“Hoàn thành nhiệm vụ vượt qua 90% còn được nhận thêm phần thưởng?”
Lúc vừa phát hiện mình nhận được đạo cụ che dấu, trong lòng Trần Ca cảm thấy có hơi phấn khích. Nhưng sau khi mở phần thưởng, tất cả mong chờ của hắn phút chốc hóa thành mây khói: “Thông báo tìm người của Vương Kỳ mà cũng được gọi là phần thưởng? Điện thoại không có bị nhầm lẫn đó chứ? Thứ này nhìn cách nào cũng giống như đã bị nguyền rủa!”
Kiên trì xem hết phần giới thiệu vật phẩm, một vấn đề mới xuất hiện trong đầu Trần Ca.
“Trị số oán niệm là cái lông gì?” Theo nghĩa đen thì có thể hiểu là cái thông báo mà điện thoại ban thưởng… Dường như chứa đựng oán hận của Vương Kỳ.
“Người bình thường chẳng ai cần đến thứ này, chẳng lẽ nó không phải dành cho người sống?” Trần Ca quay đầu nhìn cái bóng của mình, lắc đầu xua đi ý nghĩ vừa rồi.
Hơn bảy giờ, xe cảnh sát về đến công viên Thiên Đường Thế Kỷ Mới, Trần Ca hỏi bảo vệ cổng lấy chìa khóa dự phòng của Tòa nhà kinh dị, rồi nhanh chóng quay về đó.
Bôn ba cả đêm, Trần Ca đã hoàn toàn kiệt sức. Hắn nằm trong phòng nghỉ, cảm giác xương cốt toàn thân như muốn rã ra.
Hắn lấy di động của mình ra thì phát hiện pin đã sắp cạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sập nguồn.
Cắm sạc vào, một lần nửa khởi động máy.
Ứng dụng Pedometer (1) trong điện thoại báo đêm hôm qua hắn đã chạy hơn bốn vạn bước, dẫn đầu trong vòng kết nối bạn bè, phía dưới còn có like của Tiểu Uyển.
(1) Ứng dụng Pedometer: Là ứng dụng đo lường calo trong cơ thể bằng cách đếm dữ liệu về bước chân, khoảng cách, thời gian,…
“Xem ra mình cần phải rèn luyện thân thể thêm mới được, không cầu giỏi hơn người khác, chỉ cầu chạy nhanh hơn là được.” Ngón tay Trần Ca lướt trên màn hình di động, tìm thấy số điện thoại của Hạc Sơn. Nhưng sợ Hạc Sơn còn đang ngủ, nên hắn thử gửi một cái tin nhắn, kết quả là không đến hai giây, Hạc Sơn đã chủ động gọi lại.”
“Cmn! Lão đại, anh còn sống à?” Giọng Hạc Sơn rất lớn, khiến màng nhĩ Trần Ca run lên.
“Cậu mong tôi chết đến vậy à? Nói nhỏ một chút, đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của bạn cùng phòng!”
“Ngủ cái lông! Ngày hôm qua cả bọn đều xem live của anh, chúng tôi vẫn chống chọi cho đến bây giờ đó!”
Những lời này của Hạc Sơn khiến Trần Ca rất cảm động, hắn đang định nói với Hạc Sơn là “Thay tôi cảm ơn bọn họ”, thì đã nghe Hạc Sơn nói tiếp:
“Sau khi live bị gián đoạn, bọn họ đều nói anh đã bị sát hại rồi, còn đánh cược với tôi một bữa cơm nữa. Giờ thì tốt rồi, tuần sau tôi khỏi phải lo chuyện cơm nước.”
“Tánh mạng của tôi chỉ đáng giá một bữa cơm thôi hả? Cậu không cần phải chia sẻ niềm vui với tôi đâu ha, không cần…” Đối với tên tiểu tử thẳng ruột ngựa này, Trần Ca không còn lời nào để nói.
“Tóm lại, lão đại, anh còn sống là tốt rồi, tôi thực sự sợ một ngày nào đó, chúng tôi thấy anh trong phòng thí nghiệm. Anh biết không, lúc thực tập, giáo sư sẽ chụp hình ảnh người bị hại, cung cấp tư liệu để chúng tôi học tập, phân tích…”
“Được rồi, được rồi.” Trần Ca xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác đầu càng lúc càng đau: “Tôi không có việc gì, lần này cảm ơn cậu, sau này có cơ hội sẽ mời cậu ăn cơm.”
Nhanh chóng cúp điện thoại, Trần Ca mở trang cá nhân Tik tok của mình lên, ngoài ý muốn phát hiện số lượng fans của hắn đã tăng vọt lên hơn 3000.
“Phải không vậy? Live bị gián đoạn mà cũng có thể hot?” Hắn nhìn sang mục tin nhắn riêng, hộp thư đã hết chỗ, trong đó, đa số đều là tin nhắn với nội dung: “Streamer, anh còn sống không?”
“Đám người này, không có tên nào biết nói tiếng người hết!”
Nhìn thấy quảng cáo Tòa nhà kinh dị của mình vẫn còn nằm ở trang đầu, phòng livestream cùng với trang cá nhân cũng không bị ra đảo (2), Trần Ca thở phào một hơi. Hắn ném di động sang bên cạnh, vùi đầu vào gối, thong thả duỗi lưng một cái.
(2) Ra đảo: Ý chỉ bị band nick, bị cấm,…
“Cái gì cũng không muốn, hôm này mình lười, ngủ một giấc thật ngon mới được.”
Cởi quần áo ra, nhắm mắt lại, Trần Ca nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời lên, một ngày mới lại bắt đầu. Ánh nắng chiếu vào phòng, phủ một lớp vàng óng lên ga giường.
“Rầm.”
Hàng rào bảo vệ bên ngoài Tòa nhà kinh dị bị kéo mạnh ra, trên bậc thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếng chìa khóa tra vào ổ, lò xo chuyển động, có người dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ của nhân viên ra.
Ván giường đột nhiên rung lên!
Dọa Trần Ca ngồi bật dậy, hắn còn chưa kịp mở miệng thì trước mắt đã xuất hiện một bóng dáng uyển chuyển, tiếp đó là một tràng âm thanh trong trẻo, vô cùng phấn khích.
“Ông chủ! Anh lên TV kìa!”
Mất mấy giây, Trần Ca mới kịp phản ứng. Hắn nhìn người đang ngồi bên cạnh mình. Hôm nay, Tiểu Uyển ăn mặc vô cùng mát mẻ, trên người cô phảng phất tỏa ra mùi dầu gội thơm ngát. Trần Ca lẳng lặng kéo mền che hết nửa người: “Em nói chậm một chút, anh làm sao?”
“Em xem chương trình Người thật việc thật, thấy anh trong đó, tuy là mặt của anh bị phủ gạch men, nhưng em chỉ cần liếc sơ qua thì biết ngay đó là anh!”
“Bị phủ gạch men?” Trần Ca cảm thấy cách nói của Từ Uyển rất là vi diệu.
“Anh xem.” Từ Uyển lấy điện thoại di động ra, đưa đến trước mặt Trần Ca: “Cái này là do em cắt từ video trên mạng ra đấy. Tin nhanh buổi sáng của Cửu Giang, phút thứ hai mươi ba bị xen ngang bởi một mẩu tin khẩn.”
Trần Ca ấn mở video, trong đoạn ghi hình đúng là nhà trọ Bình An.
“Tà không thắng chính! Vụ án diệt môn tại nhà trọ Phú An năm năm trước đã có đột phá lớn. Dưới sự trợ giúp của một công dân nhiệt tình, cảnh sát đã bắt thủ phạm về quy án!”
Phía sau có một đoạn phỏng vấn đơn giản, kèm theo đó là hình ảnh Trần Ca và đội điều tra tây thành phố cùng rời khỏi nhà trọ. Chỉ có điều là mặt của Trần Ca đã bị làm mờ đi, phía dưới còn có một dòng phụ đề. Nội dung đại khái là có một nghi phạm còn đang lẩn trổn, vì để bảo vệ nhân chứng, cho nên tạm thời không công khai thân phận.”
“Ông chủ, là anh đúng không, không chỉ dáng người, ngay cả quần áo cũng y hệt!”
“Trước hết, em để anh mặc đồ xong rồi nói.” Trần Ca lắc lắc đầu, mặc quần áo tử tế, sau đó kể đại khái chuyện đêm qua cho Từ Uyển. Bất quá, hắn không nói cho cô biết nguyên nhân thật sự hắn đến nhà trọ Bình An. Chỉ nói là vì muốn cải tạo Tòa nhà kinh dị, cho nên đi tìm linh cảm.
Sau khi nghe xong, biểu cảm trên mặt Từ Uyển có biến hóa rất lớn: “Ông chủ, anh khổ cực rồi, ngủ tiếp đi, du khách bên ngoài để em tiếp là được.”
Từ Uyển có ý tốt, thế nhưng vừa nghe có khách đến, Trần Ca lập tức lên tinh thần: “Nhiều người không?”
“Nhiều hơn hôm qua.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đỡ anh dậy!”
Trần Ca để Từ Uyển ra tiếp khách trước, còn hắn thì chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ấn mở bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm trên cái điện thoại màu đen kia.”
“Chạy trốn lúc nửa đêm (Chỉ số hù dọa: 1 sao): Bối cảnh khủng bố đã được bố trí hoàn tất. Có thể tham quan ở tầng ba.”
“Chú ý: Tòa nhà kinh dị không đủ không gia. Sau khi mở rộng thêm mới có thể tiếp tục mở khóa bối cảnh khủng bố mới!”
“Đã bố trí xong rồi sao?” Trần Ca vốn cho là cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng hắn lại phát hiện ra một chuyện: Hắn đã đánh giá quá thấp cái điện thoại màu đen kia.
Mang giầy vào, chạy thẳng lên lầu ba, Trần Ca mở cửa ra, phía sau cửa là một thế giới hoàn toàn khác.
Số đạo cụ hư hỏng bị đào thải không còn nửa, trước mặt chỉ có một hành lang hẹp dài, lạnh lẽo, âm u.
Bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm chiếm diện tích rất lớn, bao gồm cả tầng ba, và cả một phần của bối cảnh Minh hôn cùng bối cảnh Cương thi đêm phục sinh.
“Chiếm trọn tầng ba, tầng một và tầng hai là nơi chuyển tiếp. Địa điểm kinh khủng nhất nằm ở tầng ba, cái này... Sao giống với nhà trọ Bình An quá vậy?”