• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Trần Ca gắt gao nhìn về phía cái ghế trong hành lang, hắn đứng sóng vai với cánh cửa, hơi nghiêng người một chút, trong tay cầm chặt búa.

Đợi hơn mười giây, cái ghế trong hành lanh vẫn không nhúc nhích.

“Chẳng lẽ là do mình nhìn nhầm?” Trần Ca bước lên vài bước, mở ứng dụng quay phim trong điện thoại lên, sau đó đặt nó trên khóa xích bên ngoài cửa thủy tinh.

Làm xong, hắn lui về khu đất trống bên ngoài ký túc xá, lẳng lặng chờ.

Sân trường lúc nửa đêm yên tĩnh một cái lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng kêu cùng với tiếng chim hót cũng không có.

Khoảng ba phút sau, Trần Ca tới gần ký túc xá, hắn đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với kết quả kinh khủng nhất. Thế nhưng khi hắn đứng trước cửa ra vào ký túc xá một lần nữa, thì hắn thấy cái ghê vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, chệch với đèn hành lang độ một mét.

“Không nhúc nhích? Chuyện gì đã xảy ra?” Trần Ca đứng cạnh cửa thủy tinh, lấy lại điện thoại, mở xem video. Không có phát hiện có gì khác thường, cái ghế vẫn thành thật đứng trong hành lang.

“Chẳng lẽ chỉ khi có người nhìn thì nó mới di động?” Suy nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, thì Trần Ca đã cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Hắn quay đầu nhìn về phía hành lang ký túc xá, chẳng biết từ lúc nào, cái ghế kia đã di chuyển thêm 2m, lúc này, nó đang ở rất gần cửa thủy tinh.

“Lại dịch chuyển nữa hả? Thứ này rốt cuộc có ý gì? Nháy mắt chạy đến gần mình, muốn nói cái gì với mình à?” Nếu nói không sợ thì là nói dối, chỉ có điều năng lực thừa nhận nỗi sợ của Trần Ca mạnh hơn so với nhiều người, cho nên trong hoàn cảnh này hắn vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

“Vấn đề của cái trường này lớn nha, trước khi tìm hiểu rõ, thì tạm thời không cần trêu vào mấy thứ này.” Thật ra, Trần Ca rất muốn dùng búa nện vào cửa thủy tinh, sau đó lôi cái ghế kia ra ngoài, đập nát, nhưng cân nhắc đến việc có quá nhiều góc chết trong ký túc xá, hắn lo là sẽ gặp phải thứ gì khác, đến lúc đó, không chừng không lôi cái ghế ra được, mà chính hắn cũng bị bắt vào đó.

“Mấu chốt của nhiệm vụ đêm nay chính là tìm đôi giày khiêu vũ màu đỏ, nếu như mấy thứ… kỳ kỳ quái quái này không ảnh hưởng đến mình, thì mình cũng không cần phải liều mạng với chúng.” Trần Ca cầm điện thoại lui ra: “Đợi mình kiểm tra hết những nơi khác, nếu vẫn không tìm được đôi giày kia, vậy thì sẽ quay lại đây. Dù sao mình chỉ cần tìm thấy giày trước khi trời sáng, hoàn thành nhiệm vụ là được. Vẫn còn nhiều thời gian!

Trần Ca nhớ kỹ lối vào ký túc xá nữ, sau đó quay ngược lại đường cũ. Hắn tắt ánh sáng của điện thoại, cầm búa sắt, ngồi xổm ở gần cửa chính của ngôi trường.

“Theo như tính toán thì chiếc xe taxi theo sau mình hẳn là đã đến, nhưng sao bên ngoài đường cái vẫn tối đen như trước?” Trong môi trường hoàn toàn tối đen, đèn xe rất dễ thu hút sự chú ý, thế nhưng Trần Ca đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy có ánh sáng bên ngoài trường học: “Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Hắn vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, trong mắt hắn, thế gian này không có khả năng xảy ra chuyện trùng hợp như vậy. Tên gia hỏa theo sau hắn đến trường học tư nhân Tây Thành chắc chắn là có mưu đồ gì đó.

“Có thể đối phương đoán được là mình sẽ mai phục ở ven đường, cho nên xuống xe từ sớm, sau đó đi bộ tới. Nếu đúng như vậy, thì coi bộ khó giải quyết rồi!” Trần Ca tình nguyện bản thân đoán sai, tình nguyện bản thân đang đấu trí, đấu dũng với không khí, cũng không muốn chính thức đối mặt với một đối thủ khó chơi.

“Xem ra cần phải đẩy nhanh tiến độ, hiện tại mình có hai ưu thế, một là tới trước, có thể sớm quen thuộc hoàn cảnh, hai là có sự tồn tại của Trương Nhã. Chẳng lẽ vị tỷ tỷ này lại trơ mắt đứng nhìn mình bị sỉ nhục trên địa bàn của cô ta?”

Trần Ca đã quen với bóng tối, có lẽ là do Âm đồng, nên hắn mới có thể nhìn rõ trong đêm như vậy.

“Ánh sáng sẽ làm mình bại lộ, hiện tại, ai ở ngoài sáng thì kẻ đó chính là con mồi.” Hắn không bật điện thoại, cầm búa trên tay, đi thẳng đến một tòa nhà khác.

Tòa nhà cao nhất trong trường học tư nhân Tây Thành chính là tòa nhà dùng để dạy học, có tổng cộng năm tầng. Phía sau tòa nhà này là sân vận động bị bỏ hoang, cỏ dại mọc đầy, ở đầu bên kia của sân vận động, còn có một tòa nhà đứng trơ trọi một mình.

Tường màu đỏ nhạt, bởi vì cách một khoảng sân vận động, cho nên tòa nhà mang đến cho người ta cảm giác xa cách.

“Tòa nhà dạy học là nơi để giảng dạy, chắc có lẽ giày khiêu vũ không có ở đó, trước hết đi đến tòa nhà màu đỏ ở cạnh sân vận động kia trước đã, đi một vòng xung quanh nó xem thử.”

Tòa nhà có tổng cộng bốn tầng giống với ký túc xá nữ, bất quá, diện tích của nó chỉ bằng hai phần ba ký túc xá.

Vừa đến gần, Trần Ca liền phát hiện tòa nhà này không bình thường. Giữa cửa có để một tấm ván gỗ, phía trên có mấy chữ được sơn màu đỏ vô cùng bắt mắt: Cấm vào!

“Tòa nhà này dùng để làm gì?” Bản tính của con người là tò mò, nhân viên nhà trường càng nghiêm cấm tiến vào, Trần Ca càng cảm thấy tò mò: “Mấy năm trước, chắc chắn trong tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng đôi giày màu đỏ mà mình muốn tìm đang ở bên trong.”

Trần Ca tránh tấm ván gỗ, đi đến trước cửa, trên cửa có đến hai lớp khóa.

“Không mở cửa chính được, nếu dùng búa nện sẽ gây tiếng động quá lớn, lỡ như cái tên theo sau mình bị thu hút đến đây thì không tốt!” Trần Ca không đụng vào cửa gỗ, mà đi đến một bên khác của tòa nhà, ở đó có một cái cửa sổ bị hư hại nghiêm trọng, mặt kính thủy tinh vỡ nát một mảng lớn.

“Đi vào từ chỗ này vậy.” Trần Ca vươn tay vào bên trong cửa sổ, mở khóa, để an toàn, hắn đứng bên ngoài đợi vài phút, sau khi xác định không có ai, mới leo vào.

Đóng lại cửa sổ, sắp xếp mọi thứ về nguyên trạng, Trần Ca không dám thả lỏng, cẩn thận từng chút một dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Chỗ này là phòng vẽ tranh, trên vách tường có dán các tác phẩm của học viên, bên trên ngăn tủ bày biện các mô hình thạch cao.

“Nhìn rất đáng sợ, bất quá so với Tòa nhà kinh dị của mình thì còn kém xa.” Trần Ca đi xuyên qua giữa hai hàng mô hình thạch cao, đến cửa sau phòng vẽ tranh.

Hắn nhìn ra bên ngoài thông qua kính cửa sổ, trên hành lang có dán mấy chữ Trung Tâm Hoạt Động Năng Khiếu Nghệ Thuật Học Sinh – Sinh Viên.

“Xem ra đã tìm đúng chỗ.” Trần Ca nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, có thể là do không có người sử dụng trong một thời gian dài, nên cửa gỗ chuyển động phát ra âm thanh “cót két” nghe rất chói tai, khiến người ta có cảm giác hãi hùng.

“Bình tĩnh, mau chóng tìm giày.” Bởi vì tòa nhà này tương đối kín, ánh sáng không chiếu xa được, cho nên Trần Ca lại mở điện thoại lên.

Ánh sáng yếu ớt không cách nào khiến cho lòng người an tâm được, trong hoàn cảnh như vậy, thật ra, mở đèn càng đáng sợ hơn.

Trần Ca lần lượt quan sát từng gian phòng ở tầng một. Toàn bộ đều là phòng vẽ tranh. Bên trong vẫn còn chất đống giá vẽ cùng một ít tác phẩm của học viên chưa được chuyển đi.

“Trung Tâm Hoạt Động Năng Khiếu Nghệ Thuật Học Sinh - Sinh Viên có tổng cộng bốn tầng, phòng vũ đạo mà mình muốn tìm hẳn là ở các tầng khác.”

Trần Ca cầm điện thoại và búa đi dọc theo cầu thang hướng lên trên, lúc đi đến lầu hai, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn, da gà trên cánh tay nổi hết cả lên.

Trong tầm mắt hắn, ngay chính giữa hành lang lầu hai, cũng có một cái ghế được đặt ở đấy.

“Sao lại gặp thứ này nữa?”

Trần Ca nắm chặt búa trong tay, cơ bắp toàn thân từ từ kéo căng.

-----

Dịch: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK