• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trần Ca cảm thấy rất may mắn, vừa rồi hắn không có nói bậy về Trương Nhã. Hắn ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ cảm thấy trong phòng vũ đạo quá buồn bực, cho nên mới ra đây cho thoáng khí.”

Máu tươi từ cổ áo chảy xuống, một lần lại một lần thấm ướt cả người Trương Nhã. Cô nhìn chằm chằm Trần Ca, một lúc lâu sau, cô mới giơ cánh tay mảnh khảnh tái nhợt lên, chỉ về phía ký túc xá.

“Cô muốn tôi đi vào đó?” Không đợi Trần Ca tiếp tục đặt câu hỏi, Trương Nhã đã biến mất.

Hiện tại, Trần Ca cách cổng trường chỉ có vài mét, hắn có hơi rối rắm, tiến lên điều tra, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, cứ như vậy rời khỏi… Lại có chút không cam lòng.

“Thái độ của Trương Nhã với mình đã hòa nhã hơn một ít, có lẽ cô ấy muốn gợi ý chuyện có liên quan đến vụ án bốn năm trước. Bất quá, trong ngôi trường này, tồn tại khủng bố như Trương Nhã hình như… Không chỉ có một cái. Hay là mình cứ đợi cảnh sát đến rồi hãy vào đó, coi bộ an toàn hơn.”

Rời khỏi sân trường, Trần Ca cầm búa đứng ngoài cổng, hắn không xác định được là Trương Bằng còn sống hay không, nên vẫn đề cao cảnh giác, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra làm một cú “Last Hit”.

Mười lăm phút sau, đèn xe chói mắt xuyên qua màn đêm lao tới, hai chiếc xe cảnh sát xuất hiện trên đường cái.

Trần Ca đứng ở ven đường, vung vẩy đèn pin trong tay: “Tôi ở đây!”

Xe cảnh sát dừng lại trước cổng trường học tư nhân Tây Thành, đội trưởng Lý cùng một viên cảnh sát lạ mặt dẫn đầu bước ra.

“Lý thúc, động tác của các người rất nhanh.” Dựa theo tính toán của Trần Ca, phải mất ít nhất một giờ nữa, cảnh sát mới có thể tới.

“Trước đó, chúng tôi có nhận được báo án của tài xế taxi, bảo là nghi ngờ gặp bọn cướp. Vốn dĩ là đang chuẩn bị đến trường học tư nhân Tây Thành.” Đội trưởng Lý trưng đôi mắt gấu mèo, ông đã liên tục làm việc với cường độ cao trong nhiều ngày rồi.

“Vất vả, vất vả, mau vào đi, có lẽ Trương Bằng vẫn còn ở trong trường!” Trần Ca chỉ vào cánh cổng trường bỏ hoang đã nhiều năm, bộ dáng cứ như là hoan nghênh người khác đến nhà mình.

“Đại Dũng.” Đội trưởng Lý ra hiệu với người ở phía sau. Người cảnh sát nọ có thân hình cường tráng, chiều cao khoảng mét chín, hắn ta lấy kìm thủy lực từ trong rương ra, dùng nó mở cổng trường: “Sau khi tiến vào, cứ dựa theo nguyên tắc mà làm, nghi phạm vô cùng giảo hoạt, hai người một tổ, không được tách ra.”

Đội trưởng Lý quay sang nhìn Trần Ca: “Lần cuối cùng cậu thấy nghi phạm ở đâu?”

“Tôi cũng không rõ lắm vị trí của nghi phạm hiện tại, bất quá, tôi có một việc khác cần báo cáo với thúc.” Trần Ca bước đến bên cạnh đội trưởng Lý, nhìn về phía ký túc xá mà Trương Nhã đã chỉ: “Đội trưởng Lý, tôi muốn dẫn thúc đến đó.”

“Đại Dũng ở lại, những người khác theo kế hoạch mà làm.” Đội trưởng Lý gọi viên cảnh sát cao to lúc nãy, sau đó hai người lập tức đi theo Trần Ca tiến vào ký túc xá.

Tòa nhà này chỉ có ba tầng, thiết bị được lắp đặt trong đây tốt hơn nhiều so với những tòa nhà còn lại.

“Cậu dẫn chúng tôi đến đây làm gì? Nghi phạm từng xuất hiện ở đây?” Đội trưởng Lý giơ đèn pin lên, ánh mắt vô cùng sắc bén, mệt mỏi trên người dường như biến mất. Vừa tiến vào hiện trường vụ án, ông ta tựa như biến thành một người khác.

“Có lẽ Trương Bằng sẽ không chạy vào ký túc xá.” Trần Ca đi ở phía trước, nhớ lại vị trí cụ thể mà Trương Nhã đã chỉ: “Tôi dẫn thúc đến nơi có liên quan đến vụ tự sát của mấy cô gái bốn năm trước.”

“Tôi đã nói là đợi sau khi Trương Bằng sa lươi, tôi sẽ giúp cậu điều tra, không phải sao? Chuyện nào ra chuyện đó, hiện tại, việc cấp bách là bắt lấy Trương Bằng.”

“Đến rồi, chính là căn phòng này.” Trần Ca không trả lời đội trưởng Lý... Sở dĩ hắn đợi đến lúc cảnh sát đến mới tiến vào ký túc xá chỉ vì muốn giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất mà thôi.

Trên cửa có viết dòng chữ Phòng thể dục dụng cụ. Xé toang giấy niêm phong ra, đạp mở cửa phòng, Trần Ca cùng đội trưởng Lý tiến vào.

Trong phòng chất đống đủ loại bóng, trên ngăn tủ sát tường bày biện nào là vợt cầu lông, vợt bóng bàn,... và các loại dụng cụ thể thao khác.

“Cậu dẫn chúng tôi vào đây để xem mấy thứ này?” Đội trưởng Lý dùng đèn pin đảo qua từng góc hẻo lánh trong phòng: “Chúng có thể chứng minh điều gì?”

“Quản lý dụng cụ thể dục...” Trần Ca đi vào phòng trong, lục tung lên, cuối cùng, hắn tìm thấy phía sau ngăn tủ một cái giường đơn.

Trong phòng vũ đạo cũng có một cái giường đơn như vậy, so với giường bình thường thì nhỏ hơn, hẳn là đồ đặc chế.

“Có người trực ban ở phòng quản lý dụng cụ thể dục?” Trần Ca nghi hoặc xốc ván giường lên, một màn kinh người xuất hiện.

Phía dưới ván giường cũ nát mốc meo giấu hơn mười đôi giày khiêu vũ nữ có kích thước khác nhau, trong đó còn có một đôi bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.

“Nhiều vậy sao?” Số giầy phía dưới giường dường như là do người nào đó cố tình cất giấu. Trần Ca không thể nói rõ là mình phẫn nộ hay khiếp sợ, vụ án ở trường học tư nhân Tây Thành có khả năng càng khiến người ta căm phẫn hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

“Người bị hại không chỉ có một người.” Trần Ca lớn tiếng nói với đội trưởng Lý: “Giày khiêu vũ của những cô gái đã nhảy lầu sao lại ở chỗ này? Báo cáo của các người không có đề cập đến giày khiêu vũ của họ sao?”

“Không có ghi chép liên quan đến giày.” Đội trưởng Lý cau mày: “Dưới gầm giường, trong một căn phòng kín, trên giày khiêu vũ còn dính đầy tro bụi, xem ra mấy đôi giày này đã để ở đây từ rất lâu rồi. Tất cả giày đều được sắp xếp gọn gàng, cứ như là có người chuyên thu gom chúng, người này có sở thích rất đặc biệt.”

“Lý thúc, thúc là cảnh sát nhân dân, phải làm chủ vì người bị hại đó.” Trần Ca ném ván giường qua một bên: “Hung thủ bức tử mấy cô gái có thể tự do ra vào phòng vũ đạo cùng phòng quản lý dụng cụ thể dục, thân phận của hắn rất có thể là nhân viên quản lý gì gì đấy.”

“Nếu quả thật đúng như cậu nói, vậy thì phạm vi điều tra xác thực nhỏ hơn nhiều.” Đội trưởng Lý bị đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia kích thích, ông cũng cảm thấy có hơi xúc động: “Cậu yên tâm, bản án này tôi sẽ tra đến ngọn nguồn, mặc kệ hung thủ là ai, tôi chắc chắn sẽ đưa hắn ra ánh sáng.”

Sau khi đội trưởng Lý nói những lời này, điện thoại màu đen rung lên một cái, Trần Ca lấy nó ra, nhìn lướt qua.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện một thông báo mới:

“Trước khi trời sáng, thành công tìm được giày khiêu vũ màu đỏ của Trương Nhã. Nhiệm vụ hảo cảm của Trương Nhã hoàn thành, mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 50%.”

“Nếu không là bạn thì là ai!? Hảo cảm của Trương Nhã đối với bạn đã tăng lên! Bạn có thể viết chuyện mà bạn muốn cô ấy hoàn thành trên giao diện riêng của Trương Nhã. (Chú ý: Không thể vi phạm ý nguyện của Trương Nhã.)

Trần Ca lướt điện thoại, lặng lẽ lui đến cửa phòng: “Những chuyện gặp phải tối nay tuy là có nhiều khó khăn, trắc trở, nhưng kết quả vẫn xem như tốt.”

Hắn ấn mở giao diện riêng của Trương Nhã, nhìn màn hình lập tức hóa thành màu đỏ như máu: “Yêu cầu của mình chỉ cần không vi phạm ý nguyện của Trương Nhã là được.”

Suy nghĩ một lát, Trần Ca gõ một câu lên màn hình: “Tôi hi vọng Trương Nhã vĩnh viễn nghe theo lời tôi.”

“Thật xin lỗi, bạn đã vi phạm ý nguyện của Trương Nhã. Hãy thay đổi yêu cầu khác.”

“Tôi hi vọng Trương Nhã có thể bảo hộ tôi không bị thương tổn.”

“Thật xin lỗi, bạn đã vi phạm ý nguyện của Trương Nhã. Hãy thay đổi yêu cầu khác.”

“Tôi hi vọng Trương Nhã không tổn thương tôi, không nảy sinh ý định giết tôi. Hẳn là cái này được?”

“Thật xin lỗi, bạn đã vi phạm nghiêm trọng ý nguyện của Trương Nhã. Hãy thay đổi yêu cầu khác.”

“Éc...”

-----

Dịch: Mịii

------

*Đính chính: “Bạn có thể viết chuyện mà bạn muốn cô ấy hoàn thành trên giao diện riêng của Trương Nhã. (Chú ý: Không thể vi phạm ý nguyện của Trương Nhã.)” => Ở các chương trước, Mịii dịch là “Không thể vi phạm nguyên tắc”, tuy nhiên, theo mạch truyện thì thấy dịch là “ý nguyện” sẽ đúng hơn. Nên từ chương này đổi thành “ý nguyện” nhé!!!*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK