõ là người làm, thì có gì đáng sợ? Mọi người nói đúng không?”

Cả đám đều bật cười, cảm thấy Hạc Sơn quá nhạy cảm.

“Đừng sợ, có học trưởng làm chỗ dựa cho cậu, ai đến cũng không sợ.” Lão Triệu nói xong thì lấy điện thoại của mình ra: “Không phải chúng ta đã bàn bạc từ trước là sẽ quay Tik tok trong nhà ma này, sau đó post lên trang chủ của ông chủ nhà ma, để mọi người cười nhạo anh ta, đúng không? Tôi cảm thấy chỗ này rất được. Nào, mọi người cùng nhìn vào màn ảnh.”

Hắn lựa chọn góc độ, sau đó ghi hình mọi người, liếc mắt qua màn hình, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng dưng cảm giác lạnh thấu xương khó có thể diễn tả thành lời xông lên đỉnh đầu hắn.

Thịt mỡ toàn thân run lên, tay Lão Triệu run lẩy bẩy, điện thoại lập tức bị ném ra ngoài.

“Béo! Cậu điên rồi à?”

“Làm gì đó? Dọa tôi sợ nhảy dựng lên đây này!”

Lão Triệu không nói gì, ánh mắt hắn đảo qua tất cả mọi người, hàm răng va vào nhau lập cập: “Các người tự xem đi, tính cả tôi trong đó, sao lại có tám người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK