• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngõ hẻm cũ nát chằng chịt nhau, Trần Ca sợ mất dấu nên càng đi nhanh hơn.

Vượt qua mấy khúc quanh, xuất hiện trước mắt là một dãy nhà hai tầng cũ nát, thấp bé. Người phụ nữ đen gầy và đứa bé trai biến mất ở đây.

Rãnh nước bốc lên mùi hôi thối, trên vách tường là những dòng chữ đỏ thẫm: Phá bỏ, Di dời nơi khác. Trong góc chất đầy rác rưởi.

Trần Ca đi đến dưới ngôi nhà nhỏ, nghi ngờ trong đầu lần lượt vụt qua.

Người phụ nữ đen gầy cùng với đứa bé kia sống ở một nơi tồi tệ như vậy, điều kiện sống của họ chắc chắc không được tốt. Thế nhưng lúc ở trước cửa Tòa nhà kinh dị, vì muốn cho thằng bé vào tham quan, người phụ nữ rất quyết đoán lấy ra 100 tệ, từ đó, có thể thấy cô ta rất cưng chiều thằng bé. Nhưng thái độ của nó với người phụ nữ lại vô cùng lạnh lùng. Sau khi vào Tòa nhà kinh dị, nó chỉ nói có hai câu, mà hai câu này đều là nói với Trần Ca. Dường như nó rất phản cảm với người phụ nữ đen gầy.

“Là do chướng ngại về tâm lý, không tiếp nhận được tình cảm yêu thương của người khác, hay là có ẩn tình gì khác?”

Lên lầu, tầng hai chỉ có một hộ gia đình ở. Trên lan can phơi đầy quầy áo, lối đi được quét dọn sạch sẽ, so với dưới lầu thì sạch hơn nhiều.

“Có ai không?” Cửa phòng không khóa, Trần Ca không dám làm bừa, chỉ có thể gõ cửa.

“Chờ một chút!”

Trong phòng vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, người phụ nữ đen gầy bước ra. Lúc nhìn thấy Trần Ca, rõ ràng cô ta có hơi khựng lại một chút.

“Sao anh lại đến đây? Do chúng tôi vào tham quan nhà ma nên đã mang đến phiền toái cho anh?” Người phụ nữ cẩn thận dò hỏi.

“Không có, chỉ là… Tôi cảm thấy hứng thú đối với tình huống của đứa nhỏ, nên muốn đến hỏi nó một chuyện.” Trần Ca đứng ở cửa ra vào, hắn phát hiện người phụ nữ không có ý muốn mời hắn vào, đành phải mặt dày mày dạn nói tiếp: “Cô đừng hiểu lầm, tôi có rất nhiều bạn ở Đại học y Cửu Giang, nói không chừng có thể giúp đỡ hai người.”

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Người phụ nữ không hề suy nghĩ đã từ chối, Trần Ca cũng cảm thấy hành vi của mình có hơi đường đột: “Tôi thật sự không phải người xấu, cũng không có ác ý, cô có thể xem thử trong điện thoại, phần tin tức buổi sáng của Cửu Giang.”

Thấy vẻ mặt thờ ơ của người phụ nữ, Trần Ca liền lấy ra điện thoại di động của mình, tùy tiện tìm một bài báo về việc hắn trợ giúp cảnh sát phá vụ án ở nhà trọ Bình An.

“Cô xem, tôi từng cung cấp đầu mối quan trọng cho cảnh sát, còn được trao tặng huy chương.”

Trần Ca đưa di động cho người phụ nữ, đối phương nhận lấy, nhìn lướt qua: “Streamer đi tra xét chuyện linh dị ở thâm sơn cùng cốc gặp nạn, được cảnh sát giải cứu? Ông chủ Tòa nhà kinh dị nửa đêm chui đầu vô hiểm địa tìm chết?”

“Mấy cái tiêu đề này… Không quan trọng, cô xem, bên trong có lẽ có hình của tôi.”

Trần Ca liên tục giải thích, người phụ nữ đen gầy mới thôi nghi ngờ, trả lại di động cho hắn: “Vào phòng khách ngồi đi, đừng đóng cửa.”

“Được.”

Người phụ nữ dẫn Trần Ca tới phòng khách, nói là phòng khách nhưng thật ra chỉ là một gian nhà khoảng 30m2, bên trong còn có cả bàn ăn và một cái giường chiếm diện tích khá lớn.

“Không ngờ là sẽ có người đến, cho nên vẫn chưa thu dọn, để anh chê cười, anh muốn uống gì?” Người phụ nữ đen gầy có chút ngượng ngùng, vẻ ngoài của cô lúc này lại có vẻ rất giống với đứa bé trai.

“Không cần, tôi chỉ muốn hỏi về chuyện của bố mẹ đứa bé, càng kỹ càng tốt.” Trần Ca lấy điện thoại di động ra, bất cứ lúc nào cũng có thể ghi chép lại những thứ hữu dụng.

“Cũng đã qua lâu rồi, cậu hỏi mấy chuyện này làm gì?” Người phụ nữ ngồi đối diện Trần Ca, nói lại một lần nữa chuyện đã xảy ra ở Trung học Mộ Dương ba năm trước.

Mùa hè ba năm trước, Trung học Mộ Dương còn chưa bị đóng cửa. Đó là một ngày mưa to, sau khi bố mẹ của đứa bé trai về nhà thì phát hiện không thấy bóng dáng nó đâu, hai người liền mạo hiểm mưa to gió lớn ra ngoài tìm kiếm. Nhưng ngờ đâu đi chuyến này lại là vĩnh biệt.

Người phụ nữ thuật lại lời mà cảnh sát đã nói ba năm trước cho Trần Ca nghe.

“Xem ra, nguyên nhân bố mẹ thằng bé mất tích nằm trên người nó?” Trần Ca lưu lại những điểm quan trọng trong câu chuyện của người phụ nữ đen gầy vào điện thoại, rồi bắt đầu hình dung những chuyện đã xảy ra.

Mưa to như trút nước, bố mẹ của Phạm Úc về nhà thì phát hiện không thấy con mình. Sau đó, họ đội mưa ra ngoài tìm kiếm. Nơi đầu tiên bọn họ bị sát hại tạm thời không rõ, nhưng chỗ giấu xác rất có thể là ở giếng nước trong trường trung học Mộ Dương. Có khả năng Phạm Úc đã chứng kiến toàn bộ quá trình này, là người duy nhất chứng kiến.

Nói không chừng, bởi vì thấy được cảnh tượng kia, mới khiến thằng bé trở nên không bình thường.

Trần Ca liếc mắt nhìn mặt bàn, đột nhiên, hắn cảm giác được có cái gì đó không thích hợp. Lấy điện thoại màu đen ra, hắn vội tìm đến thông tin về mấy cái nhiệm vụ nhánh của Học viện ma quỷ. Trong đó, nhiệm vụ nhánh thứ sáu - Cái giếng sâu - có miêu tả như sau: Em trai và em gái vẫn chưa về nhà sau khi tan học, bọn họ đã đi đâu?

Hệ thống nhiệm vụ trong điện thoại không thể sai được, vậy thì em trai và em gái ở đây là có ý gì? Dựa theo tin tức hắn có hiện tại, người bị nhét vào trong giếng phải là bố mẹ của đứa bé trai mới đúng, có vấn đề ở đâu?

Trần Ca cất điện thoại, nhìn người phụ nữ trước mặt với đôi mắt ửng đỏ, nghi ngờ hỏi: “Phạm Úc là con một à? Nó có em trai, em gái nào không?”

Vừa hỏi ra miệng, người phụ nữ chợt thay đổi sắc mặt, ngón tay của cô ta hung hăng bấu vào đùi mình, nước mắt trào ra: “Nếu hai đứa nhỏ của tôi không gặp chuyện không may, vậy thì bây giờ Tiểu Úc có lẽ đã có em trai và em gái rồi.”

“Con của cô?” Trước khi vào nhà, Trần Ca có nhìn sơ qua quần áo phơi trên ban công, chỉ có đồ của người phụ nữ cũng thằng bé, không có đồ của đàn ông, hắn còn tưởng người phụ nữ này chưa kết hôn.

“Lúc còn nhỏ đã chết non rồi.” Cảm xúc của người phụ nữ có hơi mất khống chế, cô ta nói một câu xin lỗi, sau đó chạy vào bếp.

“Phạm Úc quả thật có em trai và em gái, nhưng căn cứ theo lời của người phụ nữ, thì em trai và em gái của nó đã sớm mất, vậy thì… Vì sao điện thoại màu đen lại ghi là em trai và em gái sau khi tan học còn chưa về nhà? Không là người thì sao lại đến trường? Là điện thoại bị nhầm, hay là người phụ nữ kia nói dối? Hoặc giả… Là do Phạm Úc bị ảo giác?”

Người phụ nữ dường như đang loay hoay tìm cái gì đó trong nhà bếp, không có đi ra. Trần Ca đứng dậy, đi đến căn phòng duy nhất trong nhà. Có lẽ Phạm Úc ở chỗ này, tên nhóc này chính là trung tâm của tất cả mọi chuyện.

Đẩy cửa phòng ra, phòng ngủ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, Phạm Úc đứng trước bàn học, dường như đang viết cái gì đó.

Trần Ca đi đến sau lưng thằng bé, phát hiện nó đang vẽ tranh. Hình như nó đặc biệt yêu thích màu đen và màu đỏ.

“Tiểu Úc, cháu đang vẽ cái gì vậy?” Trần Ca sợ làm đứa nhỏ giật mình, nên nói rất khẽ.

Thằng bé quay đầu liếc nhìn hắn, không đáp, lại tiếp tục vẽ.

Theo từng nét vẽ của nó, hình ảnh trên giấy từ từ hiện rõ.

Một căn phòng đen nhánh, bên trong là một vài người tí hon có màu đỏ.

Vẽ xong, thằng bé vò tờ giấy thành một cục, ném xuống đất, sau đó lại bắt đầu vẽ thứ khác.

Trần Ca nhìn hồi lâu, phát hiện nội dung chủ yếu mà nó vẽ chỉ có hai thứ: Căn phòng màu đen và người tí hon màu đỏ.

“Có ngụ ý gì?” Trần Ca nhặt bức tranh trên mặt đất lên, trải ra, xem xét kỹ một hồi, sau đó lén nhét vào túi quần.

-----

Dịch: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK