Phong ca phát hoảng, hắn nhìn Trần Ca đang đứng chắn ở cửa, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
“Chớ khẩn trương, tôi chỉ đùa một chút thôi.” Trong lòng Trần Ca có hơi thất vọng. Vừa rồi, hắn hỏi như vậy là bởi vì hắn phát hiện trên người Phong ca có một thứ mà người thường không có.
Lúc búp bê nhắc nhở, Phong ca có thể bằng vào ý chí bản thân mà giằng co với quái vật trong gương, so với người thường, ý chí của hắn kiên định hơn rất nhiều, cho dù đối mặt với qua quỷ cũng không chịu thua.
Đây chính là chỗ mà Trần Ca tán thưởng hắn, nếu có thể... Trần Ca hi vọng có thể làm bạn với hắn, cùng nhau xử lý một vài chuyện quái dị, ví dụ như đối phó với thứ bẩn thỉu trong gương.
Xuất phát từ ý tốt, hắn muốn tiết lộ một ít tin tức, nhưng đáng tiếc là Phong ca không hiểu được ý của hắn.
“Người ngoài không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Trần Ca khóa cổng bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, đỡ Phong ca xuống lầu một. Lúc này, điện thoại màu đen một lần nữa rung lên.
Trần Ca phát hoảng, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì không tốt, nhanh chóng lấy điện thoại ra xem.
“Số lượng du khách vượt qua 100, chỉ số khen ngợi vượt qua 60%, đủ điều kiện mở rộng tòa nhà!”
“Chú ý: Sau mỗi lần mở rộng Tòa nhà kinh dị sẽ nhận được một phần thưởng thần bí (Sau ba lần mở rộng, Tòa nhà kinh dị sẽ thăng cấp thành Mê cung rùng rợn)!”
“Nhanh như vậy đã có thể mở rộng rồi à?” Mở rộng tòa nhà là chuyện tốt, bất quá hiện tại Trần Ca chưa nghĩ đến chuyện mở rộng, việc cấp bách bây giờ là tiêu diệt thứ trong gương.
Ra khỏi Tòa nhà kinh dị, ánh nắng mặt trời phủ một màu vàng óng lên hàng rào bảo vệ, các sinh viên của học viện pháp y Cửu Giang ngồi bệt trước cửa ra vào.
Có người ôm đầu, có người ôm chân, có người mặt mày trắng bệch, khóe mắt còn vương nước mắt, lại có người hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm về nơi xa, cơ mặt thỉnh thoảng giật giật một phát.
Lịch sử lần nữa tái diễn, hơn nữa, so với hôm qua còn rung động hơn. Hăng hái đi vào, nửa sống nửa chết đi ra, chỉ vỏn vẹn bốn mươi phút, tinh thần cùng vẻ ngoài của một đám người lại có thể phát sinh biến hóa lớn như thế, quả thực có hơi khó tin.
Du khách chung quanh chỉ trỏ, bàn tán, bất quá, Trần Ca không cảm thấy có gì không ổn. Không kích thích thì sao có thể gọi là Tòa nhà kinh dị?
Hắn ném Phong ca bên cạnh đám người kia, cái này thì hay rồi, người “một nhà” chỉnh tề nằm cùng nhau.
“Tiểu Trần! Cậu tới đâu một chút!” Người vây xem quá nhiều, kiến cho Từ thúc bị hấp dẫn, đi đến. Vị đại thúc trung niên này nhìn Trần Ca, tỏ vẻ rất đau đầu: “Nói đi, nói đi, đây là chuyện gì hả? Lần trước dọa người ta ngất thì cũng coi như xong, lần này làm một phát quật ngã bảy người, cậu muốn công viên của chúng ta lên đầu đề à?”
Trần Ca trốn tránh ánh mắt của ông, ho khan vài tiếng: “Bọn họ đến tham quan, tôi chỉ là cung cấp cho bọn họ chất lượng phục vụ tốt nhất mà thôi. Đều là những hạng mục rất bình thường, hơn nữa, tôi có thể cam đoan, tôi cùng bọn họ không hề tiếp xúc thân thể, điểm này thúc có thể kiểm tra camera, hoàn toàn phù hợp với quy tắc của Tòa nhà kinh dị.”
“Bớt giả ngu cho tôi, hạng mục bình thường mà có thể dọa người ta ra như vậy?” Từ thúc liếc nhìn cái ót của Tiểu Tuệ, ông sợ làm đối phương kinh động, nên biên độ động tác rất nhỏ.
“Tôi cũng không có biện pháp. Tôi chạy phía trước, cô ta nắm lấy áo của tôi, kéo tôi theo. Tôi đã trốn vào trong tủ đồ rồi, cô ta còn chạy vào theo. Tôi thành thật đứng một chỗ, không dám nhúc nhích, ai ngờ cô ta lấy đèn pin chiếu vào tôi, ánh sáng mạnh làm mắt tôi bị đau, tôi còn chưa nói đâu. Cô ta tự mình đụng vào ngăn tủ, tôi biết làm gì bây giờ, tôi cũng rất bất đắc dĩ mà!” Trần Ca kể lại tình huống cho Từ thúc, bất quá là kể theo một cách khác.
“Nói như vậy là câu chịu thiệt?”
“Một chút!”
“Cậu đừng cho rằng chuyện không có gì quan trọng, chú ý hơn một chút, loại tình huống này đừng nên tái hiện thêm lần nào nữa.” Từ thúc chân thành khuyên: “Lỡ như dọa người ta xảy ra chuyện thì phải làm sao? Gặp phải người càn quấy, thì cái Tòa nhà kinh dị của cậu đừng nghĩ kinh doanh nữa.”
“Tôi biết rồi, đại lão gia, ngài còn gì muốn nói nữa không?” Ngoài miệng, Trần Ca không phản bác, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ: Nếu thật sự gặp kẻ càn quấy, mình sẽ lấy bức thư tình kia ra, để coi mèo nào cắn miểu nào.”
Từ thúc nhìn chằm chằm Trần Ca, biết hắn không nghe lời khuyên của mình, ông khẽ thở dài, một lát sau, mới tiếp tục nói: “Tiểu Trần, vốn dĩ chuyện của cậu, không đến phiên tôi lên tiếng. Nhưng mà bố mẹ cậu không ở đây, có lời này tôi nhất định phải nói với cậu.”
“Ừm, tôi nghe đây.”
“Lúc sáng, Từ Uyển nói cậu xuất hiện trên TV, người đã giúp cảnh sát tìm ra manh mối quan trọng của vụ án diệt môn năm năm trước là cậu?” Từ thúc cũng không tỏ vẻ vui mừng.
“Vâng.”
“Đêm hôm khuya khoắt, cậu chạy đến căn nhà ma đó làm gì? Cậu có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Mấy tên kia là tội phạm giết người đó!” Từ thúc không cho Trần Ca có cơ hội mở miệng: “Nếu như cậu thiếu tiền, vì tiền thưởng, thì không cần đâu, phí điện nước cùng với tiền thuê mặt bằng mà cậu thiếu công viên, tạm thời, tôi che giấu bên trên giúp cậu là được, cậu còn trẻ, nhất thiết không được đi vào con đường tà đạo.”
“Yên tâm đi Từ thúc, trong lòng tôi hiểu rõ.”
“Hiểu được là tốt, tôi cũng không nói dong dài với cậu nữa. Nếu không còn gì thì tôi đi trước, cậu tranh thủ xử lý mấy người này đi, nằm co quắp đầy đất như vậy coi sao được?” Từ thúc quay người định đi, nhưng bị Trần Ca ngăn lại: “Sao nữa?”
“Thúc, tôi thật sự có việc muốn làm phiền thúc.” Trần Ca có hơi ngượng ngùng: “Có thể cho tôi mượn trước 5000 không, tôi định lắp camera ở tất cả các góc hẻo lánh trong Tòa nhà kinh dị, đợi đến khi nhận tiền thưởng, tôi sẽ trả thúc.”
Hạc Sơn và Phong ca lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Ca cũng có hơi lo lắng, bên trong Tòa nhà kinh dị có rất nhiều điểm mù, camera giám sát thật sự không đủ dùng.
“Cậu còn muốn quăng tiền vào Tòa nhà kinh dị?” Từ thúc dừng bước: “Tiểu Trần, tiền tôi có thể cho cậu mượn, nhưng có mấy lời tôi muốn nói để cậu rõ. Hiện tại, tình trạng của công viên không thật sự tốt, cậu quăng tiền vào đó rất có thể sẽ là nước đổ lá môn.”
Ông kéo tay Trần Ca đến một chỗ thoáng mát, ít người: “Công viên của chúng ta xây dựng được 11 năm rồi. Các hạng mục giải trí đã sớm lỗi thời, hiện nay người ta chuộng công nghệ ảo, có sự tương tác qua lại giữa những người tham gia. Mấy cái công viên có đặc trưng riêng, có sáng tạo, hợp với thời đại đang ngày càng phát triển. Nói một cách đơn giản là chúng ta đang ở lằn ranh bị đào thải rồi. Không riêng gì Tòa nhà kinh dị, mà tất các hạng mục truyền thống khác cũng ngày càng ít du khách.”
“Tôi biết mà.” Trần Ca quyết tâm muốn kinh doanh Tòa nhà kinh dị... Lắp đặt camera cũng chỉ là bước khởi đầu.
“Cậu biết cái gì?” Từ thúc trực tiếp tắt bộ đàm: “Công viên giải trí tương lai ảo ở phía đông Cửu Giang sắp xây dựng xong. Đó là công viên giải trí thế hệ thứ tư hiếm có trong cả nước, sắp trở thành tiêu điểm của thành phố. Đến lúc đó chúng ta lấy gì cạnh tranh với người ta? Hiện tại, từ cấp quản lý cho đến nhân viên ở các cơ sở, ai cũng muốn tìm đường lui, chỉ có cậu là vẫn ngốc nghếch lao về phía trước.”
-----