• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị dâu rất quan tâm thúc!”

“Đó là đương nhiên.” Đội trưởng Lý cất di động, đột nhiên, cảm giác có cái gì đó sai sai: “Cậu là bối phận gì hả? Gọi tôi là thúc, gọi vợ tôi là chị dâu?”

Ông nói cả buổi nhưng không thấy ai trả lời, nhìn lại mới phát hiện Trần Ca đã ngủ.

Xe cảnh sát chạy thẳng đến cổng công viên Thế Kỷ Mới, Trần Ca bị đội trưởng Lý đánh thức, mơ mơ màng màng mang ba lô xuống xe.

“Chú ý an toàn! Trương Bằng còn chưa sa lưới, từ tình hình thực tế có thể thấy tên kia có tâm lý vặn vẹo biến thái, hoàn toàn là một kẻ liều mạng. Rất có thể hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để trả thù cậu.” Đội trưởng Lý lo lắng nhắc nhở.

“Đã biết.” Nhắc đến Trương Bằng, Trần Ca mới tỉnh táo lại một chút. Hắn vẫy vẫy tay với đội trưởng Lý, sau đó đi vào công viên Thế Kỷ Mới.

Ông chú gác cổng đã ngủ từ sớm, Trần Ca đi vào từ cửa chính nhưng đối phương vẫn không hề hay biết.

“Thu hoạch tối nay cũng khá nhiều, hoàn thành nhiệm vụ hảo cảm, mình có thể đưa ra một yêu cầu không quá đáng với Trương Nhã, nhưng mà nhờ cô ấy giúp mình tiêu diệt con quái vật trong gương thì... Có hơi lãng phí cơ hội hay không nhỉ?” Trần Ca lấy điện thoại màu đen ra, mở giao diện riêng của Trương Nhã, độ hảo cảm đã thăng cấp từ “Tình hữu độc chung” thành “Phi Nhĩ Mạc Chúc (1)"

(1) Phi Nhã Mạc Chúc: Nếu không là anh thì là ai!?

“Mình cần phải nghiên cứu kỹ một chút, sử dụng tối ưu cơ hội lần này.” Trần Ca không rời khỏi giao diện, cứ như vậy cầm điện thoại đẩy hàng rào bảo vệ Tòa nhà kinh dị ra, bước vào trong.

“Đợi sau này có tiền, có thể ra ngoài thuê cái phòng ở, cứ ngủ mãi trong phòng nhân viên cũ kỹ, luôn có cảm giác là lạ.” Trần Ca bước đi trên hành lang đen kịt, hắn quen thuộc mỗi một chỗ trong Tòa nhà kinh di, cho dù không bật đèn cũng sẽ không đụng phải thứ gì.

“C-K-Í-T..T...T.”

Lúc đi ngang qua buồng vệ sinh ở lầu một, cửa sổ dường như bị gió thổi lay động, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cửa phòng vệ sinh vốn không chắc chắn, trước đó còn bị Trần Ca dùng búa hung hăng đập phá một trận, ván cửa cũng đã biến dạng.

Hắn định đem cửa phòng khóa lại, lúc đẩy ván cửa, chợt thấy cửa sổ buồng vệ sinh mở.

“Lúc rời khỏi Tòa nhà kinh dị, mình quên đóng cửa sổ ư?”

Trời bên ngoài đã nhá nhem sáng, Trần Ca kiểm tra sơ qua cửa sổ một lần, trên bệ cửa không thấy dấu giày hay thứ gì khác: “Chẳng lẽ do dạo gần đây mình quá mức căng thẳng?”

Trần Ca tiện tay cầm lấy cây lau nhà bên cạnh tủ, đi đến phòng điều khiển chung nằm ở cuối hành lang. Trong Tòa nhà kinh dị đã được lắp đặt lại camera, gần như bao phủ hết tất cả những góc hẻo lánh trong tòa nhà, chỉ cần xem sơ qua là có thể xác định có người tiến vào hay không.

Đẩy cửa phòng điều khiển chung ra, Trần Ca ngồi trước màn, bật máy tính lên.

Tất cả video giám sát được lưu giữ bên trong, Trần Ca tìm thấy camera giám sát lối ra ở buồng vệ sinh, mở lên.

Hắn chỉ xuất phát từ cẩn thận mới kiểm tra thử, nhưng sau khi xem vài phút, Trần Ca đột nhiên phát hiện có một người đàn ông xa lạ xuất hiện trong video.

Người nọ cúi đầu, bước ra từ phòng vệ sinh, nhanh chóng chạy vào hành lang.

“Thực sự có người đột nhập, hiện tại, trong Tòa nhà kinh dị ngoại trừ mình, còn có một người khác?” Cơn buồn ngủ của Trần Ca lập tức bay mất: “Dường như người này biết lối ra buồng vệ sinh có camera giám sát, rất có chủ đích, lập tức chạy vào chỗ sâu trong hành lang. Chắn chắn là trước đó hắn có vào Tòa nhà kinh dị rồi.”

Trên hành lang cũng có lắp đặt camera, người đàn ông xa lạ kia bước ra khỏi buồng vệ sinh, sau đó, hình ảnh hắn ta biến mất trong đoạn video. Trần Ca nhanh chóng tìm thấy video của camera ở góc hành lang, hình ảnh mà camera này quay được liền mạch với camera ở cửa buồng vệ sinh.

Màn hình thay đổi, trong video, người đàn ông lạ chạy đến cuối hành lang, vọt thẳng vào phòng điểu khiển chung.

“Đi thẳng đến phòng điều khiển chung? Chắc chắn là để tiêu hủy video giám sát. Người này không chỉ là một tay lão luyện, mà còn nắm rất rõ đường đi nước bước trong Tòa nhà kinh dị của mình.”

Người có thể đồng thời phù hợp với hai điều kiện trên không nhiều lắm. Trần Ca đại khái đã khoanh vùng được phạm vi, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị điều tra kỹ hơn thì chợt thấy chính mình xuất hiện trong video giám sát.

“Lưng mang ba lô, trên tay cầm cây lau nhà cùng điện thoại màu đen… Nói vậy, người đàn ông kia còn chưa ra ngoài thì mình đã đi vào, vậy thì… Lúc này hắn đang ở trong phòng điều khiển chung!” Nhìn thấy mình trong video giám sát, Trần Ca lập tức vơ lấy cây lau nhà, xoay mạnh người.

Cách hắn hai mét, cánh cửa tủ đựng đồ linh tinh bị đẩy ra, một tên đàn ông cầm dao nhọn trong tay, hai mắt giăng đầy tơ máu chui ra.

“Trương Bằng!”

Nhìn thấy gương mặt vặn vẹo của người kia, Trần Ca vô thức hét lên. Có thể là bị tiếng hét của Trần Ca kích thích, Trương Bằng trở tay, cầm dao điên cuồng vọt tới.

Trải qua khoảnh khắc kinh hoảng lúc đầu, Trần Ca nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hẳn đẩy cửa phòng điều khiển chung ra, vung cây lau nhà, vừa đánh vừa lui.

Tuy chỉ có một tay, nhưng Trương Bằng đã hoàn toàn phát điên, bộ dạng không cần mạng. Tên này dường như biết mình trốn không thoát, xuất hiện ở đây chỉ vì muốn kéo theo một tấm đệm lưng trước khi chết.

Trần Ca tránh trái tránh phải, lui về phía phòng sửa chữa, nhìn hắn chật vật như vậy, nhưng thực ra, suy nghĩ của hắn lúc này rất rõ ràng.

Trương Bằng đến là để lấy mạng hắn, trốn tránh không phải cách, nhất định phải phản kích. Chỉ dựa vào cây lau nhà, rất khó làm hắn ta bị thương. Cho nên Trần Ca liền nghĩ đến cây búa trong bộ phục trang bác sĩ vỡ sọ. Trước kia, bởi vì sợ cảnh sát hiểu lầm, cho nên hắn đã đem giấu cây búa kia ở phòng sửa chữa đạo cụ.

Thế công càng ngày càng mạnh mẽ, cứ như đã nhìn thấu kế hoạch của Trần Ca, Trương Bằng không hề né tránh, mặc cho cây lau nhà nện lên người mình, một mực tiến đến gần Trần Ca.

Trần Ca nhanh chóng đi đến cửa phòng sửa chữa, hắn canh chuẩn thời gian, đẩy cửa phòng sửa chữa ra. Nhưng hắn còn chưa kịp tiến vào, thì trên lưng cảm giác có thêm một vật gì đó, tựa như đang cõng một tảng đá.

“Hôm nay mày chết chắc rồi!”

Trương Bằng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, trong mắt hắn lóe lên tia sắc bén, động tác vung dao cũng trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

“Chuyện gì xảy ra? Vừa rồi là con quái vật trong gương điều khiển Trương Bằng? Vậy bây giờ nó đang ở đâu?”

Động tác càng lúc càng chậm, Trần Ca thò tay ra sau lưng, muốn sờ xem là thứ gì, nhưng không sờ được gì cả. Lưng hắn bị ép cong xuống, hắn quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện có một cái bóng đen có hình dạng như người đang nằm bò trên lưng mình.

“Quái vật trong gương!”

Trong mắt lóe lên tia hoảng hốt, Trần Ca dùng hết sức lao về phía trước, xông vào phòng sửa chữa, liều mạng vọt tới tủ đựng vật dụng linh tinh.

“Hiện tại, vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc, Trương Bằng và cái bóng kia là một chỉnh thể, mình chỉ cần dùng búa sắt phế bỏ Trương Bằng, thì có thể phá vỡ cục diện hiện tại.”

Thứ sau lưng tựa như một ngọn núi nhỏ, đè lên lưng Trần Ca. Hiển nhiên, hắn đã đánh giá quá thấp tốc độ phát triển của bóng đen, so với lần đầu tiên chạm mặt, con quái vật kia hiện tại đã trở nên cực kỳ khó chơi.

Trần Ca có cảm giác nghẹt thở, sức nặng sau lưng càng lúc càng tăng, bên tai có thể nghe được tiếng cười quái đản không thuộc về con người, Trần Ca mệt mỏi xông đến cạnh tủ, nhưng lúc này, hắn đã không chống đỡ được nữa.

Đầu óc mê muội, hai tai ong ong, Trần Ca không cần quay đầu lại cũng biết Trương Bằng đã cầm dao vọt tới.

Cả người vô lực, con quái vật sau lưng vẫn liều chết đè lên người Trần Ca, hắn cố hết sức dùng búa mở cửa tủ, đang định tìm búa sắt trong một đống hồ hỗn độn, thì điện thoại màu đen trong túi áo rơi ra, trên màn hình vẫn còn dừng lại ở giao diện riêng của Trương Nhã.

-----

Dịch: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK