Sau một phút đăng tải video trên Tik tok, khu bình luận của Trần Ca một lần nữa bùng nổ.
“Giây thứ năm mươi sáu, bóng đen nhoài người vào bồn tắm là hiệu ứng đặc biệt à? Hình như là nó chui ra từ phía dưới bồn tắm!”
“Người vung dao phay trong nước chính là chủ topic sao? Wow! Diễn xuất thật quá vậy!”
“Nếu cái bóng đen kia kiên trì thêm chút nữa, thì phải chăng chúng ta sẽ không còn nhìn thấy chủ topic?”
“Độc thật! Tôi còn đang định thử xem mình có thể nín thở bao lâu, ai ngờ nửa đường lại đụng phải thứ này!”
“Người mới chạy nhanh lên! Trong video này toàn là quỷ không đấy! Đừng quay đầu! Chạy mau!”
“Không ngờ là tôi lại nhìn chằm chằm vào màn hình suốt một phút đồng hồ mà không chớp mắt, giờ thì không ngủ được nữa...”
“Xem cái video trước của anh, tôi không dám soi gương, giờ đến cái video, tôi không dám tắm một mình! Chủ topic vô lương, nếm thử cú vật của bổn tiên nữ đây!”
Hơn bốn giờ sáng mà khu bình luận vẫn còn bừng bừng khí thế kiểu đó, Trần Ca cảm thấy rất vui sướng. Có được một lượng fans theo dõi như vậy, hết thảy đều đáng giá.
Cuối cùng, trước khi tắt ứng dụng Tik tok, Trần Ca vẫn không quên quảng cáo cho Tòa nhà kinh dị của mình trong khu bình luận, các thủy hữu đều vô cùng nhiệt tình, nhao nhao nhắn lại, nói rằng chuẩn bị mang một ít đặc sản ở quê lên thăm Tòa nhà kinh dị của hắn.
“Mua vé tham quan Tòa nhà kinh dị, còn tặng đặc sản cho mình, du khách bây giờ thật thú vị.” Trần Ca rời khỏi ứng dụng, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn duỗi người một cái, sau đó ôm theo năm con búp bê rời khỏi bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.
Đêm đã qua, bình minh dần ló dạng, bên ngoài Tòa nhà kinh dị, trời đã hửng sáng.
Trần Ca tìm được mấy tấm ván gỗ trong phòng đạo cụ, dùng chúng niêm phong lối vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm dành cho nhân viên. Trước khi xử lý con quái vật trong gương kia, bối cảnh này tạm thời không thể mở.
“Giá vé là 20 tệ, bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm có thể tiếp nhận cùng lúc bảy du khách, cứ mười lăm phút một lượt, tính như vậy, một giờ có thể lời được 560 tệ, một ngày tám tiếng sẽ được hơn 4000.” Càng nghĩ, Trần Ca càng cảm thấy đau lòng. Bất quá, hắn cũng không bị tiền che mờ mắt: “An toàn là trên hết, sau này còn có thể mở khóa thêm nhiều bối cảnh nữa, đến lúc đó, tiền có mà đếm không hết!”
Sau khi phong tỏa bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, Trần Ca quay về phòng nghỉ dành cho nhân viên. Hắn đặt mấy con búp bê trên giường, sau đó thay một bộ đồ sạch, ra ngoài chạy bộ.
Nhiệm vụ thí luyện tại nhà trọ Bình An vẫn luôn luôn là lời cảnh tỉnh đối với Trần Ca. Đêm đó, nếu như không phải hắn chạy nhanh, thì bây giờ có lẽ đã nằm dưới ba tấc đất rồi.
Tám giờ bốn mươi phút sáng, Từ Uyển đến Tòa nhà kinh dị, đúng lúc thấy Trần Ca chạy bộ về, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô có hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, ông chủ không phải là người thích rèn luyện lắm đâu.
Một ngày mới lại đến, hàng rào bảo vệ Tòa nhà kinh dị được kéo ra hai bên, cả hai đã vào vị trí của mình, chuẩn bị mở cửa kinh doanh.
Chín giờ, du khách bắt đầu lục tục kéo vào công viên. Cửa ra vào Tòa nhà kinh dị vẫn còn vắng tanh, lúc này là thời điểm công viên ít người nhất.
“Ông chủ, tối qua anh là gì trong tòa nhà vậy hả? Sao khắp nơi toàn là nước?”
“Dọn vệ sinh.” Trần Ca thuận miệng đáp, sau đó lại lên tiếng nhắc nhở: “Lúc hóa trang, em nhớ chú ý một chút, không được ở gần tấm gương quá.”
“Tại sao chứ?”
Trần Ca đang định giải thích với Từ Uyển thì đột nhiên hắn thấy Từ thúc chạy đến.
“Từ thúc, có chuyện gì à?” Trần Ca gỡ tai nghe xuống, hắn phát hiện sắc mặt Từ thúc không đúng lắm.
“Tiểu tử, cậu càng lúc càng kỳ quái.” Từ thúc nhìn Trần Ca từ trên xuống dưới: “Vừa rồi, mấy người trong căn tin báo là dao phay bị trộm, tôi còn nghĩ là tên oắt con nào nghèo đến phát điên rồi, ngay cả dao phay mà cũng trộm, ai ngờ khi mở camera lên thì thấy cậu nửa đêm không ngủ, chạy đến căn tin lấy dao phay. Cậu định làm gì? Cầm theo hai con dao phay chạy vòng vòng oai lắm hử?”
Nghe Từ thúc nói như vậy, Trần Ca mới sực nhớ, hai con dao phay hắn lấy ở căn tin vẫn còn nằm trong bồn tắm.
“Tôi vừa mới trợ giúp cảnh sát phá án, vẫn còn một tên hung phạm chưa bị bắt đấy! Tôi lấy dao phay là để phòng thân, ngày mai tôi sẽ mua lại cho căn tin hai con dao mới.” Hắn cũng không biết dao đã chém quỷ thì còn có thể thái thịt hay không? Lỡ như có hại cho thân thể người thì sao? Thế nên hắn không dám trả lại cho Từ thúc hai con dao kia.
“Tôi càng lúc càng không hiểu nổi cậu, tiểu tử, có phải cậu đang làm chuyện gì xấu sau lưng tôi, đúng không?”
“Hai con dao phay thì làm được chuyện gì xấu? Ngài cứ yên tâm đi.”
Từ thúc bán tín bán nghi, công viên vừa mới mở cửa, ông còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên cũng không truy hỏi đến cùng. Ông bước đến trước mặt Trần Ca, lấy từ trong túi ra một cái túi nhựa được gói thật chặt: “5000 cậu cứ lấy dùng trước, có khó khăn gì thì nói với tôi.”
“Thúc, đa tạ, có lẽ cuối tuần này, tôi sẽ mang tiền đến trả cho thúc.”
“Không cần, cậu bớt gây chuyện cho tôi là được.”
Đợi đến lúc Từ thúc đi khỏi, Trần Ca mới nhét tiền vào túi. Hắn đứng tựa ở hàng rào bảo vệ, tự hỏi nên sử dụng số tiền kia như thế nào.
“5000 vừa đủ để lắp đặt camera. Hiện tại, không gian bên trong của Tòa nhà kinh dị đã đầy, phải xây dựng thêm thì mới có thể mở khóa bối cảnh mới. Thuê bãi đỗ xe tầng hầm là một ý tưởng không tồi, chỉ có điều không biết tiền thuê là bao nhiêu.”
Một đống vấn đề đang chờ Trần Ca giả quyết, hắn cảm thấy rất đau đầu: “Vấn đề lớn nhất của mình là thiếu tiền! Không biết tiền thưởng khi nào mới có, mình có nên đi hối thúc không?”
Trần Ca vô thức nhìn xa xăm, lúc ánh mắt đảo qua một chỗ, đồng tử hắn đột nhiên thu nhỏ lại, hắn thấy được một du khách rất kỳ quái.
Người nọ đội mũ lưỡi trai, mặc áo tay dài, hai tay đút trong túi quần, loanh quanh giữa mấy trò giải trí, dường như đang rối rắm không biết nên chơi cái gì.
“Người này nhìn có hơi quen mắt.” Bởi vì có Âm đồng, nên thị lực của Trần Ca tốt hơn so với hầu hết mọi người. Đoán chừng vị du khách kỳ quái kia không biết mình đã bị phát hiện.
“Có nên chặn hắn lại?”
Ngay khi Trần Ca còn đang do dự, thì đã có du khách muốn vào tham quan Tòa nhà kinh dị. Hắn cũng bắt đầu bận rộn, nhanh chóng ném việc này ra sau đầu.
Đến trưa, lúc Trần Ca và Từ Uyển chuẩn bị ăn cơm, thì hắn lại lần nữa nhìn thấy vị du khách có bộ dạng khả nghi lúc sáng ở phụ cận Tòa nhà kinh dị.
“Nguyên cả buổi sáng, tên này không hề vào tham quan Tòa nhà kinh dị, đợi đến khi mình và Từ Uyển đi ăn cơm, đúng vào lúc không có người, hắn lại tới. Hắn định làm gì?” Trần Ca bảo Từ Uyển ăn cơm trước, một mình hắn quay trở về, người khách nọ phát hiện có người đến, lập tức quay đầu đi ra khỏi công viên, vô cùng dứt khoát.
“Hình như mình đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải?” Mí mắt hơi giật giật, Trần Ca cũng không tiếp tục ăn cơm, mà chạy thẳng đến văn phòng quản lý tổng hợp của công viên. Sau khi được nhân viên cho phép, hắn lập tức xem xét camera ghi hình.
Vị khách kia cố tình né tránh camera giám sát. Từ lúc đi vào công viên cho đến khi rời khỏi, hắn luôn đút tay vào túi quần, kể cả khi hút thuốc, hắn cũng chỉ ngậm lấy điếu thuốc, rồi dùng một tay bật lửa.
Kỳ lạ hơn chính là sau khi mua vé vào cổng công viên, hắn chỉ chơi có một trò duy nhất là Ma Thiên Luân (1), hơn nữa, còn chơi ba lần tiên tục.
(1) Ma Thiên Luân: Vòng đu quay lớn.
“Không đúng, người này rất kỳ quái!”