• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màu đỏ là màu có bước sóng dài nhất trong quang phổ, là màu có sắc thái rõ rệt nhất, mà màu đen thì lại vừa may tương phản, hai màu này phối hợp với nhau, sinh ra một hiệu quả thị giác đặc biệt.

Phòng màu đen giống như đêm tối, người tí hon màu đỏ giống như máu, cả hai hòa vào một thể, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.

"Đứa nhỏ này không có việc gì thì liền thích ngẩn người, vẽ tranh, nó cũng không đi ra ngoài, lúc nào cũng tự giam mình ở trong phòng." Người phụ nữ đen gầy không biết đã đến từ lúc nào, trong tay cô ta đang cầm 2 ly nước: "Tôi hiện tại không mong muốn gì nhiều, chỉ cầu nó có thể giống như những đứa trẻ bình thường, vui vẻ lớn lên là được."

Người phụ nữ đưa một ly nước cho Trần Ca, một ly nước khác đặt bên cạnh thằng bé: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, nó rất sợ người lạ."

"Được." Trần Ca cầm ly nước, trở lại phòng khách, người phụ nữ đen gầy ngồi đối diện với hắn.

"Cậu còn điều gì muốn hỏi sao?" Người này có vẻ hơi câu nệ.

"Đứa nhỏ Phạm Úc này quả thật quá đáng thương, tôi nghĩ cậu bé hẳn bị thứ gì đó kích thích, nếu muốn chữa khỏi bệnh thì phải bắt đầu từ việc tìm ra nguyên nhân, sau đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh." Trần Ca nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cô là người thân duy nhất của thằng bé, có thể nhìn ra cô rất yêu thương thằng bé, tôi có thể hỏi cô vài vấn đề được không?"

Người phụ nữ nhẹ gật đầu, có thể do thời tiết quá nóng nên trán của cô ta xuất hiện một ít mồ hôi.

"Trước kia cô nói bố mẹ Phạm Úc là bởi vì tìm cậu bé mà mất tích, vậy về sau Phạm Úc được tìm thấy ở đâu?"

"Trung học Mộ Dương, nó trốn trong phòng của anh tôi."

"Lại là trung học Mộ Dương, cái trường học kia hình như thường xuyên xảy ra chuyện."

"Chẳng ai phủ nhận điều đó cả?" Người phụ nữ đen gầy khẽ thở dài: "Mộ Dương là trường học kém nhất Cửu Giang, tôi cũng không biết trường này tồn tại có ý nghĩ gì. Trước kia nó rất hay xảy ra chuyện, đánh nhau, ẩu đả, thậm chí kinh động đến cả cảnh sát."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Trần Ca nghiêm túc lắng nghe, người phụ nữ này lấy suy nghĩ của mình để nói nhưng so với tin tức tra trên mạng thì rõ hơn nhiều.

"Còn có chuyện nghiêm trọng hơn." Người phụ nữ ngồi dậy, lộ ra vẻ rất nghiêm túc: "Trường học kia không sạch sẽ, nghe những người già nói ngôi trường này trước kia là nơi hỏa táng, chỉ vì nhà nước quy hoạch thành phố, cho nên phần trước đó bị phá dỡ toàn bộ. Nhưng cậu nghĩ thử xem, trường học xây phía trên... Nói không chừng đã trêu chọc trúng thứ gì đó cổ quái, lúc ấy tôi cũng có khuyên anh tôi, nhưng anh ấy không có nghe."

"Anh của cô tại sao phải đến trường trung học Mộ Dương dạy?"

"Tiền lương cao, lại thêm bản thân anh ấy mắc phải sai lầm, tìm việc làm không dễ dàng. Vốn nghĩ đi kiếm tiền, kết quả không nghĩ tới cuối cùng làm hại đến cả chị dâu."

"Mắc sai lầm? Có phải anh ta kết thù với ai hay không? Anh ta mất tích cũng là do người có thù gây ra?" Trần Ca lập tức chú ý tới chi tiết bên trong lời nói kia.

"Không phải, là do anh ấy thích uống rượu, tửu lượng lại kém, nhiều lần vì uống rượu mà hỏng việc. Về sau anh ấy bị trường đuổi việc, trong hồ sơ ghi chép không tốt. Tất cả các trường học Cửu Giang đều như vậy, chỉ cần ai phạm phải điều gì thì tất cả mọi người đều biết. Cho nên anh ấy khó khăn lắm mới tìm được việc."

"Xem ra không phải báo thù."

"Khẳng định không phải."

Cách người phụ nữ này dùng từ, khiến Trần Ca híp mắt lại: "Tại sao cô lại khẳng định như vậy?"

"Tôi cũng không gạt cậu." Người này lấy một tấm ảnh chụp từ trong ngăn kéo ra, để lên bàn: "Trung học Mộ Dương từ khi xây trường đã có một phòng học lúc nào cũng khóa cửa, cấm học sinh tiến vào. Ngoại trừ hiệu trưởng, không ai biết nguyên nhân. Sau khi hiệu trưởng qua đời, điều này thành điều bí ẩn chưa có câu trả lời, trong trường học có rất nhiều truyền thuyết về căn phòng đó, cái gì mà những oán linh bị hỏa táng sẽ đến đó học, lúc đang xây trường có công nhân bị giết hại ở phòng học này, vân vân,... Tóm lại, chỗ đó chẳng phải chỗ tốt lành gì."

"Nhưng cái này thì có quan hệ gì với việc anh của cô mất tích?" Trần Ca vẫn không hiểu rõ.

"Cậu nhìn tấm hình này đi."

Trần Ca nhận lấy một tấm ảnh từ trong tay người này, đó là một tấm ảnh cực kỳ quỷ dị.

Một người đàn ông rõ ràng đã uống say chóng mặt ngồi ở giữa, xung quanh hắn có mấy hàng học sinh đứng.

Nếu chỉ xem cái này sẽ có cảm giác giống như ảnh tốt nghiệp phổ thông, nhưng vấn đề ở chỗ, tất cả học sinh đều đứng thẳng đưa lưng về phía ống kính.

Mà nhìn kỹ lại có thể phát hiện, tư thế đứng của mỗi học sinh đều rất kỳ lạ, giống như đang nhón chân lên.

"Tấm hình này lấy được ở đâu, cảnh sát có xem qua chưa?" Trần Ca cầm lấy ảnh đặt lên bàn, xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi.

"Trước một hôm anh ấy mất tích. anh ấy cùng bạn bè uống rượu, suốt đêm xem đá bóng, xong vì sợ trễ giờ lên lớp nên liền trực tiếp chạy đến trường học. Lúc đó trời vẫn chưa sáng hẳn, anh ấy nghĩ lên phòng chăm sóc sức khỏe ngủ một giấc. Lúc đi qua môt phòng học, trông thấy bên trong có thật nhiều học sinh đang đứng. Anh ấy nghĩ không biết lớp nào chăm chỉ như vậy, đứng ở cửa ra vào ngừng một lát. Trong lớp, mọi người giống như đang chuẩn bị chụp ảnh chung, trông thấy hắn liền mời hắn ngồi giữa chụp chung. Chụp ảnh xong, các học sinh liền rời đi, cuối cùng không biết là ai đưa cho hắn tấm hình này." Giọng nói của người phụ nữ này nhẹ nhàng nhưng khi kể lại vấn đề lại làm người ta cảm thấy kinh ngạc.

"Về sau khi anh ấy nhìn thấy ảnh chụp, phát hiện mọi người đều đưa lưng về phía ống kinh, ngay lập tức, anh ấy tỉnh rượu, lúc này, anh ấy mới phát hiện mình đang ngồi trong phòng học bị cấm." Người phụ nữ đẩy ảnh chụp về phía Trần Ca: "Việc này anh ấy chỉ nói cho tôi và chị dâu biết, vốn cứ nghĩ một thời gian qua sẽ ổn, ai ngờ vào đêm đó, sự việc bất hạnh xảy ra. Tiểu Úc lạc đường, hai người bọn họ cùng ra ngoài tìm kiếm nhưng kết quả toàn bộ mất tích. Cho nên tôi cảm thấy có khi anh ấy mất tích không phải do báo thù mà là có liên quan đến phòng học bị cấm kia.”

"Cảnh sát nói như thế nào?" Trần Ca lại đem ảnh chụp đẩy trở về.

"Bọn họ cầm ảnh chụp đi điều tra ở trường, trên tấm ảnh, học sinh mặc dù đều mặc đồng phục của trung học Mộ Dương, nhưng trong trường học cũng không có những người này. Về sau bọn họ mở cửa phòng học bị cấm, tìm trong đó một vòng chỉ tìm được dấu giày của anh ấy, có thể khẳng định anh ấy đã từng vào đó." Người phụ nữ này càng nói càng tà dị.

"Được, tôi đã biết." Trần Ca lại hỏi thăm vài vấn đề, có nhiều thứ cô ta cũng không biết, chỉ đưa đáp án rất mơ hồ.

Sau khi Trần Ca xác định không tìm ra thứ gì mới thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Phải đi rồi sao? Bên ngoài trời nóng như vậy, uống miếng nước rồi hãy đi?"

"Không cần." Trần Ca từ chối ý tốt của người phụ nữ, cầm điện thoại di động rời khỏi lầu hai.

Sau khi nói chuyện xong với người này, Trần Ca đối với trung học Mộ Dương càng có thêm hiểu biết: "Trung học Mộ Dương có tổng cộng 4 nhiệm vụ nhánh, trong đó có hai cái đều có liên quan đến gia đình này."

Hắn lấy bức vẽ của Phạm Úc trong túi ra nhìn mấy lần, hai màu đỏ đen giống như đang cố gắng biểu đạt cái gì: "Phòng màu đen, người tí hon màu đỏ, cái này có phải có liên quan gì đến trung học Mộ Dương không nhỉ? Bên trong bức vẽ có phải nói về một dãy nhà nào đó của trung học Mộ Dương?"

-----

Dịch: Mịii

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK