• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn mười giây sau, Phong ca mới bình tĩnh lại, hắn uể oải chỉ vào buồng vệ sinh: “Tấm gương...”

Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại có ma lực đặc biệt, vẻ mặt Trần Ca lập tức thay đổi, hắn kéo Phong ca đặt lên giường, sau đó đi vào buồng vệ sinh.

Trên vách tường, tấm gương đã bị đập vỡ, mảnh thủy tinh rơi lả tả khắp nơi.

Lúc trước, Hạc Sơn bị ngất xỉu, Trần Ca đã dùng vải đen che hết tất cả những tấm gương có trong Tòa nhà kinh dị. Trải qua một thời gian ngắn sóng êm biển lặng, hiện tại, bối cảnh mới mở ra, hắn nhất thời sơ ý, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.

Một khi bị gắn cái mác không an toàn, thì bất kỳ hình thức giải trí nào cũng khó có thể kinh doanh tiếp, điểm này Trần Ca hiểu rất rõ.

Hắn nhặt một miếng kính trên mặt đất lên, nhìn vào bên trong: “Nhất định phải nhanh chóng giải quyết thứ này!”

Cờ phân hắc bạch, người có thiện ác, ma quỷ cũng như vậy.

Thứ trong gương rõ ràng có ác ý đối với người sống, điểm này Trần Ca có thể cảm giác được, nó có tính công kích rất mạnh, ôm mục đích không muốn ai biết.

Hạc Sơn bị ngất, Phong Ca sợ đến mức đập vỡ gương, hai sự cố bất ngờ nãy đã gõ một hồi chuông cảnh báo trong lòng Trần Ca, khiến cho hắn sinh ra cảm giác cấp thiết.

Dùng vải đen che gương không phải là kế lâu dài, thứ trong gương đã nhanh chóng trở thành trở ngại đối với Tòa nhà kinh dị.

Tấm gương bị đập vỡ, trong buồng vệ sinh không còn bất cứ thứ gì khả nghi, Trần Ca đi dạo một vòng rồi quay ra.

Hắn nắm chặt búa sắt trong tay, ngồi xuống cạnh Phong ca: “Có thể nói cho tôi biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì không?”

Nghỉ ngơi mấy phút, rốt cuộc Phong ca đã có thể hô hấp thông thuận trở lại, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tái nhợt, vô cùng dọa người: “Tôi cũng không rõ lắm.”

“Không có việc gì, nghĩ gì nói đó thôi.” Trần Ca chăm chú nhìn Phong ca, so với Hạc Sơn bị dọa bất tỉnh, thì khả năng thừa nhận của người này cao hơn rất nhiều, ít nhất hắn có can đảm phản kháng.

Phong ca thử từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng sợ hãi trong mắt lại không hề giảm đi: “Lúc đó tôi bị nhân viên của anh đuổi theo, trong tình thế cấp bách, tôi đã trốn vào căn phòng này. Ban đầu cũng không có gì, nhưng sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi tôi.”

“Nó gọi tên của cậu à?”

“Không có, bất quá tôi có thể cảm giác được là nó đang gọi tôi.” Phong ca nắm tóc: “Âm thanh vang lên ngay tại trong căn phòng đó, tôi tìm rất lâu mới xác định được nơi phát ra âm thanh.”

Nói đến đây, sợ hãi trong mắt hắn càng nồng đậm: “Âm thanh phát ra từ tấm gương trong phòng vệ sinh, dường như tôi có thể nghe được, nhưng không cách nào nghe rõ. Tôi không biết nó đang nói gì, chỉ biết là có liên quan đến tôi.”

“Sau đó thì sao?” Từng chữ Phong ca nói, Trần Ca đều ghi nhớ kỹ. Kinh nghiệm quý giá này có thể giúp hắn hiểu rõ hơn về con quái vật trong gương.

“Sau đó tôi đứng trước gương, muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi thử dỡ tấm gương xuống, nhưng khi vừa chạm vào nó, âm thanh bên tai tôi bỗng chốc lớn hơn, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo. Tôi nhìn bản thân trong gương, càng nhìn càng thấy không giống mình.” Nói đến chỗ quan trọng, hắn sợ hãi nhìn lướt qua buồng vệ sinh, cứ như ở đó đang che giấu một con quái vật nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ ra: “Bản thân đứng trước gương, nhưng ảnh phản chiếu trong gương lại không phải là mình, nếu là bình thường, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất sợ, muốn tránh xa. Nhưng chuyện xảy ra khiến cho tôi đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ.”

“Chuyện gì?”

Phong ca vô cùng nghiêm túc nói: “Lúc đó tôi không cảm nhận được bất kỳ sự sợ hãi nào, mọi chuyện đều tốt, bất quá, thân thể của tôi lại bắt đầu nghiêng về phía gương, mặt gần như áp sát vào gương. Tôi có thể thấy rất rõ khuôn mặt trong gương càng lúc càng cmn gần, rõ ràng là vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng nó lại khiến cho tôi có cảm giác vô cùng lạ lẫm. Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm giác là khuôn mặt trong gương... Nó không thuộc về tôi. Suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, trong đầu cũng không có bất kỳ ý nghĩ nào, thế nhưng tay của tôi lại đặt lên gương. Tôi có cảm giác mình muốn đi vào gương, không phải, dường như là tôi bị nhốt trong đó, cố gắng muốn thoát ra.”

Lúc làm nhiệm vụ hàng ngày cấp ác mộng, Trần Ca cũng đã trải qua chuyện này. Xem lại video trong điện thoại, khi đó, thân thể của hắn đang từ từ nghiêng về phía tấm gương: “Sau đó, cậu làm cách nào thoát được?”

“Cũng là do tấm gương.” Phong ca nói cho Trần Ca một đáp án vô cùng bất ngờ: “Lúc đó tôi hoàn toàn không biết mình đang làm gì, khi mặt sắp áp lên mặt kính, đột nhiên, thông qua tấm gương, tôi nhìn thấy phía sau có một con búp bê đang nằm đó.”

“Búp bê?”

“Đúng, giống với mấy con búp bê mà tôi đã nhìn thấy ở những căn phòng khác, to cỡ lòng bàn tay, còn có râu nữa” Phong ca nhẹ gật đầu, khoa tay múa chân miêu tả: “Sau lưng đột nhiên xuất hiện một con búp bê, trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi. Nổi sợ như một ngọn lửa bùng lên, lúc đó, tôi chỉ có một suy nghĩ, nhanh chóng chạy đi. Nhưng thân thể lại không theo sự điều khiển của tôi, ý chí cùng thân thể bắt đầu tranh đấu với nhau, y như là bị ma đè.”

Phong ca nói rất bình thản, nhưng Trần Ca lại có thể nghe ra hung hiểm trong đó.

“Sau đó, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Hạc Sơn, thoáng cái tôi tỉnh táo lại, giống như vừa tỉnh mộng vậy đó.” Sợ hãi trong mắt hắn tan đi không ít: “Tôi thật sự rất sợ, cho nên thuận tay quơ lấy cái ghế, đập nát tấm gương. Lúc ấy, tôi đã phản ứng theo bản năng. Tòa nhà kinh dị của anh quá mức khủng bố, khiến cho tôi quên mất bản thân chỉ đang tham gia một trò chơi.”

Nói đến đây, dường như Phong ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn kéo tay áo Trần Ca: “Những chuyện tôi nói với anh đều là sự thật, tuyệt đối không nói quá lên để trốn tránh trách nhiệm, tấm gương bị vỡ kia, tôi chắc chắn sẽ bồi thường.”

“Không cần cậu bồi thường, cậu không có bị thương là tốt rồi.” Trần Ca đứng lên, dạo bước trong phòng: “Con búp bê mà cậu thấy hiện đang ở đâu?”

Phong ca có hơi ngẩn người: “Hình như là bị tôi đá vào gầm giường, vậy ra nó cũng là đọa cụ của anh hả? Ngại quá!”

Xốc ga giường, Trần Ca lấy con búp bê bị dính dấu chân lên, giúp nó phủi bụi: “Hẳn là cậu nên cảm ơn con búp bê này, vừa rồi nó đã cứu cậu.”

“Con búp bê đã cứu tôi? Được rồi... Cảm ơn, bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Phong ca rụt người lại phía sau, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Hắn cảm thấy ông chủ Tòa nhà kinh dị không được bình thường cho lắm, nhưng đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, cho nên hắn miễn cưỡng nói “Cám ơn”.

“Nếu như tôi nói với cậu, tất cả những gì cậu vừa trải qua không phải là do đạo cụ đặc biệt của Tòa nhà kinh dị tạo ra, mà là một tồn tại thật sự, vậy cậu có tin không?” Mặc trên người bộ đồ blouse nhuốm máu, ôm trong ngực con búp bê vải cũ nát, Trần Ca nghiêng đầu đánh giá cậu sinh viên trước mắt.

Phong ca đáng thương, thân cao gần một mét chín, thế nhưng lúc này chẳng khác nào một cô gái nhỏ, ôm chân nép ở góc giường, bất lực nói: “Vậy anh cảm thấy tôi nên nói là tin? Hay nói không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK