Căn phòng đổ nát, chật chội phát ra mùi ẩm mốc nồng nặc, nóc nhà dường như đã bị thủng, trong phòng vô cùng ẩm ướt, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Toàn bộ cửa sổ bị bịt kín bằng ván gỗ, Trần Ca kiểm tra sơ qua, phát hiện mấy tấm ván này còn rất mới, có lẽ mới được đóng lên gần đây.
“Đây chỉ là một căn phòng rất bình thường.” Đồ dùng bị lửa thiêu đã sớm bị ném đi, trong phòng trống rỗng, không tìm thấy bất kỳ thứ gì có giá trị.
“Cũng đúng, đã năm năm trôi qua, cho dù có chứng cứ thì sợ là cũng không có cách nào bảo tồn nguyên vẹn được.”
Hắn bước ra khỏi căn phòng kia, chậm chạp nhích từng bước trên hành lang đen kịt. Đa phần các phòng đều trống rỗng, đồ dùng sinh hoạt cùng rác rưởi lẫn vào nhau, ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
“Từ rác thải sinh hoạt hằng ngày có thể đoán được phần nào trạng thái và tính cánh của chủ nhân, có lẽ nên tìm thử bên trong những thứ này, biết đâu sẽ có phát hiện.” Sau khi thay đổi mục tiêu, Trần Ca cố chịu đựng thứ mùi tởm lợm từ mớ rác kia, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm. Hơn một tiếng sau, quả thật hắn đã tìm ra một vài thứ kỳ quái.
“Vì sao trong nhà trọ lại có nhiều con rối đồ chơi như vậy? Ở đây không có trẻ con, vậy... Những thứ này là cho ai chơi?” Hắn tốn gần hai tiếng xốc lên tất cả rác thải, tổng cộng tìm được bốn món đồ chơi bằng vải. So với hàng tá thứ hỗn độn trên hành lang, mấy thứ này quả thật không bắt mắt. Nếu không phải chuyên ngành của Trần Ca là thiết kế đồ chơi, có sự mẫn cảm nhất định đối với đồ chơi, thì hắn cũng sẽ không để ý đến chúng.
Bốn món đồ chơi này không biết đã bị ném ở đây bao lâu, mặt ngoài dính đầy bết bẩn, có nhiều chỗ đã nổi mốc, chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể bóc ra một lớp vải.
Trần Ca nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ... Vẻ ngoài của mấy con rối này không giống nhau, nhưng lại có cùng một nơi sản xuất.
“Chẳng lẽ sau khi nhà trọ Bình An được cải tạo, mấy thứ này do khách trọ bỏ lại?” Trần Ca nhanh chóng lắc đầu phủ nhận suy nghĩ này: “Khoan hãy nói đến việc có bao nhiêu xác xuất khách trọ mang trẻ con đến qua đêm ở một ngôi nhà bị cho là có ma ám, cho dù là có trẻ con đi nữa, thì cũng không thể cùng lúc mang theo bốn con rối. Chưa kể, bốn con rối này được sản xuất cùng một nơi, hơn nữa, nhìn kiểu dáng và chế tác thì hẳn là đồ vật của nhiều năm trước.”
Thị trường đồ chơi thay đổi cực nhanh, trước khi tiếp nhận tòa nhà kinh dị, Trần Ca là nhân viên của một công ty đồ chơi, đối với tình hình thị trường, hắn hiểu rất rõ.
“Không phải do khách trọ bỏ lại, lại xuất hiện ở đây, vậy thì thứ này rất có thể là đồ vật vốn có của nhà trọ.” Hắn lớn mật suy đoán: “Chủ nhân trước kia của nhà trọ có hai cô con gái, nếu như mình đoán không lầm, thì mấy con rối này có thể là của hai cô gái đó.”
Nghĩ đến đây, trong đầu Trần Ca lại xuất hiện một nghi vấn: “Thủy hỏa vô tình, phòng ốc và đồ dùng trong nhà đều bị thiêu cháy, sao bốn con rối này lại tránh được một kiếp?”
“Là trùng hợp? Hay là... Có người đã giấu nó vào chỗ an toàn?” Trần Ca có cảm giác mình đã tìm được một manh mối rất quan trọng: “Chỉ có một người có thể di chuyển đồ vật trong lúc xảy ra hỏa hoạn, đó chính là hung thủ! Thế nhưng tại sao hắn phải bất chấp nguy hiểm để làm chuyện như vậy, bốn con rối này rất quan trọng với hắn sao?”
Khóa kéo phía sau lưng con rối đã bị hỏng, Trần Ca trực tiếp xé nó ra, trong lớp bông tỏa ra thứ mùi ẩm mốc, hắn tìm được một cái thẻ to cỡ lòng bàn tay. Bên trên là những hàng chữ tràn ngập yêu thương. Trần Ca xem mà nổi hết da gà: “Nhét thư tình vào bên trong con rối? Thổ lộ tình cảm bằng cách này cũng hàm súc ghê ha?”
Hắn bắt đầu vắt óc suy đoán tính cách hung thủ. Đó hẳn là một người đàn ông hướng nội, hay thẹn thùng, không dám nói thẳng, cho nên mới tặng con rối, với hi vọng sau khi đối phương về nhà, sẽ mở ra xem.
Cảm thấy hiếu kỳ, Trần Ca tiếp tục mở hai con rối nữa, cả hai đều có nhét một tấm thẻ bên trong, nội dung đại khái giống nhau.
Thế nhưng, khi hắn mở con rối thứ tư ra, thì cảm giác lạnh lẽo bất giác chạy dọc sống lưng.
Trong con rối cuối cùng không có tấm thẻ thổ lộ, lẫn giữa những sợi bông mốc meo là rất nhiều mảnh giấy bị xé nhỏ ra, trên mỗi mảnh giấy chỉ có ba chữ: Đi chết đi!
Những lời yêu thương nồng cháy bỗng dưng lại biến thành nguyền rủa ác độc nhất, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Trần Ca không thể nào biết được.
“Chữ trên tờ giấy có lẽ là do hung thủ để lại, xem ra, thứ này chính là chứng cứ mấu chốt.” Hắn cất mớ giấy vụn kia vào túi, đang định đi vào sâu hơn, cẩn thận điều tra. Thì đột nhiên, đèn cảm ứng âm thanh ở góc cầu thang bật sáng.
“Có người đến!” Trần Ca luống cuống, hắn tranh thủ thời gian tắt đèn pin trên di động, ôm mấy con rối trốn vào căn phòng bên cạnh.
Trần Ca nín thở, giấu mình sau cánh cửa, qua khe cửa, hắn lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Tiếng bước chân vang lên, trên hành lang đen kịt vọng lại âm thanh trò chuyện của một đôi nam nữ.
“Nhất định phải tranh thủ thời gian lấy thứ kia ra, không thể trì hoãn nữa.”
“Cái tên mới đến trước đó đã lên tầng ba, không hiểu sao hắn đi đến đầu cầu thang lại bỗng dưng quay ngược xuống, xem chút đụng phải tôi.”
“Tôi biết rồi, dạo gần đây, có rất nhiều người đến nhà trọ, cần phải tranh thủ thời gian xử lý thứ kia mới được.”
“Ừm.”
“Kêu mấy người kia lên, cùng làm, tối nay lôi nó ra, đem chôn ở sau núi đi.”
Người đến cầm trên tay một cái đèn mỏ kiểu cũ, nhờ vào ánh sáng, Trần Ca có thể nhìn rõ diện mạo bọn họ.
Hai người đang nói chuyện chính là ông chủ nhà trọ và người phụ nữ ở lầu một.
“Nửa đêm, bọn họ không ngủ mà chạy lên đây làm gì?” Trần Ca điều chỉnh góc độ, đảm bảo bản thân không bị phát hiện, sau đó, dán sát người vào cửa.
Không lâu sau, người đàn ông có hình xăm cùng gã béo mà hắn đã gặp trước đó đi tới. Bọn họ không chỉ mặc đồ che kính người, mà còn cầm theo một vật giống như khoan sắt, bao tải, dao phay và vài thứ khác.
“Định làm gì vậy chứ?”
Cả đám đứng trên hành hang, dường như là đang tranh cãi chuyện gì đó.
Gã béo đến sau có vẻ rất khó chịu: “Muốn làm vậy thật à? Một khi lôi nó ra, thì sẽ để lại vân tay, đến lúc đó khó mà giải thích.”
“Mày cho rằng bây giờ có thể giải thích rõ được à?” Ông chủ nhà trọ trừng gã béo: “Đừng có lề mề, mau đến giúp một tay.”
“Tao cảm thấy chúng ta nên báo cảnh sát đi.” Gã béo đứng nguyên tại chỗ.
Nghe được lời này, tên đàn ông có hình xăm xông đến nắm lấy cổ áo gã béo: “Điên hả? Muốn đưa đầu vào họng súng hay sao? Cảnh sát mà đến thì trước nhất sẽ điều tra chúng ta, đến lúc đó, chuyện ông uống rượu đụng chết người rồi bỏ trốn, kể cả chuyện cả đám chiếm lấy nhà trọ của lão già kia, tất cả sẽ bị bại lộ.”
“Chồng à, đừng có nóng.” Người phụ nữ ở lầu một bước đến đối diện tên đàn ông có hình xăm: “Việc này ai cũng có phần, ai cũng chạy không thoát, tốt nhất là nên tranh thủ thời gian làm việc đi!”
“Chúng ta đều là người không sạch sẽ, vất vả lắm mới tìm được chỗ dung thân, nếu ai dám có ý khác, đừng trách tôi trở mặt.” Chủ nhà trọ nhét cái khoan sát cho gã béo: “Mày làm trước.”
“Tao?” Một giọt mồ hôi rớt xuống, mặt gã béo xanh mét, một lúc sau, gã mới cầm cái khoan sắt, bắt đầu động thủ.
Nhìn hành vi khác thường cửa mấy người ngoài cửa, Trần Ca càng lúc càng cảm thấy không đúng: “Rốt cuộc là bọn họ định đào cái gì?”
Gã béo đi đến chỗ sâu nhất trong hành lang, hắn đá mớ rác rưởi hỗn độn dưới chân sang hai bên, dưới cái nhìn soi mói của mấy người còn lại, hắn run rẩy đẩy đống đồ chất loạn xạ sau tấm rèm vải ra.
Đó là một mặt tường bằng xi măng khá dầy, trong tường có một cái xác nữ đang đưa lưng về phía mọi người.
-----