Hai mắt Trần Ca sưng đỏ, hắn ôm búp bê đứng trước gương.
“Chỉ còn một phút nữa là đến 12 giờ đêm.”
Trong phòng vệ sinh không bật đèn, Trần Ca đứng nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong gương.
Hắn sợ bỏ qua cái gì đó, nháy mắt cũng không dám nháy, tay hắn chống xuống bồn rửa mặt, khoảng cách càng lúc càng gần tấm gương.
Hết sức chăm chú, tất cả suy nghĩ của hắn đều tập trung vào tấm gương. Còn cách 12 giờ đêm vài giây, điện thoại trong túi Trần Ca đột nhiên rung lên.
“Điện thoại? Ai lại gọi cho mình giờ này?”
Biến cố đột nhiên xuất hiện dọa Trần Ca nhảy dựng lên, hắn lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị đội trưởng Lý đang gọi đến.
“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?” Trần Ca nhận điện thoại, áp lên tai: “Tam bảo thúc, thúc tìm tôi có chuyện gì?”
“Trương Bằng vẫn chưa sa lưới, chúng tôi đã thu hẹp phạm vi đuổi bắt, có thể xác định hắn đang lẩn trốn ở ngoại ô phía tây Cửu Giang! Cậu phải cẩn thận! Tên tôi phạm này cực kỳ giảo hoạt, nguy hiểm, hành vi của hắn không giống với người bình thường. Hiện tại, chúng tôi không loại trừ khả năng hắn sẽ quay lại tìm cậu!” Đầu dây bên kia, giọng của đội trưởng Lý dồn dập.
“Không phải đêm qua, bên ngoài công viên Thế Kỷ Mới có tầng tầng mai phục sao? Hai tay hắn bị thương, có lẽ không chạy xa được?” Trong suy nghĩ của Trần Ca, Trương Bằng sa lưới chỉ là vấn đề thời gian.
“Tình huống có biến, tạm thời không thể nói rõ với cậu. Tôi tiết lộ cho cậu một chuyện, tối hôm qua có một nhân viên cảnh sát đã thành công chặn được hắn, nhưng dường như cậu ta đã thấy gì đó, hiện tại đang ở trong tình trạng hôn mê sâu, được đưa vào bệnh viện cứu chữa.”
“Cái gì?” Trần Ca biến sắc, đang định nói chuyện, nhưng trong lúc lơ đãng, hắn thấy được một thứ trên mặt gương.
Mặt gương trơn nhẵn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con số đỏ như máu: 1!
“Bất quá, cậu không cần lo lắng. Phạm vi điều tra đang không ngừng thu hẹp lại. Tà không thắng chính, hắn chắc chắn sẽ chịu sự chế tài của pháp luật.”
Đội trưởng Lý đang liên tục nói gì đó, nhưng Trần Ca không còn tâm trạng để nghe nữa, hắn để di động sang một bên, kinh ngạc nhìn mặt gương.
“Xuất hiện từ lúc nào? Quái vật trong gương đã rời khỏi, con số nào sao có thể xuất hiện trên mặt gương?” Trần Ca nhớ lại cảnh tượng đêm qua, một nửa người của quáy vật trong gương ở trong kính, nửa còn lại ở bên ngoài. Sau đó, Trương Bằng chủ động áp sát vào gương, tiến hành dung hợp.
“Con số này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Ngày hôm qua thì 2, hôm nay lại là 1, ngày mai có thể sẽ là 0?” Con số dần dần giảm đi khiến cho ánh mắt Trần Ca ngưng trọng: “Sau khi Trương Bằng bị con quái vật kia nhập vào người, lần đầu tiên con số xảy ra biến hóa, vừa rồi, đội trưởng Lý nói có một nhân viên cảnh sát rơi vào hôn mê, sau khi người thứ hai bị hại, con số lại giảm đi lần nữa. Phải chăng nó có liên quan đến số người bị hại? Con quái vật trong gương cần ba người sống?”
Mặc kệ nó đại diện cho thời gian hay nhân mạng, Trần Ca cũng không định chờ thêm nữa, trong lòng hắn sinh ra cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt.
“Con quái vật trong gương đang không ngừng phát triển, đêm mai có lẽ chính là cơ hội cuối cùng của mình.” Trần Ca rút khăn ra, lau con số trên mặt gương, hắn đã không còn lựa chọn nào nữa.
Ứng phó qua loa với đội trưởng Lý vài câu, hắn cúp điện thoại, cầm theo điện thoại màu đen, đi vào phòng đạo cụ.
“Đã qua 12 giờ, hẳn là nhiệm vụ hàng ngày cũng đã đổi mới. Bây giờ, thứ có thể trợ giúp mình cũng chỉ có hai cái. Một là nhiệm vụ hảo cảm của Hồng Y Lệ Quỷ, hai là nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng.”
Mở ra điện thoại màu đen, Trần Ca ấn mở mục nhiệm vụ hằng ngày.
“Độ khó đơn giản: Một trải nghiệm kinh hoàng không cần phải tạo ra bóng ma tâm lý cho người trải nghiệm. Tôi muốn bạn hiểu rõ đạo lý, tốt quá hóa dở. Hãy hoàn thiện chế độ an toàn trong Tòa nhà kinh dị, kiểm tra tất cả những tai họa ngầm trong tòa nhà.”
"Độ khó bình thường: Bạn nhận được một cơ hội mở rộng Tòa nhà kinh dị. Hãy mau chóng tìm địa điểm thích hợp để tiến hành xây dựng. Bởi vì hạn chế về diện tích, trước khi mở rộng, bạn không thể tiếp nhận nhiệm vụ thí luyện.”
“Độ khó ác mộng: Trong phòng của bạn vẫn luôn có một người khác, chẳng lẽ bạn không muốn biết hắn là ai?”
(Chú ý: Những nhiệm vụ cá nhân có độ nguy hiểm cao, hãy thận trọng khi lựa chọn!)
Trần Ca xem hết ba nhiệm vụ, ánh mắt dừng lại tại nhiệm vụ thứ ba: “Trong phòng có một người khác? Nghe thật không thoải mái.”
Trần Ca hiểu rõ nhiệm vụ cấp ác mộng có tính nguy hiểm, hắn xoắn xuýt cả buổi cũng không chọn tiếp nhận, mà chạm vào màn hình, mở ra giao diện của Hồng Y Lệ Quỷ.
“Có muốn tiếp nhận nhiệm vụ hảo cảm của Trương Nhã? Chú ý! Nhiệm vụ tồn tại tính nguy hiểm nhất định.”
Điện thoại rất tri kỷ nhắc nhở Trần Ca, hắn xoa xoa huyệt thái dương, có chút rối rắm.
“Hai nhiệm vụ này đều vô cùng nguy hiểm, nhưng mà nhiệm vụ hằng ngày cấp ác mộng có phần thưởng ngẫu nhiên, rất có khả năng sẽ cho mình thêm một năng lực phụ trợ, trái lại, đối với nhiệm vụ hảo cảm, Trương Nhã là Hồng Y Lệ Quỷ, trong điện thoại có hẳn một giao diện riêng, xem ra rất là lợi hại, so với quái vật trong gương có cấp bậc cao hơn. Nếu như để cô ta ra tay, hi vọng phá vỡ cục diện hiện tại của mình rất lớn.”
Phân tích cả buổi, rốt cuộc, Trần Ca cắn răng một cái, mở nhiệm vụ hảo cảm của Trương Nhã.
“Xác định nhận nhiệm vụ hảo cảm của Trương Nhã?”
“Xác định.”
Giao diện màu đỏ như máu bắt đầu rung lên, cứ như nhiều đóa hoa hồng đang dần tàn lụi, trên màn hình di động nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ.
“Truyện cổ Andersen, quyển thứ nhất, bộ sưu tập thứ ba – Giày khiêu vũ màu đỏ: Có một đôi giày khiêu vũ màu đỏ, vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn người khác. Cô gái nào mang nó lên chân, điệu nhảy sẽ càng thêm nhẹ nhàng, có sức sống. Thế nhưng các cô gái cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, không có ai thật sự muốn dùng nó khiêu vũ. Bởi vì đôi giày kia có ma lực, một khi mang nó vào, bạn sẽ khiêu vũ vĩnh viễn không ngừng, mãi cho đến khi hao hết sức lực mới thôi...”
“Trong một giờ sau khi nhận nhiệm vụ, đến trường học tư nhân Tây Thành, trước khi trời sáng, tìm được giày khiêu vũ màu đỏ của Trương Nhã.”
“Chú ý: Đây là lần hẹn hò đầu tiên, nhất định không được đến muộn, nếu không cô ấy sẽ không vui.”
Xem hết thông tin nhiệm vụ, vẻ mặt Trần Ca trở nên cổ quái. Mấy năm trước, trường học tư nhân Tây Thành đã bị bỏ hoang. Nguyên nhân cụ thể không rõ, nghe đồn là đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng, nên bắt buộc phải đóng cửa.
“Lần thứ nhất hẹn với con gái, lại là vào lúc nửa đêm, trong một ngôi trường bỏ hoang, hình như chuyện yêu đương của mình có vấn đề thì phải?”
Nhiệm vụ yêu cầu trong vòng một giờ phải đến trường học tư nhân Tây Thành, Trần Ca tính toán thời gian một chút, cũng xem như là dư giả: “Địa chỉ cũ của trường học tư nhân Tây Thành ở ngay ngoại ô phía tây, cũng không xa chỗ mình cho lắm, mấu chốt là phải đến đó vào lúc nửa đêm... Được rồi, mình cứ đi tắm trước đã, nói thế nào đi nữa, thì đây cũng là lần đầu làm chuyện ấy.”
Nhanh chóng tắm xong, Trần Ca đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trước gương: “Còn 10 phút nữa, sao tự nhiên bây giờ lại bắt đầu có cảm giác hồi hộp vậy chứ?”
-----
Dịch: Mịii
------