Tòa nhà kinh dị của Trần Ca chỉ có hai cảnh: Cương thi đêm phục sinh và Minh hôn.
Cương thi đêm phục sinh bị ứng dụng trong điện thoại đánh giá là quá tệ. Trần Ca ngẫm nghĩ, thấy cảnh tượng kinh dị kia quả thực có rất nhiều vấn đề. Bên cạnh đó, muốn hoàn thiện cảnh kinh dị trong Cương thi đêm phục sinh thì ít nhất cần phải có ba nhân viên cùng phối hợp mới được.
“Tiểu Uyển, chủ đề hôm nay của chúng ta là Minh hôn. Đợi lát nữa, anh đi điều chỉnh nhạc nền, lúc giả quỷ, em nhớ phải bịt tai lại. Còn nữa, hôm nay anh sẽ tự tay trang điểm cho em.”
“Ông chủ, anh cũng biết trang điểm nữa à?” Tiểu Uyển cười xấu xa: “Được nha, bất quá, anh đừng biến em thành người quái dị là được.”
“Yên tâm, anh sẽ làm cho em đẹp đến nghẹt thở.”
Hai người đi vào phòng trang điểm, Trần Ca kéo Tiểu Uyển ngồi xuống trước gương, đưa tay khẽ vuốt mặt cô.
“Sử dụng kỹ năng thiên phú sơ cấp: Liễm dung.”
Nhìn cô gái xinh đẹp trẻ trung trong gương, trong đầu Trần Ca đột nhiên xuất hiện rất nhiều đoạn ký ức không thuộc về hắn, vô cùng lộn xộn, không chỉ là những kỹ xảo về màu sắc vận dụng trong hóa trang, mà còn có những kiến thức cơ bản như khoa học về khoang miệng, cơ thể người, khung xương, kiến thức về tử vong,...
“Ông chủ, rốt cuộc là anh có biết trang điểm hay không vậy?” Ba mươi giây trôi qua, Từ Uyển ngồi trước gương, cảm nhận được một luồng nhiệt xa lạ, nhìn vào gương, thấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt mình, trái tim cô nhảy bang bang, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Thợ trang điểm chuyên nghiệp sẽ dựa vào sự khác biệt trên từng khuôn mặt mà lựa chọn phong cách trang điểm tương ứng. Tiểu Uyển, cơ sở của em rất tốt.” Trong đầu Trần Ca không có bất kỳ tạp niệm nào cả, sau khi sử dụng Liễm Dung, trong mắt hắn, Từ Uyển đã trở thành một cái xác.
“Kẹp, dao cạo, kìm y tế, chỉ khâu, rượu cồn, chất chống phân hủy, ở đây mình không có gì cả, xem ra chỉ có thể trang điểm cơ bản.” Trong lúc Trần Ca đang lầm bầm lầu bầu, bên kia, Từ Uyển bị hù không nhẹ. Nha đầu kia nghĩ nát ốc cũng không ra là tại sao trang điểm cho diễn viên của Tòa nhà kinh dị lại phải cần mấy thứ khủng bố như vậy. Trong lòng cô cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không có ý định từ chối, chỉ có thể nghiêng đầu, lén lúc quan sát ông chủ nhà mình, âm thầm cầu nguyện.
“Phấn lót màu đơn sắc, mà hồng sáng quá, có hơi chói mắt, sao không thấy son môi?” Trần Ca nói nhỏ, cuối cùng, hắn bắt đầu phối màu, động tác thành thạo, ngón tay linh hoạt, năng lực phân biệt màu sắc rất mạnh, căn bản không giống như một trạch nam (1) không biết một chút gì về cách ăn mặc.
(1) Trạch nam: Chỉ những người đàn ông lúc nào cũng ru rú trong nhà, làm bạn với máy tính, truyện tranh,...
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Từ Uyển cảm thấy vô cùng kinh ngạc, toàn bộ quá trình phối màu trang điểm này... Đây là lần đầu tiên cô thấy đó!
“Ông chủ à, em thấy anh không cần phải nghiêm khắc với bản thân như vậy đâu. Bên trong Tòa nhà kinh dị rất tối, khách tham quan sẽ không thấy rõ lắm...”
“Bớt nói nhảm, chớ có lộn xộn.” Không đợi Từ Uyển nói xong, Trần Ca đã đánh xong phấn lót cho cô, bôi màu mắt mà hắn đã phối tốt.
Chỉ với vài nét bút đã hoàn thành một đôi mắt đơn giản, thế nhưng lại khiến cho khí chất của Từ Uyển thay đổi không nhỏ, càng thêm quyến rũ và thần bí.
Vốn dĩ Từ Uyển còn muốn tiếp tục phản bác, nhưng sau khi thấy được bản thân trong gương, cái miệng nhỏ nhắn của cô bất giác mở to ra. Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, đặc biệt là phụ nữ.
“Chỉ với màu hồng đào thì quá đơn điệu, làm mất đi cảm giác, nhưng sau khi thêm vào một chút màu tím dâm bụt thì lại khác, hai màu này quá mức hoàn mỹ, dung hợp lại, tựa như sinh ra là vì nhau.” Trần Ca thờ ơ giải thích, sau đó, hắn lại dùng cọ quệt phấn má hồng lên mu bàn tay mình.
“Ông chủ, anh làm gì vậy?”
“Phấn má hồng của chúng ta có chất lượng kém, rất chói mắt, quá sáng, cảm giác rất ngấy, nên trước tiên, anh tán lên mu bàn tay mình.” Động tác của Trần Ca rất nhẹ nhàng, một lát sau, phấn má hồng quả nhiên trở nên nhẵn mịn, bột phấn cũng mang lại cảm giác mượt mà, tinh tế.
Lúc này, miệng Từ Uyển đã biến thành hình chữ o: “Thâm tàng bất lộ nha! Anh học mấy thứ này ở đâu vậy?”
“Anh biết khá nhiều thứ, làm đẹp chỉ là một trong những sở thích của anh thôi.” Trần Ca mỉm cười, người gặp việc vui nên tinh thần cũng thoải mái. Những ký ức xuất hiện trong đầu hắn đã chứng minh ảnh hưởng của trò chơi đến thực tại là có thật.
Chỉ dùng mười phút, Trần Ca đã hóa trang xong cho Từ Uyển: “Soi gương thử xem, hài lòng không?”
Ngước mắt nhìn, dường như trên mặt kính vén lên một tầng voan mỏng, một người từ trong tranh bước ra, mang theo vẻ đẹp hàm súc, cổ điển của phụ nữ phương đông, nhưng ẩn ẩn trong đó lại có cái gì đó không đúng lắm.
Nhìn chằm chằm vào gương, Từ Uyển kìm lòng không được đứng bật dậy, cô nhìn mình trong gương, vẻ mặt từ kinh ngạc dần chuyển sang say mê. Thế nhưng, đột nhiên cô rùng mình một cái.
“Ông chủ, em chưa bao giờ thấy mình đẹp như vậy, người trong gương thật sự là em sao?”
“Đương nhiên.”
“Thế nhưng mà...” Cô có chút do dự đưa tay sờ vào gương: “Nhìn em như thế này... Rất giống đang nhìn một người chết?”
Nghe Từ Uyển nói, Trần Ca hút một ngụm khí lạnh, rốt cục hắn cũng đã rõ là không giống với lúc trước ở đâu rồi.
Liễm dung là vì muốn khôi phục vẻ đẹp cho người chết một cách hoàn thiện nhất, thuật hóa trang của Trần Ca vốn dĩ không phải để dùng cho người sống.
“Đừng nhìn nữa, Thiên Đường chuẩn bị mở cửa, em tranh thủ thời gian đi thay trang phục đi, sau đó đến lầu hai, khu vực Minh hôn. Nhớ là phải đeo tai nghe đấy, nghe chỉ thị của anh mà làm.” Trần Ca đổi chủ đề, bảo Từ Uyển đi. Còn hắn thì tranh thủ một chút thời gian còn sót lại để gia cố người giấy và con rối trong cảnh Minh hôn một lần nữa. Nhờ vào Liễm dung, tất cả người giấy sau khi được gia cố bỗng chốc như sống lại, bên trong cái chết lộ ra sự sống.
“Cứ như vậy trước đi, đợi sau này rãnh rỗi thì lại tô vẽ thêm một lần nữa.”
Trần Ca cất dụng cụ, vội vàng đi xuống lầu, còn chưa đi đến cửa thì đã nghe thấy tiếng khách tham quan bàn tán ở bên ngoài.
“Anh cũng bị cái tên gia hỏa dở hơi thiếu đạo đức kia lừa à?”
“Vãi! Màn hình điện thoại của tôi bị rớt bể rồi đây này, anh nói thử xem?”
“Mấy người cũng còn may, tôi đã kéo quần xuống, tay trượt một cái, thứ đồ chơi kia liền nhảy ra! Dọa lão tử chẳng khác nào lý ngư đả đĩnh (2), lập tức bỏ chạy. Bố mẹ lão tử nghe tiếng động, cứ tưởng là lão tử gặp ác mộng, nên đã vội vã chạy lên xem. Cái ngày quỷ gì chứ! Lúc đó, lão tử chẳng mặc gì cả, trên tay còn cầm cuộn giấy vệ sinh. Hai vị thân sinh cứ nhìn lão tử mà ngẩn ra. Nghẹn thật!”
(2) Lý ngư đả đĩnh: Động tác nhảy bật lên giống với cá chép tung mình nhảy khỏi mặt nước.
-----
Nghe khách tham quan khóc lóc kể lễ, Trần Ca cố nín cười, hít một hơi thật sâu, sau đó mang bộ mặt nghiêm túc đạo mạo đẩy cửa Tòa nhà kinh dị ra.
“Hoan nghênh quý khách đến Tòa nhà kinh dị.”
Nhìn thấy một đội ngũ du khách thật dài, võ trang đầy đủ, khóe miệng Trần Ca khẽ nhếch.
“Tiểu Trần, mới sáng sớm đã xếp một hàng dài rồi, không tệ, không tệ!” Nhân viên phụ trách trò chơi ngựa gỗ xoay tròn ở bên cạnh có hơi kinh ngạc, vốn dĩ hắn chỉ muốn đến chào hỏi Trần Ca mà thôi, ai ngờ lúc đến gần thì phát hiện bầu không khí của nhóm du khách này có cái gì đó sai sai.
“Bình thường thôi, chủ yếu là do du khách yêu thích.” Trần Ca vươn vai, kéo hàng rào bảo vệ.
“Ai yêu thích hả? Thối chết được, không biết xấu hổ!”
“Tôi tới có việc, chứ chẳng phải đến chơi đâu!”
“Tìm được chính chủ rồi! Tối hôm qua, người đăng Tik tok là anh đúng không? Dao của tôi đâu rồi? Dao của tôi đâu!”
Du khách quá mức điên cuồng, cảnh tượng nhất thời không khống chế được. Trần Ca lập tức mở miệng: “Mọi người đã đến rồi, không bằng cứ đi vào thể nghiệm một chút, phương pháp tốt nhất để làm dịu nỗi sợ chính là cảm giác kích thích, lấy độc trị độc, khiến cho bản thân chết lặng. Đoạn video ngắn đêm qua quả thật là tôi không suy nghĩ chu đáo, như vậy đi, giá vé vào Tòa nhà kinh dị hôm nay sẽ giảm 50% cho mọi người, đừng bỏ lỡ cơ hội nha!”