Trần Ca xem xét tất cả tin nhắn có trong hộp thư đi, toàn bộ đều là tin gửi vào lúc nửa đêm. Điểm này hoàn toàn ăn khớp với lời của Vương Kỳ, nhưng cũng khiến cho Trần Ca cảm thấy kinh hãi.
Một cái xác bị nhét vào tường thì sao có thể gửi tin nhắn lúc trời tối?
Hiện tượng kỳ bí? Nếu thật sự là Lệ quỷ quấy phá, vậy thì đám người đào thi kia sao còn có thể sống tốt như vậy?
“Nhất định là có người giở trò.” Trần Ca xâu chuỗi lại tất cả manh mối, trong lòng hắn vô cùng tự tin: “Người sử dụng điện thoại nhắn tin cho Vương Kỳ mỗi ngày chắc chắn là kẻ đã sát hại vị hôn thê của ông ta, đồng thời, cũng là hung thủ của vụ án diệt môn năm năm trước.”
“Mình nghĩ mình đã biết hung thủ là ai rồi.” Trần Ca cầm điện thoại đứng trong phòng: “Đám khách trọ đều cho rằng Vương Kỳ là kẻ điên. Mỗi lần thấy ông ta, ông chủ nhà trọ đều đuổi ông ta ra ngoài. Người này là người duy nhất mình đã gặp nhưng lại không sống trong nhà trọ. Cho nên nhất định ông ta ở rất gần nhà trọ.”
“Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ, mình từng mặc cả giá phòng với ông chủ nhà trọ, lúc đó, ông ta có nói trong vòng mấy ngàn mét quanh đây không có bất kỳ chỗ dừng chân nào. Nói cách khác, Vương Kỳ không thể trọ ở một cái nhà trọ hoặc khách sạn nào khác gần đây. Nếu là vậy, thì khả năng ông ta sống trong căn nhà gỗ này rất lớn.”
“Nếu như hắn là chủ nhân của nhà gỗ, như vậy tất cả đều có thể giải thích. Cái người phát thông báo tìm người, mỗi ngày đều tìm kiếm vị hôn thê đáng thương thật ra chính là hung thủ đã giết chết vị hôn thê của mình!”
Trần Ca cảm thấy rất khó tin, chính hắn đã trò chuyện với hung thủ giết người ngày hôm qua, còn có dự định tìm hiểu nội tâm của ông ta nữa chứ.
Yết hầu lên lên xuống xuống, hiện tại, hắn nghĩ mà phát sợ: “Cái tên điên này chắc chắn là đã chịu đựng chuyện gì đó kích thích, sưu tập quần áo của người chết, dùng điện thoại người chết gửi tin nhắn cho chính mình. Có lẽ trong người ông ta còn giấu một nhân cách thứ hai, mỗi khi ông ta ngủ, cái nhân cách kia sẽ điều khiển cơ thể ông ta.”
Càng nghĩ càng sợ, Trần Ca trượt điện thoại, muốn tìm thêm manh mối: “Trên cái điện thoại này chắc chắn có vân tay của Vương Kỳ, đây là vật chứng, nhất định phải giữ kỹ.”
Hắn nhìn màn hình, không biết là vì quá khẩn trương nên hoa mắt hay vì cái gì khác mà hắn lại nhìn thấy hình bóng một cô bé lúc ẩn lúc hiện trên màn hình. Cô bé kia thoạt nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, trên người mặc một bộ đồng phục nhuốm máu.
Hắn đưa tay dụi dụi mắt, còn chưa kịp nhìn kỹ lại thì phía sau gáy đột nhiên có cảm giác lạnh buốt, dường như có cái gì đó đang vuốt ve hắn. Hắn rùng mình, quay phắt lại.
Không khí trong nhà gỗ thoáng chốc ngưng đọng lại, nhìn thấy hình ảnh sau lưng mình, tim Trần Ca như muốn nhảy ra ngoài.
Cửa phòng không biết đã bị mở ra từ lúc nào, không một tiếng động, ở cách hắn hai mét, Vương Kỳ với đôi mắt tràn đầy tơ máu đang trừng mắt nhìn hắn, cây búa trong tay ông ta chầm chậm giơ lên.
Thời gian dường như dừng lại, hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không nhúc nhích.
“Còn thiếu một chút nữa…” Giọng của Vương Kỳ hoàn toàn khác với trước kia, mang đến cảm giác đè nén quái đản, tựa như một con dã thú không khống chế được nữa.
Trần Ca không nói gì, hắn nắm chặt búa đa năng trong tay, thầm cảm kích Lệ quỷ đột nhiên xuất hiện trên màn hình lúc nãy. Nếu như không phải nó hiện thân nhắc nhở, vậy thì có lẽ bây giờ hắn đã bị Vương Kỳ chém rồi.
“Thật đáng tiếc.” Vương Kỳ bước lên trước một bước, Trần Ca lập tức dùng búa chắn trước người: “Đừng kích động, cậu đã thấy mấy thứ kia rồi à?”
Trần Ca không biết tên điên này muốn làm gì, âm thầm đề cao cảnh giác.
“Thật ra cũng không có gì to tát.” Biểu cảm mệt mỏi trên mặt Vương Kỳ thoáng chốc bị quét sạch, hắn vô cùng hưng phấn, so với lúc nãy, cứ như là hai người khác nhau: “Lần đầu tiên khi cậu bước vào nhà trọ, nói chuyện với tôi, tôi đã từng nói vợ của tôi chắc chắn bị giấu trong nhà trọ, sao nào? Tôi không có lừa cậu, đúng không?”
Ông ta dùng búa bới đống quần áo kia lên: “Dù sao thì chính tôi đã nhét cô ấy vào tường mà.”
Nói xong, giọng Vương Kỳ đột nhiên thay đổi, cảm xúc của ông ta trở nên không ổn định, dường như nghĩ đến chuyện gì vô cùng đau đớn, ông ta cầm búa, hung hăng chém xuống quần áo: “Tôi không có sai, sai là cô ấy, là do cô ấy muốn rời khỏi tôi, tôi chỉ nghĩ cách để giữ cô ấy lại mà thôi.”
Vương Kỳ đứng chắn ở cửa, trong tay cầm búa, trừng mắt nhìn đống quần áo bị chém nát trên mặt đất: “Tôi không muốn làm vậy, cậu hiểu không? Tôi không muốn, không muốn…”
Dù cho Vương Kỳ có nói gì đi nữa thì cũng không thay đổi được sự thật ông ta đã giết người, cho nên Trần Ca căn bản không quan tâm đến lời của ông ta.
Cầm chặt búa đa năng trong tay, Trần Ca lén lút nhét cái điện thoại màu hồng kia vào túi, chăm chú nhìn về phía cửa, hắn đang chờ cơ hội, chuẩn bị tùy thời thoát đi.
“Tôi luôn khiến cho người ta chán ghét, gần như là tất cả những người xung quanh tôi đều nói vậy, không, cho dù bọn họ không nói thì tôi cũng cảm nhận được.” Cái tên Vương Kỳ này không chỉ đơn giản là một kẻ biến thái, mà thần kinh ông ta còn xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng. Lúc nào cũng lầm bầm lầu bầu, cứ như là xung quanh ông ta có một cái vòng tròn quái dị, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Trong lúc Vương Kỳ đang lẩm bẩm, Trần Ca từ từ điều chỉnh góc độ của mình, trong đầu hắn mô phỏng ba, bốn loại phương án trốn thoát. Ví dụ như dời sự chú ý của đối phương, hoặc là dụ ông ta tới gần,… Nhưng căn nhà gỗ này quá nhỏ, mấy cái phương án kia… Có tính khả thi cực thấp!
Giọng của Vương Kỳ càng lúc càng sắc bén, tình trạng của ông ta vô cùng bất ổn.
Càng nán lại đây lâu, Trần Ca sẽ càng nguy hiểm. Hắn quyết định không đợi nữa, cũng không thèm nghĩ mấy cái phương án loạn cào cào gì nữa, cơ bắp toàn thân hắn kéo căng, ngay khi cảm xúc của Vương Kỳ sắp không khống chế được nữa, búa trong tay vô thức vung loạn xạ, Trần Ca đề chân, như một viên đạn chủ động vọt về phía Vương Kỳ!
Con thỏ nóng nảy còn có thể đạp ưng (1), đây là quyết định can đảm nhất của Trần Ca trong suốt hai mươi mấy năm qua. Trong lúc giằng co với hung thủ giết người liên hoàn, hắn còn hung hăng hơn so với tên hung thủ kia.
(1) Con thỏ nóng nảy còn có thể đạp ưng: Tương tự câu Chó bị dồn vào đường cũng sẽ quay lại cắn người.
Khoảng cách 2, 3 m chỉ trong chớp mắt là tới, trong bóng tối, phản ứng của Vương Kỳ chậm hơn so với Trần Ca, hữu tâm toán vô tâm (2), búa trên tay Trần Ca đã nện vào đầu Vương Kỳ.
(2) Hữu tâm toán vô tâm: Người có tâm mưu tính người vô tâm.
“Cạch!”
Búa đa năng hung hăng nện xuống, cổ tay Trần Ca cảm thấy một tia ấm áp, hắn giơ chân đạp một cước vào bụng Vương Kỳ, mở đường máu chạy trốn.
Ra khỏi nhà gỗ, Trần Ca lao về phía rừng rậm, lúc này, hắn đã đi đúng hướng, cây cối hai bên thưa thớt dần, tầm mắt đã thoáng hơn. Nhưng nguy hiểm vẫn còn tồn tại, hắn có thể cảm giác được có người đang đuổi theo phía sau, ánh đèn lia qua lia lại cùng với tiếng cành cây bị bẻ gẫy chính là minh chứng tốt nhất cho điều đó.
Một khắc cũng không dám ngừng, Trần Ca liều mạng chạy về phía trước, mãi đến khi hắn trông thấy con đường trải xi măng gần thôn, âm thanh phía sau hắn mới dần dần biến mất.
“Bọn người kia hẳn là đã rời khỏi.” Đi dọc theo đường xi măng, khoảng vài trăm mét, bên tai Trần Ca bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Phóng mắt nhìn về nơi xa, phía cuối đường, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét lao đến, đèn xe sáng choang.
“Được cứu rồi!” Như gặp lại người thân đã thất lạc nhiều năm, Trần Ca đứng giữa đường hét to: “Là tôi báo cảnh sát! Tôi bắt được hung thủ vụ án diệt môn năm năm trước!”