“Chắc chắn là bạn vẫn luôn tò mò rốt cuộc trên thế gian này có quỷ hay không. Vậy thì đến chơi thử trò chơi nhỏ này, chân tướng sẽ hiện ra ngay trước mắt bạn.”
Mô tả nhiệm vụ cấp ác mộng cực kỳ mơ hồ, căn bản không chỉ rõ được yêu cầu cụ thể, chỉ khiến cho người ta sinh ra loại cảm giác quái dị.
“Xem giới thiệu nhiệm vụ, hẳn là phải tham gia một trò chơi, nhưng chỉ một trò chơi lại có thể được liệt vào nhiệm vụ cấp ác mộng ư?” Chỉ để hoàn thành nhiện vụ có độ khó bình thường, hắn đã phải làm việc liên tục suốt mấy giờ liền, mới miễn cưỡng tu bổ được hết tất cả số búp bê kia trong thời gian hạn định.
Lật qua lật lại điện thoại, càng xem, Trần Ca càng cảm thấy hiếu kỳ: “Hạy là thử một lần?”
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nó tựa như dây leo lan tràn trong đầu hắn, không cách nào khống chế được.
“Nhiệm vụ cấp ác mộng có phần thưởng cao nhất, huống hồ trong ba cái nhiệm vụ của ngày hôm nay, mình căn bản không có niềm tin có thể hoàn thành được nhiệm vụ đơn giản và bình thường, vậy thì... Chẳng bằng đánh cược một lần.”
Không qua khỏi giai đoạn ế ẩm này, Tòa nhà kinh dị ắt phải đóng cửa, sang nhượng lại, trong lòng Trần Ca hiểu rất rõ tình cảnh hiện tại của mình. Không dễ gì mới nhìn thấy được hi vọng thay đổi, lẽ dĩ nhiên, hắn sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào.
“Cứ quyết định như vậy đi, dù sao thì sớm muộn cũng phải trải nghiệm nhiệm vụ cấp ác mộng.”
Bật dậy khỏi giường, Trần Ca ấn vào nhiệm vụ cuối cùng.
“Xác định lựa chọn nhiệm vụ hằng ngày cấp độ ác mộng? Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, có khả năng sẽ phát sinh những tình huống không lường trước.”
“Xác định.”
Màn hình điện thoại lóe lên, thông tin chính thức của nhiệm vụ xuất hiện.
“Muốn nhìn thấy thế giới khác, bạn cần có dũng khí, vận khí đặc biệt, cùng với một vài trợ giúp nhỏ. Trò chơi bên dưới gọi là Trong kính có bạn. Hai giờ lẻ bốn phút sáng, một mình đi vào phòng tắm, khóa cửa, tắt đèn, nhìn vào gương. Giữa tấm gương và bạn, đốt một ngọn nến. Sau đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, từ từ niệm tên mình.”
“Trong bóng tối, bất kỳ thứ gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ trong gương sẽ xuất hiện một gương mặt lạ lẫm, có lẽ trong một góc hẻo lánh nào đó, có một đôi mắt màu đỏ tươi đang rình mò bạn, hoặc trên vách tường và khe cửa sẽ có máu tươi chảy ra, việc của bạn là bất vi sở động (*), yên lặng đứng trước gương.”
(*) Bất vi sở động” Không có bất kỳ hành động nào.
“Sau nửa giờ, nhiệm vụ tự khắc xem như thành công. Điều kiện tiên quyết là, trong khoảng thời gian này, dù cho xảy ra chuyện gì, bạn cũng không được mở to mắt.”
Sau khi xem hết phần giới thiệu của nhiệm vụ, Trần Ca cảm thấy có hơi sợ hãi: “Chẳng lẽ thật sự có một thế giới khác, nơi mà người bình thường không cách nào nhìn thấy được?”
Cách hai giờ lẻ bốn phút còn rất sớm, hắn không đi vội, mà lên mạng tìm một số thông tin có liên quan đến trò chơi này.
Một lúc sau, Trần Ca thật sự tìm được một vài thông tin. Có người vì chơi trò chơi này nên bị vận rủi quấn thân, rất khó nói rõ. Hầu hết đều đề cập đến việc khuôn mặt bị biến dạng, thậm chí, có trường hợp trong nhà có người mất tích, khả năng là bị kéo vào trong gương.
“Mấy chuyện này kể vô cùng chi tiết và rất thật, chẳng khác nào chuyện ma.” Càng xem, Trần Ca càng cảm thấy tò mò. Bản thân hắn kinh doanh Tòa nhà kinh dị, mỗi ngày luôn phải cân nhắc làm cách nào để dọa người, làm sao có thể để khách tham quan trải nghiệm được cảm giác kinh hãi trong phạm vi an toàn. Sau khi nhìn thấy giới thiệu về trò chơi này, hắn cảm thấy dường như có một cánh cửa mới đang mở ra.
“Đêm khuya, một mình trong Tòa nhà kinh dị chơi một trò chơi khủng bố, nghĩ lại, cảm thấy thật kích thích nha!”
Hắn kiểm tra pin trên điện thoại di động, cảm thấy thời khắc lịch sử này cần phải ghi chép lại.
“Đợi lát nữa, mình sẽ ghi hình lại toàn bộ quá trình. Nếu quả thật khủng bố như vậy, thì có lẽ Tòa nhà kinh dị của mình sẽ có thêm một hạng mục mới rồi!” Hắn lục tung mọi thứ, tìm nến và bật lửa, đợi đến hai giờ sáng, cầm mấy thứ đã chuẩn bị đi đến nhà vệ sinh ở lầu một Tòa nhà kinh dị.
Trần Ca cũng đã suy nghĩ rất kỹ mới lựa chọn nhà vệ sinh ở lầu một, lỡ như có thứ gì kinh dị đột nhiên xuất hiện trong lúc tham gia trò chơi, hắn còn có thể trực tiếp nhảy ra cửa sổ, chạy trốn.
Ban đêm, trong Tòa nhà kinh dị vô cùng yên tĩnh. Cái tên vì tiết kiệm điện mà có thể không cần mạng nào đó đang cầm đèn pin và nến, không chút do dự nhốt mình vào nhà vệ sinh chật chội.
“Bóng tối bị phong bế thường có thể kích thích tâm lý sợ hãi, nhà vệ sinh lại là nơi có âm khí nặng nhất trong cả tòa nhà. Tấm gương, cánh cửa, hồ nước... Mấy thứ này nhìn có vẻ bình thường, thế nhưng lại có thể mang đến những ám thị cho con người trong cuộc sống hàng ngày. Người thiết kế trò chơi này rất thông minh, hắn nắm chắc được nhược điểm ở sâu trong nội tâm con người, lợi dụng điểm đó mà tạo ra cảnh tượng khủng bố nhất.” So với người thường, Trần Ca có sự hiểu biết sâu sắc về kinh dị và khủng bố hơn. Hắn vừa phân tích, vừa học tập.
“Cảm giác sợ hãi thật sự không cần quá nhiều đạo cụ đắt đỏ, chỉ cần phóng đại sự bất an trong nội tâm của khách tham quan, thì bọn họ sẽ bị chính bản thân mình đánh bại.” Trần Ca hít sâu một hơi, bật ứng dụng quay phim trong điện thoại di động của mình lên, nhìn vào màn hình, nói: “Tôi không biết hậu quả của trò chơi này là gì. Nếu như tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì người nhặt được điện thoại này hãy lưu ý, cần phải bảo quản tốt đoạn video này, nó sẽ là chìa khóa để giải mã những thứ vẫn luôn được xem là lời bịa đặt.”
Sau khi nói xong, Trần Ca đặt điện thoại di động cố định ở bồn rửa tay. Từ góc độ này, vừa vặn có thể quay được Trần Ca cùng với tấm gương đối diện hắn.
“Hai giờ lẻ một phút, còn ba phút.”
So với cái chết thì việc chờ đợi cái chết càng kinh khủng hơn. Bên trong phòng vệ sinh yên tĩnh, dù cho là gió thổi cỏ lay thì cũng bị phóng đại lên gấp ngàn lần. Thời gian từng chút một trôi qua, tim Trần Ca đập mỗi lúc một nhanh hơn.
Hắn nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động. Ngay khi kim phút chỉ vào vị trí thứ tư, Trần Ca tắt đèn pin, đốt nến lên, đặt chính giữa tấm gương và hắn.
Ánh lửa chập chờn chính là nguồn sáng duy nhất trong bóng đêm, nó đứng giữa thực tại và thế giới trong gương, tựa như dẫn hồn đăng, muốn chỉ đường cho thứ gì đó ở trong gương.
Trần Ca nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, thoáng cảm thấy có hơi quái dị: “Trò chơi đã bắt đầu rồi sao?”
Hắn từ từ cúi đầu xuống, nhắm hai mắt lại, thấp giọng niệm tên mình.
“Trần Ca, Trần Ca, Trần Ca...”
Không ngừng niệm tên mình, dần dần sẽ có cảm giác cái tên này trở nên xa lạ, giống như là đang viết đi viết lại một chữ Hán, viết đến cuối cùng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra chữ đó.
Vì để tránh phát sinh tình huống này, mỗi lần niệm xong tên mình, Trần Ca đều đếm thầm ba giây, hắn làm vậy cũng là để tính toán thời gian.
Dù sao, điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ chính là trong nửa giờ, dù cho xảy ra chuyện gì cũng không được trợn mắt nhìn.
“Hơn hai giờ đêm, một mình ở trong Tòa nhà kinh dị, đốt một ngọn nến, nhắm hai mắt lại, đứng trước gương chơi trò chơi. Nếu như không phải trải nghiệm của bản thân, thì mình nhất định không tin là có người sẽ làm như vậy.” Trần Ca yên lặng nhớ kỹ tên mình, hắn cố gắng ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung.
“Trò chơi này tràn đầy tâm lý ám thị, thứ khó đối phó nhất không phải là đối diện với đủ loại ma quỷ trong truyền thuyết, mà là khắc chế chính mình. Chỉ cần không mở to mắt, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm.”
Nói thì dễ, làm mới khó. Mười phút đồng hồ trôi qua, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.