Ánh mặt trời giữa trưa có hơi chói mắt, người phụ nữa cùng đứa bé trai đứng trước cửa Tòa nhà kinh dị, cho dù Trần Ca đã từ chối rất rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn không rời khỏi.
“Thằng bé rất muốn đi tham quan Tòa nhà kinh dị, đây là lời hứa của tôi với nó, anh có thể giúp một chút hay không.” Người phụ nữ lấy trong ba lô ra tờ một trăm tệ: “Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Trần Ca không nhận tiền của cô ta, nghi ngờ hỏi: “Vì sao các người cứ nhất định phải vào Tòa nhà kinh dị? Đứa nhỏ này mới tám chín tuổi, hoàn cảnh bên trong Tòa nhà kinh dị lại rất phức tạp, dễ tạo thành ảnh hưởng tâm lý đối với trẻ nhỏ.”
Người phụ nữ cười khổ, cô không trả lời câu hỏi của Trần Ca, mà xoay người, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của thằng bé kia: “Phạm Úc, hay là chúng ta đi chơi mấy trò chơi khác đi, được không…”
Còn chưa dứt lời, thằng bé đã gạt tay người phụ nữ qua một bên, đứa nhỏ này không thích người khác đụng vào, dù là có lòng tốt cũng không được.
Mặc kệ người phụ nữ nói thế nào, thằng bé vẫn đứng trước cửa Tòa nhà kinh dị, không chịu đi. Thỉnh thoảng, nó ngẩng đầu, trong mắt mang theo tự ti, nhát gan, còn có một chút gì đó lạnh lùng.
“Phạm Úc?” Lực chú ý của Trần Ca tập trung trên người đứa bé này, đây là lần đầu hắn thấy một đứa bé trai cổ quái như vậy.
Trần Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào thằng bé kia: “Có thể nói cho chú biết sao cháu lại muốn vào nhà ma chơi được không? Bên trong rất tối, còn có mấy thứ dọa người.”
Ánh mắt thằng bé né tránh, thỉnh thoảng, nó nhìn về phía cái bóng của Trần Ca, không nói câu nào.
Có lẽ là người phụ nữ sợ Trần Ca ngượng, nên vội vã bước lên giảng hòa: “Tiểu Úc khác với những đứa trẻ khác, rất ít khi nói chuyện, hi vọng anh bỏ qua cho.”
“Không sao.” Trần Ca thấy hai người cứ đứng mãi ở cửa Tòa nhà kinh dị không đi, để họ đứng đó phơi nắng cũng không phải cách, thái độ của hắn liền dịu lại: “Như vậy đi, không thu tiền vé của hai người, đợi lát nữa tôi cùng đi với hai người, nhưng chỉ có thể xem bên ngoài thôi.”
“Cám ơn ông chủ!”
“Trước tiên ký biên bản miễn trách nhiệm, người lớn hay trẻ nhỏ cũng đều ký. Sau khi đi vào không được tùy tiện đụng vào đạo cụ, không được chạy, đi theo sau tôi.” Xốc màn cửa lên, Trần Ca lấy hai tờ biên bản ra để trước mặt người phụ nữ và cậu bé kia. Thông thường, chỉ cần người giám hộ ký tên là được, nhưng Trần Ca muốn tận dụng cơ hội để có được tin tức của thằng bé kia, nên hắn mới bảo nó ký tên.
“Sinh thời không phải vợ chồng, chết đi chôn cùng một huyệt, đó gọi là Minh hôn.”
Trần Ca kể đại khái cốt truyện của bối cảnh một lần, ba người đứng trước cửa tứ hợp viện treo đèn lồng trắng, người phụ nữ có hơi căng thẳng, nắm lấy dây túi xách, đứa bé trai thì đang cúi thấp đầu, không biết là do sợ hãi, hay vì nguyên do gì khác.
Cây khô lay động, tiền giấy đầy đất, giẫm lên nghe tiếng xào xạc, Trần Ca bước lên đẩy cửa, dẫn đầu tiến vào tứ hợp viện: “Bên trong bối cảnh chính là như vậy, các người đứng bên ngoài nhìn vào là được, chúng tôi có quy định rất nghiêm khắc, trẻ con dưới mười bốn tuổi không được đi vào.”
Hắn vừa nói xong, đứa bé phía sau lưng vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên vọt vào trong, hai người lớn đều không kịp phản ứng.
“Phạm Úc!” Người phụ nữ và Trần Ca cùng nhau chạy vào tứ hợp viện, phát hiện đứa bé kia đang đứng cạnh cái giếng cạn trong sân. Nó nhoài người nhìn vào giếng, dường như đang tìm cái gì đó.
“Ngại quá, thật sự ngại quá!” Người phụ nữ vội nói xin lỗi, cô bước lên túm lấy tay đứa bé trai, nhưng thằng bé vẫn luôn im lặng, nhát gan cứ như hóa thành một người khác. Nó không chỉ dùng sức đẩy tay người phụ nữ ra, mà còn cào lên tay cô ta, bộ dạng y hệt một con mèo hoang bị kinh sợ.
“Đứa nhỏ này kích động quá!” Giếng cạn ở giữa tứ hợp viện chỉ là đạo cụ, cũng không cao bao nhiêu. Trần Ca không sợ thằng bé gặp chuyện không may, hắn chỉ tò mò vì sao nó để ý đến cái giếng như vậy.
Dừng lại bên cạnh giết khoảng hai ba phút, có lẽ là không nhìn thấy thứ mình muốn tìm, thằng bé miễn cưỡng buông tay. Nó rất khác với những đứa trẻ khác, chính xác mà nói, nó khác với người thường, càng là nơi có hoàn cảnh âm u, quái dị thì nó càng hưng phấn.
“Nếu đã vào, thôi thì tôi dẫn các người đi tham quan một chút.” Toàn bộ lực chú ý của Trần Ca đều đặt trên người đứa bé kia. So với bạn cùng trang lứa, nó có vóc dáng thấp hơn một chút, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, mắt rất to, nhìn như một viên hắc bảo thạch tinh khiết.
“Bối cảnh Minh hôn mô phỏng theo tứ hợp viện thời cổ đại, đông, tây sương phòng thường dùng làm nơi ở cho các thế hệ con cháu.” Hắn thuận tay đẩy cửa đông sương phòng, thình lình, phía sau cửa có một nữ quỷ mặc giá y chui ra.
Người phụ nữ bị dọa đến mức thét lên, liên tục lui về sau.
“Đừng sợ, là diễn viên.” Trần Ca kéo Từ Uyển, nhỏ giọng nói: “Tiểu Uyển, em ra ngoài trước đi.”
“Người này phản ứng quá mức nhạt nhẽo…”
Từ Uyển xách váy phóng ra cửa, không ai chú ý đến đứa bé kia. Đột nhiên, nó từ sau lưng Trần Ca vọt tới phía trước Từ Uyển, ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
“Ồ? Ông chủ, sao anh lại cho trẻ con vào đây?”
Từ Uyển chỉ đơn thuần cảm thấy kinh ngạc, trong mọi người ở đây, chỉ có Trần Ca phát giác có gì đó không đúng.
Giá y đỏ như máu, Từ Uyển lại được hóa trang đặc biệt, nhìn cô lúc này rất giống một người chết.
Dưới loại tình huống như vậy, thằng bé chẳng những không cảm thấy sợ, mà còn chủ động đến gần, ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào cô.
“Hình như đứa nhỏ này rất thích em?” Từ Uyển quay sang cười với Trần Ca, cũng không thấy có gì không ổn.
Mãi đến khi Từ Uyển rời khỏi, thằng bé mới thu hồi tầm mắt.
“Mấy gian phòng khác thì không thể dẫn các người vào tham quan được, đại khái cũng không khác cho lắm, bây giờ có thể đi ra rồi chứ?” Trần Ca cùng người phụ nữ đi ra ngoài, thằng bé vẫn dừng lại trong sân, nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Phạm Úc, đi thôi!” Mặc kệ người phụ nữ lớn tiếng gọi, thằng bé vẫn mắt điếc tai ngơ, đứng cạnh giếng cạn, không biết là đang nhìn cái gì.
“Đứa nhỏ này không hề biết sợ?” Trần Ca cũng không thúc giục, quay sang trò chuyện với người phụ nữ: “Cô là mẹ của nó?”
“Tôi là cô của thằng bé.” Người phụ nữ tỏ vẻ áy náy: “Đã làm phiền anh, Tiểu Ức không giống với bạn cùng trang lứa. Từ lúc bố mẹ thằng bé gặp chuyện không may mấy năm trước, nó đột nhiên biến thành như vậy, đã xem qua nhiều bác sĩ, nhưng vẫn không có kết quả.”
“Bệnh tâm lý? Tôi có thể hỏi một chút về chuyện của bố mẹ thằng bé không?” Trần Ca cẩn thận tiếp lời.
“Bố mẹ Tiểu Úc đều là giáo viên ở trung học Mộ Dương, hai người lần lượt mất tích, đến giờ vẫn không có tung tích. Lúc đó, Tiểu Úc chỉ mới có năm tuổi, tôi cũng không biết nên giải thích với nó như thế nào, chỉ có thể lừa gạt, nói bố mẹ nó đến một nơi rất xa, gọi là Thiên Đường.”
“Trung học Mộ Dương!” Bởi vì bốn chữ này, dây thần kinh của Trần Ca lập tức căng lên.
“Anh cũng nghe đồn à? Tin đồn về ngôi trường kia rất nhiều, tôi đã sớm khuyên bố mẹ Tiểu Úc, nhưng hai người họ không nghe.” Nhắc đến chuyện buồn, mắt người phụ nữ có hơi đỏ hơn, cô ta không tiếp tục nói chuyện với Trần Ca nữa, đi đến bên cạnh Phạm Úc: “Chúng ta về!”
Thằng bé vẫn cố chấp đứng cạnh giếng, chuyện này khiến Trần Ca vốn đã cảm thấy khác thường lại càng thêm nghi hoặc, hắn lặng lẽ đi đến bên cạnh thằng bé, thử dò hỏi: “Sao cháu cứ nhìn xuống giếng vậy? Trong giếng có quái vật gì sao?”
Phạm Úc lắc đầu, trong môi trường âm u không có ánh mặt trời, dường như thằng bé đã buông xuống tâm lý đề phòng.
“Có thể nói cho chú biết tại sao cháu cứ đứng cạnh giếng như vậy không?”
Thằng bé liếc nhìn phía sau lưng Trần Ca, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Cháu tìm đồ.”
“Tìm cái gì?” Trần Ca có hơi tò mò.
Thằng bé quay sang nhìn giếng cạn đen kịt, ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng nói ra hai chữ: “Thiên Đường.”
-----
Dịch: Mịii
------