• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái ghế đặt ở giữa hành lang, muốn đi lên lầu hai, không thể không đi ngang qua nó.

Trước đó tại ký túc xá nữ sinh đã gặp phải chuyện này một lần rồi, Trần Ca thấy rất rõ, dường như cái ghế này chủ động đến gần người sống.

Hắn đứng nấp vào chỗ ngoặt ở cầu thang, có chút do dự.

"Có chỗ tựa lưng, cái ghế hoàn toàn khác với ghế ở phòng học của trung tâm. Hẳn là từ chỗ khác cố ý chuyển đến, nhưng tại sao lại muốn đưa cái ghế này vào trung tâm?"

Nhìn kiểu dáng, cái ghế ở lầu hai của trung tâm rất giống với cái ghế ở khu ký túc xá nữ, chắc là ghế dựa nhà trường phát cho mỗi học sinh.

Trần Ca dùng di động chiếu vào bảng tên ở cửa mấy căn phòng đối diện, trên đó viết mấy chữ đại loại như thanh nhạc, âm nhạc gì đó: "Phòng vũ đạo không ở lầu hai, hay là mình trực tiếp lên lầu ba đi? Nhưng nếu như trong hành lang lầu ba cũng có một cái ghế ở giữa hành lang thì làm sao? Đến lúc đó mình bị nó đuổi theo đến chỗ ngoặt cầu thang, xuống lầu thì bị cái ghế chỗ lầu hai chặn lại..."

Trong đầu hiện lên cảnh tượng có chút dọa người kia, Trần Ca suy nghĩ một chút, không né tránh, nắm chặt cây búa đi vào hành lang lầu hai.

Hành lang đen như mực, không nhìn thấy phía cuối hành lang, cửa phòng hai bên đóng chặt, bám đầy bụi, mờ mờ ảo ảo, cũng không nhìn thấy rõ bên trong phòng học rốt cuộc đang ẩn giấu cái gì.

Trần Ca đi rất chậm, hắn không bởi vì cái ghế đang nằm ngay trước mắt mà không để ý đến những thứ khác.

Trên thực tế, trong mắt Trần Ca, hai dãy phòng học bỏ hoang này kỳ thực càng đáng sợ hơn.

"Cũng không biết nơi này bao lâu rồi không có người đi vào, sàn gạch bám đầy bụi, dấu chân không cách nào xóa sạch. Nếu như có người theo mình đi vào trung tâm, hắn chắc chắn sẽ phát hiện mình." Tuy đang ở trong hoàn cảnh quỷ dị thế này, Trần Ca cũng không quên nhất tâm nhị dụng (1) cảnh giác có bên thứ ba xuất hiện: "Mình muốn tăng tốc độ, tốc chiến tốc thắng!"

(1) Nhất tâm nhị dụng: Làm 2 việc cùng một lúc.

Ánh đèn điện thoại lắc lư theo cánh tay của Trần Ca , hắn càng lúc càng gần cái ghế.

"Có vẻ cũng không có gì đáng sợ? Một cái ghế có thể giết chết mình hay sao?" Trần Ca đi dạo một vòng quanh cái ghế, hắn liền có cảm giác cái ghế này cũng chỉ là một cái ghế bình thường.

"Có nên phá nó ra xem thử hay không?" Trong lòng Trần Ca vừa nghĩ như thế thì tay cũng bắt đầu hành động. Hắn vừa giơ búa lên định nện xuống ghế thì bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt ghế viết cái gì đó.

"Tiền Ngọc Kiều? Hình như là tên của một cô gái."

Cái tên này xuất hiện, Trần Ca càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của hắn, cái ghế này không phải là đồ vật của trung tâm mà thuộc về một người nào đó.

Khi trường học tổ chức các hoạt động lớn sẽ để các học sinh mang ghế đến, vì phòng ngừa lấy nhầm nên rất nhiều người viết tên của mình dưới mặt ghế.

"Hẳn là cái ghế trong ký túc xá nữ cũng có ghi tên trên mặt ghế?" Trần Ca ghi nhớ kỹ cái tên này, hắn nghĩ nghĩ, sau đó quyết định không đập nát cái ghế này mà đẩy nó vào phía trong phòng học bên cạnh: "Ở đây càng lâu càng thấy khó chịu, nhanh chóng đi lên lầu ba thôi!"

Hắn đi về đường cũ, theo hướng cầu thang đi lên lầu ba.

Trong hàng lang trống rỗng, cái gì cũng không có. Trần Ca đẩy cửa mấy phòng học ra, bàn ghế bên trong được chất đống ở phía cuối lớp, trên tường có một số chỗ được sơn mới, có thể phân biệt rõ hai màu khác nhau.

"Trường học đã bị niêm phong, vậy lúc này còn quét sơn mới làm gì? Trang trí cho ai nhìn?" Chợt nghĩ lại chuyện gặp phải ở nhà trọ Bình An, trong đầu Trần Ca lập tức hiện lên một ý nghĩ: "Sơn mới lại là vì muốn giấu vật gì đó?"

Hắn dùng búa cạy cạy mặt tường, điều hắn cảm thấy kỳ quái là phía sau bức tường mới sơn đều rất bình thường, cũng không có những thứ như máu hay tóc phụ nữ như hắn tưởng tượng.

"Sẽ không đơn giản như thế." Hắn đi dạo mấy gian phòng học, phát hiện mỗi phòng học đều có chỗ mới quét sơn, ít thì cũng phải vài chỗ, tất cả đều ở rất gần ống thoát nước bên trong tòa nhà.

"Trước khi bị niêm phong, ngôi trường này hẳn là đã sửa lại hệ thống nước." Trần Ca ngửa đầu nhìn lên một chút: "Những phòng học ở lầu một và lầu hai của trung tâm đều có thể nhìn ra vết tích đã sử dụng, chỉ có phòng học lầu ba... Dường như đã ngưng sử dụng trước khi niêm phong trường học."

Bàn ghế chồng chất lên nhau, trên bảng ngay cả viên phấn viết cũng không có, có những phòng học thậm chí đã khóa lại.

"Chuyện ma quái? Giết người? Có tai họa ngầm?" Nguyên nhân bị niêm phong có rất nhiều, Trần Ca cũng không xác định được, hắn rời khỏi phòng học, đi lên lầu bốn.

Bước lên bậc thang, Trần Ca thỉnh thoảng cũng quay đầu lại, cái ghế kia cũng không đuổi theo.

Lúc hắn đi được phân nửa bậc thang từ lầu ba lên lầu bốn, thì phát hiện trên cầu thang có một tấm ván gỗ dựng đứng, bên trên viết mấy chữ “Cấm vào”, xung quanh tấm gỗ còn có mấy sợi dây thừng giăng bốn góc.

Đã đi đến đây, Trần Ca làm sao có thể chỉ vì một cái ván gỗ đã đi về, hắn đẩy tấm ván qua một bên, trực tiếp chui qua sợi dây đi lên.

Đi đến lầu bốn, Trần Ca liếc mắt căn phòng đối diện cầu thang có gắn một tấm bảng tên đã tróc sơn.

"Phòng vũ đạo!" Tìm lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng tìm được nơi có khả năng xuất hiện đôi giày đỏ nhất.

Bố cục lầu bốn cùng những tầng lầu khác không giống nhau, vách tường ở nhiều phòng bị phá vỡ, sát nhập thành một phòng lớn.

Kéo giấy niêm phong trên cửa xuống, nạy ổ khóa cửa, Trần Ca đẩy cánh cửa lớn của phòng vũ đạo đã bị phủ bụi nhiều năm ra.

Thời gian tựa hồ đã lãng quên nơi này, tất cả đều vẫn duy trì hình dạng của nhiều năm trước.

Trên sàn nhà bằng gỗ bóng loáng phủ đầy bụi, trong phòng bốc lên một mùi kỳ lạ rất khó tả. Nơi này tựa như đã phun một lượng lớn thuốc tẩy, nhưng bởi vì không khí không lưu thông, lại bị bịt kín nhiều năm như vật, mùi thuốc tẩy biến chất thành một mùi hôi quái đản.

Trần Ca đi dọc theo vách tường, phòng vũ đạo này vô cùng chuyên nghiệp. Trên sàn nhà để tiện cho học sinh luyện tập vũ đạo đã quét thêm lớp nhựa cây, dường như sợ thanh âm quá lớn, ảnh hưởng đến các phòng phía dưới nên trên tường có dán bông vải để hấp thụ âm thanh, phòng còn được lắp đặt tường gỗ cách âm.

"Lần đầu tiên nhìn thấy phòng vũ đạo lớn thế này." Trần Ca giơ tay lên, soi đèn về phía xa xa.

Trên vách tường có rất nhiều tay cầm treo tường, có thể tự do điều chỉnh độ cao, bên dưới là một hàng ghế thấp để học sinh nghỉ ngơi.

Một phía khác của phòng vũ đạo đặt sáu mặt kính to chạm sàn, chúng được ghép liền mạch, mỗi mặt kính rộng tầm một mét, cao tầm hai mét.

"Mình suýt nữa thì quên mất phòng vũ đạo cũng cũng có gương." Nhìn thấy mấy tấm gương che kín vách tường, Trần Ca hít một ngụm khí lạnh. Trong gương, ở vị trí chính giữa, xuất hiện ba cái ghế dựa đặt cạnh nhau.

"Một lúc xuất hiện cả ba cái?" Trần Ca cắn răng, chủ động đi tới chỗ ba cái ghế kia, nhất cử nhất động của hắn đều hiện ra trong gương.

Trong phòng vũ đạo vào lúc tờ mờ sáng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tim Trần Ca càng lúc càng chùng xuống.

Hắn cố nén cảm xúc muốn phá nát mấy tấm gương, lôi ba cái ghế kia ra đập nát. Giống với cái ghế đã thấy lúc trước, mỗi cái ghế ở đây đều có viết tên một nữ sinh.

"Tính cả cái ghế trong ký túc xá nữ, mình đã gặp tổng cộng 5 cái ghế. Nếu như mỗi cái ghế đại diện cho một cô gái, thì rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với 5 cô gái kia?"

-----

Dịch: Jamie

Biên: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK