“Lấy độc trị độc? Có quỷ mới tin anh đấy!”
“Đại ca à! Anh đền màn hình điện thoại cho tôi đi, việc này coi như xong.”
“Giảm 50% vé cổng mà đã muốn mua chuộc tôi hả? Không có chuyện đó đâu!”
Mỗi người một câu, mấy phút trôi qua, du khách vẫn không chịu đi vào Tòa nhà khủng bố, một đám trốn ngoài hàng rào bảo vệ, không dám bước nửa bước vào lôi trì, Trần Ca thật sự nhìn không nổi nữa: “Thật là không có ai muốn thể nghiệm sao? Tòa nhà kinh dị của tôi không có chút nào đáng sợ đâu, không tin, mọi người cứ lên mạng xem review thì biết.”
Nghe hắn nói vậy, mọi người bắt đầu online tìm hiểu.
“Quả thật là không có gì đáng sợ, tất cả bình luận đều nói ở đây không có gì dọa người cả.”
“Hửm, có một like duy nhất, nguyên nhân chính là em gái giả quỷ lớn lên nhìn... Ngon!!!”
“Không thì chúng ta vào thử đi?”
Lại đợi thêm một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người đứng dậy: “Là Tòa nhà kinh dị thôi mà, có bao nhiêu đáng sợ đâu chứ? Xác người thật mà tôi cũng thấy rồi, sợ cái quỷ gì?”
Người vừa nói là một thanh niên để tóc húi cua, mày tậm mắt to, nhìn qua rất chất phác.
“Huynh đệ, bớt nói nhãm. Nổ cũng vừa vừa thôi!”
“Cậu được bao tuổi rồi mà nói là đã nhìn thấy xác người?”
“Ở đây ai cũng gan bé như nhau thôi, lừa mình dối người làm gì...”
Trong lúc mọi người đang tranh cãi, một giọng nói gắt gỏng vang lên: “Cậu ta không có lừa mấy người, chúng tôi đã sớm quen với xác người.”
Mọi người nhìn lại, một cô gái đi từ cổng Thiên Đường đến. Cô ta có dáng người cao gầy, đội mũ, trên người là một bộ váy ngắn màu trắng.
Vẻ mặt cô ta lạnh tanh, những nơi đi qua, dường như nhiệt độ đã hạ xuống vài phần.
“Học tỷ!” Người thanh niên kia vội vã chạy đến, muốn xách túi giùm cô gái. Nhưng lại bị cái trừng của cô ta dọa lui, hắn đứng khựng lại tại chỗ, lúng túng không biết phải làm sao, tuy nhiên, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lễ độ.
“Cậu gọi cô ấy là học tỷ? Các người vẫn còn là học sinh?” Ánh mắt Trần Ca cũng bị hai người trẻ tuổi này hấp dẫn.
“Chúng tôi là sinh viên của Đại học y Cửu Giang, khoa pháp y. Tôi là Hạc Sơn, còn đây là học tỷ của tôi, Cao Nhữ Tuyết.” Cậu thanh niên cười với Trần Ca một cái: “Tối qua, tôi đã chia sẻ video của anh lên Post Bar (1) trường, chính vì nhìn thấy đoạn video trên, nên học tỷ mới quyết định đến đây.”
(1) Post Bar: Một ứng dụng cộng đồng được phát triển bởi Baidu.
“Cô gái lạnh lùng này là bác sĩ pháp y?”
“Không thể không thừa nhận, khí chất của cô ta rất xứng với cái nghề đó.”
“Tiểu mỹ nhân, thêm wechat nha...”
Nhóm du khách xung quanh lập tức vây quanh cô gái kia, với tư cách là hộ hoa sứ giả, Hạc Sơn đứng bên cạnh ngoác miệng cười: “Học tỷ của tôi quả thật không tầm thường đâu nhé. Buổi sáng vừa mới tách rời ếch, chuột bạch, rửa tay xong thì lập tức đi đến căn tin ăn thịt kho tàu như chẳng có chuyện gì. Hơn nửa đêm, đi vào phòng giải phẫu, thấy cơ thể to lớn của lão sư ngâm trong bồn formalin mà còn có thể vừa ngáp vừa lên tiếng chào hỏi đấy! Mấy người cũng đừng có mà tự tìm mất mặt, tỷ ấy đã từng giải phẫu đàn ông rồi nha, nói không chừng còn nhiều hơn so với số phụ nữ mà mấy người nắm tay đấy!”
Đoạn giới thiệu này quả nhiên có tác dụng, đường kính 2m xung quanh cô gái kia lập tức trống rỗng.
Nghe được mấy lời cậu thanh niên kia vừa nói... Trần Ca có hơi đau đầu. Hắn hoàn thành nhiệm vụ cấp ác mộng, nhận được phần thưởng, không dễ gì mới có thể khắc phục được khó khăn, kết quả là vừa mở cửa lại gặp sinh viên của trường pháp y.
Có thể học chuyên ngành pháp y, dĩ nhiên là năng lực thừa nhận rất mạnh!
“Chúng tôi có thể vào không?” Cô gái kia không kiên nhẫn bước đến trước mặt Trần Ca. Vóc người cô ta rất cao, lại mang giày cao gót, nên gần như là đứng ngang với Trần Ca.
“Vé vào cửa có giá gốc là hai mươi đồng, giảm 50% còn mười đồng, nhưng trước khi vào, tôi có một vài chú ý cùng với cốt truyện về bối cảnh bên trong cần phải nói với mọi người.” Trần Ca nhớ cái điện thoại di động màu đen kia từng đề cập đến ba yếu tố để xây dựng Tòa nhà kinh dị, trong đó, cốt truyện vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng trực tiếp đến cảm giác của du khách.
“Đầu tiên là giới thiệu về Tòa nhà kinh dị của tôi, tuy là rewiew của đông đảo cộng đồng đều nói là Tòa nhà kinh dị của tôi không đáng sợ, nhưng theo nguyên tắc thì tôi vẫn phải nói cho các bạn biết sự thật. Mảnh đất dưới chân chúng ta chính là bãi tha ma lớn nhất thành phố Cửu Giang thời điểm năm mươi năm trước. Ba mươi năm trước, thành phố quy hoạch, khởi công xây dựng bệnh viện nhân dân Cửu Giang ở đây, chuyện xảy ra sau đó, các bạn có thể tra cứu thông tin trên mạng. Bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện mà khoa học không cách nào giải thích được, cho nên bệnh viện nhân dân Cửu Giang bị ép phải di dời. Tòa nhà kinh dị của tôi được cải tạo dựa trên cơ sở vật chất cũ của bệnh viện, ở đây cất giấu rất nhiều hồ sơ mật của bệnh viện lúc trước.”
Nói xong, Trần Ca chỉ về phía bảng cảnh báo phía trên cửa: “Những khách có bệnh tim, các vấn đề bất thường về tim mạch hoặc một số bệnh khác không được phép vào. Thanh thiếu niên trên mười hai tuổi và dưới mười sáu tuổi, muốn vào phải có phụ huynh đi kèm. Được rồi, không còn vấn đề gì nữa... Hai người vào đi.”
Trần Ca xốc tấm rèm màu đen lên, khép hàng rào bảo vệ rỉ sắt lại, sau đó dẫn Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết tiến vào hành lanh đen kịt.
“Sinh thời không phải vợ chồng, chết đi chôn cùng một huyệt. Rất nhiều năm trước, ở Cổ thành Cửu Giang có lưu truyền một câu chuyện.”
“Bình Giang Hầu muốn tìm một cọc hôn sự cho đứa con yểu mệnh của mình, nên đã nhờ thầy tướng số đến xem, kết hợp ngày sinh tháng đẻ, cuối cùng chọn được một cô gái.”
“Nhưng cô gái này đã sớm có người trong lòng, vì bức cô đi vào khuôn khổ, cho nên Bình Giang Hầu đã dìm chết người yêu của cô, sau đó còn dùng mệnh của cả nhà cô để áp chế.”
“Cuối cùng, vì để bảo vệ song thân, cô gái kia đồng ý gả cho một người chết.”
“Quan tài màu máu khảm sơn mài, đỏ trắng cùng kết hợp với nhau tạo nên một khung cảnh thê lương. Sau khi cô gái kia bị chôn sống, Bình Giang Hầu phủ bắt đầu xuất hiện đủ loại hiện tượng quái dị.”
“Đồng kê lưu huyết, chỉ nhân tĩnh nhãn (2), cứ đến nửa đêm, luôn có một cô gái xuất hiện ở trong phòng...”
(2) Đồng kê lưu huyết, chỉ nhân tĩnh nhãn: Gà đồng nhỏ máu, người giấy trợn mắt. (Nghĩa đen là vậy, còn tại sao tác giả lại viết như vậy thì ta thua, đã mò hết rồi mà không ra. Kính xin các cao nhân chỉ giúp!!!)
“Thể nghiệm lần này chính là bối cảnh Minh hôn, mở cảnh, hai người chỉ cần tìm được cửa ra chính xác trong vòng mười lăm phút, thành công chạy ra ngoài là được. Nếu như thật sự sợ hãi, thì đến gần camera la to, tôi sẽ đi đón hai người.” Trần Ca đứng ở lối vào lầu hai, làm động tác mời: “Chúc hai người chơi vui vẻ.”
“Nghe rất thú vị, bất quá muốn dọa được tôi thì còn kém một chút.” Hạc Sơn vô liêm sỉ trốn sau lưng học tỷ, miệng nói không sợ nhưng thân thể hắn lại rất thành thật, không dám bước lên dẫn đầu.
Trái lại, Cao Nhữ Tuyết lại không có một chút hoảng sợ nào, yên lặng bước vào trong.
“Học tỷ, chờ tôi một chút!”
Sau khi hai vị du khách đi vào hành lang lầu hai, Trần Ca khóa trái cửa ra, bấm điện thoại gọi cho Từ Uyển: “Tiểu Uyển, du khách đã đi vào, em chuẩn bị sẵn sàng nhé, còn nữa, nhớ kỹ, nhất định phải bịt lỗ tai.”
Sau khi căn dặn xong, hắn đi vào phòng điều khiển, màn hình giám sát, thiết bị điều chỉnh âm thanh, các thiết bị điều khiển từ xa dùng để tạo hiệu ứng đặc biệt đều tập trung trong căn phòng bé tí này.
“Vốn dĩ mình không muốn dùng bản nhạc nền này, nói gì đi nữa thì nó cũng quá mức tà dị, nhưng vừa mới mở cửa đã gặp ngay hai sinh viên của học viện pháp y đến phá rồi, có thể nhẫn chứ không thể nhục được!” Hắn mở thiết bị điều chỉnh âm thanh, lưu bản nhạc nền Black Friday vào, sau đó lựa chọn chế độ phát liên tục.
Sau khi hoàn tất mọi việc, hắn ngồi trước màn hình giám sát, chăm chú quan sát Hạc Sơn và Cao Tuyết Ngữ. Một khi hai người xuất hiện tình huống dị thường, hắn sẽ lập tức chạy đến cứu viện.