Trần Ca thoáng chốc đã nắm rõ bối cảnh mới. Kết cấu bên trong không khác lắm so với nhà trọ Bình An, tràn ngập bất an cùng đau đớn. Rất nhiều cơ quan được lắp đặt, nhiều gian phòng thông với nhau, có bố trí cửa ngầm, trong đó ẩn chứa xảo thuật đầy tà ác và thú vị.
“Rất chân thật, nơi này rất thích hợp với loại trò chơi chạy trốn. Đợi lát nữa có thể mời du khách trải nghiệm thử.”
Bây giờ, nhớ lại tình cảnh đêm qua, Trần Ca không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn. Quả đúng là hắn đã được trải nghiệm một cách chân thật nhất.
Thời gian có hạn, Trần Ca chỉ đi dạo một vòng, sau đó xuống lầu. Dù sao thì hiện tại có rất nhiều du khách đang đợi ở ngoài.
“Mọi người chờ một chút, ông chủ sẽ tới ngay, mọi người có thể đi tham quan các trò chơi khác của Thiên Đường trước.” Cách thật xa, Trần Ca đã nghe được giọng của Từ Uyển.
“Em gái, ông chủ của em thật sự ở trong Tòa nhà kinh dị hả? Tối qua chúng tôi đã xem anh ta live đó, trong rừng, có mười mấy người đuổi theo anh ta! Trong tình huống đó, anh ta có thể vượt qua?”
“Nói nhãm! Tôi cũng xem live, streamer bị mấy tên biến thái kia vây trong nhà trọ, chơi trò mèo vờn chuột đấy! Kết cục của anh ta... Quả thực tôi không dám nghĩ.”
“Anh xác định là chúng ta xem cùng một cái livestream? Tối hôm qua, ngoại trừ tiếng động, còn lại đều là một màu tối đen, sao mấy người thấy được nhiều thứ như vậy?”
“Nói nhiều vô ích, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Âm thanh tranh cãi ngày càng lớn, Từ thúc cũng bị hấp dẫn tới. Ông nhìn đám người đang tụ tập trước Tòa nhà kinh dị, trong lòng cảm thấy phấn khích, lại có hơi lo lắng. Khoảng thời gian gần đây, Tòa nhà kinh dị sắp đóng cửa đột nhiên trở thành tiêu điểm của Thiên Đường Thế Kỷ Mới, có rất nhiều người vì nó mà chạy đến từ sáng sớm. Theo lý mà nói, đây là chuyện tốt, nhưng mỗi lần nghe du khách bàn luận, ông luôn có cảm giác hãi hùng: “Không được, lần sau gặp Tiểu Trần, phải nói chuyện với cậu ta mới được. Người trẻ tuổi chỉ thấy cái lợi trước mắt, dễ dàng đi sai đường!”
“Rào!”
Hàng rào bảo vệ được kéo ra, Trần Ca từ bên trong Tòa nhà kinh dị bước ra: “Ngại quá, đã để chư vị chờ lâu, tham quan Tòa nhà kinh dị, giá vé hai mươi tệ, già trẻ như nhau.”
Mọi người vốn đang tranh cãi thoáng chốc im lặng. Trong đó có một vài thủy hữu xem livestream của Trần Ca tối qua nên đã đến đây. Bọn họ vây quanh hắn, hỏi han chuyện đêm qua, khiến cho Trần Ca trong chốc lát trải qua cảm giác được làm người nổi tiếng.
Mấy phút sau, đám người khôi phục trật tự, bắt đầu tiến vào trải nghiệm Tòa nhà kinh dị.
Rút kinh nghiệm từ bài học khủng bố vừa qua, lúc này, Trần Ca không phát liên tục nhạc nền Black Friday nữa, mà lưu nó vào kho nhạc, phát ngẫu nhiên.
Trần Ca hóa trang cho Từ Uyển, bảo cô đến bối cảnh Minh hôn giả quỷ, còn hắn thì đứng chắn ở cửa, thu phí.
“Số lượng du khách đang đều đặn tăng lên, tỉ lệ khen thưởng cũng ngày càng nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, không đến vài ngày, mình có thể thỏa mãn điều kiện mở rộng Tòa nhà kinh dị.” Trần Ca lấy cái điện thoại màu đen kia ra, trước hết là muốn xem còn cần bao nhiêu du khách nữa mới đủ để mở rộng Tòa nhà kinh dị lần thứ nhất, kế tiếp là muốn xem thử nhiệm vụ hằng ngày của hôm nay.”
“Độ khó đơn giản: Nếu như muốn mang đến cho khách tham quan trải nghiệm cực kỳ khủng bố, vậy thì bước đầu tiên phải chú ý đến nhịp điệu của chuyến tham quan. Diễn viên và cơ quan không thể xuất hiện quá sớm hoặc quá muộn, như thế sẽ khiến cho khách tham quan mất hứng thú. Cho nên tôi đề nghị bạn nên lắp đặt thiết bị dò tìm âm thanh và camera trong Tòa nhà kinh dị, mỗi lúc mỗi nơi khống chế nhịp điệu của chuyến tham quan.
“Độ khó bình thường: Bí quyết thực sự để hù dọa khách tham quan chính là khiến cho họ không ý thức được bản thân sắp bị dọa. Ví dụ như sắp đặt đồ vật gây chú ý cho khách tham quan ở hướng ngược lại với bố trí để dọa người. Hãy kiểm tra xem tất cả các đạo cụ trong Tòa nhà kinh dị đã phù hợp với tiêu chuẩn chưa?”
“Độ khó ác mộng: Nửa đêm, có âm thanh kỳ quái phát ra trong nhà tắm. Muốn biết rõ nguyên nhân... Vậy thì hãy làm theo lời của tôi.”
Nhiệm vụ hằng ngày sẽ đổi mới một lần vào lúc rạng sáng, mỗi ngày chỉ có thể nhận 1 nhiệm vụ, tùy theo độ khó sẽ có phần thưởng tương xứng.
(Chú ý: Những nhiệm vụ cá nhân có độ nguy hiểm cao, hãy thận trọng khi lựa chọn!)
Nhìn lướt qua ba nhiệm vụ ngày hôm nay, trước tiên, Trần Ca loại bỏ nhiệm vụ cấp ác mộng. Giằng co liên tục hai đêm, hiện tại, hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Lại nói, quái vật trong gương còn chưa điều tra rõ, nếu như lại có thêm một thứ khác nữa, thì một mình hắn khó mà chống đỡ nổi.
“Phần thưởng của nhiệm vụ cấp ác mộng có tác dụng trực tiếp lên người mình, đem đến cho mình ký ức và kỹ năng. Nhưng phần thưởng có liên quan mật thiết với mức độ nguy hiểm, tạm thời không cần nghĩ đến nó. Nhiệm vụ đơn giản cần phải có tài chính mới được, hiện tại, tiền thưởng bắt tội phạm truy nã còn chưa tới tay, muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì không chỉ một chứ khó thôi đâu.” Trần Ca nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có nhiệm vụ cấp độ bình thường là phù hợp: “Sắp đặt đồ vật gây chú ý cho khách tham quan ở hướng ngược lại với bố trí để dọa người, ý tưởng này không tệ. Nếu áp dụng trong Tòa nhà kinh dị của mình, sẽ có thể mang đến cho du khách thêm... Kinh hỉ!”
Sau khi nhận nhiệm vụ hằng ngày cấp bình thường, Trần Ca đứng ở cửa Tòa nhà kinh dị thu phí, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Từ Uyển đang ở bên trong.
Nhanh chóng đến giờ cơm trưa, du khách cũng dần thưa thớt. Trần Ca gọi Từ Uyển ra, bảo cô đi ăn cơm, còn hắn thì một mình đi vào bối cảnh Minh hôn.
Bối cảnh khủng bố này là do chính tay hắn thiết kế, từng cơ quan dọa người đều được cân nhắc rất lâu. Sau khi nhận nhiệm vụ hằng ngày, hắn tận dụng thời gian nghỉ trưa để tiến hành cải thiện.
Thông thường, trước khi vào Tòa nhà kinh dị, du khách đã chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dưới tình huống cảnh giác cao độ, rất khó dọa được họ. Cho nên cần dùng một số đồ vật không liên quan để thu hút sự chú ý của du khách, khiến cho bọn họ nhận nhầm những thứ đó tồn tại nguy hiểm. Đợi đến khi họ đặt hết sự quan tâm vào đó, thì bất ngờ tập kích từ một nơi không ngờ đến.”
Độ khó của nhiệm vụ cấp bình thường đơn giản hơn so với tưởng tượng của Trần Ca rất nhiều. Chỉ mất một buổi trưa, hắn đã nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ của điện thoại.
“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày cấp độ bình thường. Có rất nhiều cách thức dọa người, thấu hiểu lòng người, từ đó ứng biến linh hoạt, đó mới là mấu chốt quan trọng nhất! Chúc mừng bạn nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Đồng phục của bác sĩ vỡ sọ!”
“Đồng phục của bác sĩ vỡ sọ (Đạo cụ trang phục): Crowley làm việc trong bệnh viện tâm thần 20 năm. Tiếp xúc với người bệnh một thời gian dài khiến cho tinh thần của hắn luôn luôn bị tra tấn. Rốt cục, một ngày kia, hắn quyết định chấm dứt tất cả. Hoang mang cùng điên dại đã ngấm sâu vào tận xương tủy, hắn cầm búa sắt trong tay, muốn tự điều trị cho chính mình.”
Sau Black Friday, Trần Ca lại nhận được thêm một đạo cụ. Hắn chạm vào biểu tượng, điện thoại xuất hiện thông báo nhắc nhở: “Vật phẩm đã được đặt vào kho đạo cụ.”
“Trang phục đạo cụ này đến cũng thật đúng lúc. Nếu kết hợp nó với bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, thì có lẽ sẽ tạo ra phản ứng hóa học vô cùng thú vị” Một vài ý tưởng hiện lên trong đầu Trần Ca, hắn tìm giấy bút, dự định phác thảo thiết kế, nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên rung lên.
“Hạc Sơn?”
Trần Ca nhận điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
“Lão đại, anh có nhớ chuyện lần trước tôi đã nói với anh không?” Hạc Sơn cố ý nói thật nhỏ, dường như sợ có người nghe thấy: “Sau khi học tỷ Cao Nhữ Tuyết bị dọa khóc, các học trưởng trong khoa đã quyết định lập nhóm đi báo thù cho tỷ ấy. Hiện tại bọn họ đã xuất phát! Anh chuẩn bị sẵn sàng đi nha!”