“Học tỷ, sao tôi cứ cảm thấy... Mấy người giấy này hình như đang nhìn chúng ta?” Hạc Sơn cầm chặt tay nắm cửa, nói cách nào cũng không chịu bước vào phòng: “Không đùa đâu! Mấy cái... Người giấy kia chắc chắn là có vấn đề! Có phải là người hóa trang hay không? Mẹ nó, tôi cảm thấy... Cảm thấy nếu chúng ta đến gần, chúng sẽ đứng bật dậy!”
Được Trần Ca xử lý bằng Liễm Dung, số người giấy trong bối cảnh đều mang theo một loại quỷ dị khó có thể diễn tả bằng lời. Rõ ràng là vật chết, nhưng dường như có sinh mệnh.
Cao Nhữ Tuyết hung hăng trừng Hạc Sơn, rất muốn mắng một tiếng “Đồng đội heo”, sợ hãi sẽ lây đó, vốn dĩ cô cũng không sợ cho lắm, nhưng nghe hắn ta nói như vậy, tự dưng trong lòng lại bắt đầu có cảm giác sợ: “Cậu có thể bớt nói được không hả, còn dong dài nữa, tôi sẽ ném cậu lại đây một mình.”
Cô dẫn đầu tiến vào phòng, đánh giá xung quanh một lượt. Mấy cái cửa sổ trên vách tường chỉ là đồ trang trí, không thể thông ra ngoài.
“Học tỷ, chúng ta đi nhanh đi, chỗ này quá tà môn, bốn phía bịt kín, lối ra chắc chắn không có ở đây.”
“Ông chủ của Tòa nhà kinh dị tinh thông thuật ám thị tâm lý, đoán được lòng người, cho nên chúng ta phải nghĩ ngược lại, chỗ càng không có khả năng thì càng phải điều tra cẩn thận.” Cao Nhữ Tuyết đi đi lại lại trong phòng, hành động của cô kéo theo gió, khiến cho người giấy trên mặt đất lay động.
Hạc Sơn đứng ở cửa nhìn mà kinh hồn táng đảm: “Nhưng trong phòng không có thứ gì che đậy, vừa nhìn là thấy ngay, lối ra có thể giấu ở đâu được?”
“Không có thứ gì che đậy? Ai nói với cậu như vậy?” Cao Nhữ Tuyết đứng ở chính giữa phòng, giơ lên cái chân thon dài trắng nón, một cước giẫm lên quan tài màu đỏ: “Tới đây giúp một tay, tôi muốn mở quan tài!”
“Mở quan tài?” Khóe miệng Hạc Sơn co giật, bủn rủn hết người: “Làm như vậy, hình như không được thích hợp cho lắm...”
“Chẳng lẽ cậu định ngồi ngốc ở trong đây cả đời à?” Dưới sự ép buộc của Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn từng bước, từng bước đi vào phòng, cẩn thận tránh đám người giấy trên mặt đất, xoay người, nâng một bên nắp quan tài.”
“Tôi đếm đến ba, cùng dùng sức.”
“Được.”
“Một, hai...”
“Cạch!”
Cao Nhữ Tuyết chỉ vừa đếm được một nửa, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh quái dị.
“Tiếng gì vậy?” Hạc Sơn ôm vách quanh tòa, bị dọa run lẩy bẩy.
“Suỵt.” Cao Nhữ Tuyết đưa ngón trỏ lên, làm động tác chớ lên tiếng, cô liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cái quan tài màu đỏ trước mặt: “Hình như là từ trong quan tài vọng ra.”
Cao Nhữ Tuyết nói xong thì mặt Hạc Sơn đã xanh lè, yết hầu run rẩy, cánh tay đang ôm quan tài tựa như ôm một miếng sắt nung: “Tỷ tỷ của tôi ơi, tỷ tha cho em đi, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi.”
“Bình tĩnh lại, lúc chúng ta mở quan tài, bên trong có tiếng động, cậu không thấy kỳ quái à?”
“Trong quan tài có tiếng động, lại ở cái nơi quái dị này, cái này... Quả thực là khủng bố mà!” Dưới ảnh hưởng của Black Friday, nỗi sợ trong lòng Hạc Sơn bị phóng đại đến cực hạn, hiện tại, hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.
“Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, trong quan tài phát ra âm thanh, thỉ chỉ có hai trường hợp mà thôi. Một là trong đó có nhân viên của tòa nhà, có thể khi chúng ta vừa mở hòm thì tên đó sẽ nhảy ra, dọa chúng ta. Hai là bên trong có cơ quan, lúc chúng ta mở quan tài đã động đến cơ quan, khiến cho nó bị kích hoạt. Cho nên nói thế nào đi nữa, đạo cụ quan tài trong bối cảnh Minh hôn là một thứ rất quan trọng, chúng ta muốn thoát khỏi đây, vậy thì mở quan tài là chuyện chắc chắn phải làm.” Cao Nhữ Tuyết vỗ vỗ nắp quan tài: “Đừng sợ, cứ mở ra thôi!”
“Tuy là không biết học tỷ đang nói gì, nhưng mà cảm thấy rất có đạo lý nha.”
Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết cùng dùng sức, nắp quan tài nặng nề từ từ trượt ra. Khi bọn họ mở được một phần tư, bên trong cái quan tài cũ nát kia đột nhiên vang lên một tiếng nổ.
“Oành!”
Ván gỗ của hòm quan tài tách ra bốn phía, vô số tiền giấy từ bên trong ào ào đổ ra, trong phòng vang lên tiếng cười quái dị của một cô gái xa lạ, cùng lúc đó, cửa phòng tự động đóng lại.
“Chạy mau!” Hạc Sơn đứng rất gần cửa phòng, hắn bị hoảng, nào còn tâm trạng lo lắng cho học tỷ của mình, nhanh chóng vọt đến cửa, nhưng hắn còn chưa kịp thò đầu ra, thì một khuôn mặt đột ngột xuất hiện phía ngoài cửa.
Tái nhợt, tinh xảo, đẹp đến mức khiến người ta ngẹt thở!
“M... m... má ơi!!!”
Hạc Sơn vô thức vung nắm đấm về phía khuôn mặt kia, nhưng dường như có chuẩn bị trước, chủ nhân của khuôn mặt vừa xuất hiện lập tức né tránh trước khi nắm đấm của hắn lao tới. Cứ như là đã tập luyện vô số lần vậy.
“Có quỷ!!!” Một quyền thất bại, hắn hốt hoảng chạy loạn, vừa chạy vừa bò sang phía bên kia phòng.
“Hạc Sơn! Đừng có chạy lung tung!” Cao Nhữ Tuyết hét lên, cô vừa thấy một bóng dáng màu đỏ thẫm theo sát Hạc Sơn đi vào giữa phòng.
“Sương phòng bên trái và bên phải là phòng dành cho hậu bối ở. Hỏng bét! Nới mà Hạc Sơn đi vào chính là phòng của Lệ Quỷ khi còn sống!” Cao Nhữ Tuyết vội vã chạy ra ngoài, nhưng mà cửa phòng đã bị khóa, cô bị nhốt ở gian phòng chính giữa: “Muốn tách chúng ta ra, công kích từng người sao? Không phải chỉ là đi tham quan nhà ma thôi sao, có cần phải điên cuồng như vậy không?”
Quan tài chia năm xẻ bảy, tiền giấy rơi lả tả trên đất, bị vây ở giữa, suy nghĩ của Cao Nhữ Tuyết bị loạn. Cô giơ chân đá cửa phòng, mất hơn một phút, cửa mới mở ra.
Chỉ mới có một phút trôi qua, thế nhưng bên ngoài dường như đã xảy ra thay đổi rất lớn.
“Tiểu Sơn? Hạc Sơn!” Cao Nhữ Tuyết gọi hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại. Trong Tòa nhà kinh dị, ngoại trừ tiếng nhạc quỷ dị, cũng chỉ có tiếng loẹt xoẹt của tiền giấy quét qua mặt đất.
“Chuyện gì vậy chứ? Tòa nhà kinh dị này đâu có lớn lắm, Hạc Sơn sao có thể không nghe thấy giọng của mình, chẳng lẽ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn?” Trong đầu lần lượt hiện lên ảnh chụp của từng hiện trường vụ án, Cao Nhữ Tuyết cũng không biết vì sao mình lại nhớ đến mấy thứ này.
Cô đi dọc theo hành lang, dựa theo trí nhớ trong đầu mà đi đến tây sương phòng: “Vừa nãy Tiểu Sơn đã chạy về phía này.”
“Cót két...”
Đẩy cửa gỗ cũ nát ra, chữ hỷ được cắt bằng giấy trắng bên trên rơi xuống, Cao Nhữ Tuyết bước vào giữa sương phòng.
Căn phòng này được bố trí thành hỉ phòng, nhưng kỳ quặc ở chỗ tất cả những vật phẩm trong đây đều là màu trắng, không chỉ không mang lại cảm giác vui mừng, mà còn có chút dọa người.
“Chạy đi đâu rồi?” Bầu không khí trong căn phòng này rất cổ quái, nguồn sáng duy nhất chính là cái đèn lồng màu trắng giắt ngoài cửa. Cao Nhữ Tuyết chậm chạp bước từng bước về phía trước, sau lưng cô, gió lạnh thổi tới, phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô cảm thấy một trận lạnh lẽo, tựa như có một vàn tay vô hình nhẹ nhàng lướt qua.
Gót giày giẫm nát tiền giấy trên mặt đất, mu bàn chân thỉnh thoảng đụng phải một vài món đồ kỳ quái, ánh sáng quá yếu, cô nhìn không được rõ cho lắm, chỉ có thể cắn răng bước nhanh hơn.
Xốc tấm rèm của buồng trong lên, Cao Nhữ Tuyết đứng ở cửa, nhìn thấy căn phòng trống trơn, ngoại trừ một cái giường được bọc lại thì chỉ có hai chiếc gương đồng được đặt đối diện nhau ở gần vách tường.
“Mình tận mắt nhìn thấy Hạc Sơn chạy vào gian phòng này mà, chỉ đến trễ có một hai phút mà thôi, sao lại không thấy hắn đâu nữa? Chẳng lẽ lối ra giấu ở trong này? Hạc Sơn đánh bậy đánh bạ nên đã thoát được ra ngoài?”
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Cao Nhữ Tuyết, cô hít sâu một hơi, bước vào phòng, cứa mỗi một bước chân của cô, trong phòng vậy mà lại vang lên hai tiếng bước chân.
“Ai ở phía sau?”
Cô vội xoay đầu, nhưng chỉ thấy một cái gương đồng, trong gương là hình ảnh của cô.