Bắp chân run lên, nếu như không phải cơ thể đã nhũn ra, Hầu Tử chắc chắn sẽ vả miệng mình mấy cái. Trong Tòa nhà kinh dị lại nói ra những lời như vậy, đời này hắn không dám lặp lại lần thứ hai.
Chạy trốn tán loạn, tách khỏi đồng đội, tứ cố vô thân, một mình đứng giữa hành lang âm u, đối mặt với khả năng xuất hiện bất kỳ lúc nào của một tên cuồng sát, quan trọng nhất là sau lưng còn có một con búp bê bám theo không dứt. Loại trải nghiệm nhà ma cấp độ địa ngục này khiến cho Hầu Tử sắp thở không nổi nữa: “Sao nó lại xuất hiện ở đây? Nó tới lúc nào? Sao nó có thể di động?”
Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhận thức về cuộc sống trong suốt hai mươi năm qua của hắn vô tình bị đánh nát, Hầu Tử nắm chặt di động, thân thể không ngừng run lên.
“Hầu Tử, cậu đến chưa? Nhanh lên! Cứu tôi ra ngoài! Tôi cảm giác con búp bê vải trong phòng đang nhìn tôi! Bọn chúng thật sự đang nhìn tôi!” Đầu dây bên kia là tiếng kêu gào dữ dội, cứ như là sắp bị ép đến điên. Tình cảnh của Thi Linh cũng không lạc quan hơn là bao.
“Chị gái à, tôi cứu cô, còn ai cứu tôi?” Bản năng sinh tồn khiến Hầu Tử lui về sau một bước, mắt cá chân dường như đụng phải cái gì đó. Con búp bê vốn ở phía trước hắn lúc này đang tựa vào gót giày hắn.
Tóc đen chảy xuống, một nửa mặt bị bỏng hơi nâng lên, rõ ràng là không nhìn thấy rõ nét mặt, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác quái dị.
“Nó đang cười!”
Hầu Tử cũng không biết tại sao trong lòng mình lại xuất hiện ý nghĩ như vậy, bây giờ, hắn cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa. Hắn cảm giác chỉ trong 10 phút ngắn ngủi, nhưng cứ như đã đi cả một đời. Có quá nhiều thứ xảy ra.
Hắn cúi gằm mặt, nhấc chân, muốn rời khỏi. Nhưng có lẽ vì đứng quá lâu, quá khẩn trương, cho nên bắp chân hắn đột nhiên nhói lên một cái, cảm giác đau đớn vọt thẳng vào tim.
“Cmn! Chuột rút!”
Hầu Tử ngã lăn ra đất, bây giờ, hắn cũng chẳng còn quan tâm đến mặt mũi gì nữa, ôm lấy chân, nằm trên hành lang la to: “Có ai không? Tôi không chơi, không chơi nữa!”
Trần Ca và Tiểu Uyển đang ở lầu một. Hai người bọn họ phối hợp dọa Lão Tống, lôi hắn ta ra khỏi bối cảnh. Vừa quay trở lại bằng lối đi dành cho nhân viên thì khe thấy tiếng kêu la thảm thiết trên tầng ba.
Vì đảm bảo an toàn của du khách, hai người không dám ngừng lại, chạy thẳng lên tầng ba.
Vừa đến hành lang, Trần Ca lập tức thấy Hầu Tử nằm lăn lộn trên mặt đất, hắn ra Hiệu bảo Tiểu Uyển lui về sau, còn mình thì bật đèn pin, bước tới: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không chơi, tôi không bao giờ chơi nữa, các người mang tôi ra đi.”
So với lúc trước, Hầu Tử cứ như biến thành một người khác.
Trần Ca không đáp lại hắn, mà ngồi xổm xuống, đè lên đầu gối Hầu Tử: “Dùng sức, duỗi thẳng đầu gối.”
Vừa hỗ trợ Hầu Tử giảm bớt cơn đau, Trần Ca vừa quét mắt nhìn bốn phía. Trong lòng hắn cảm thấy rất kỳ quái: “Mình cùng Tiểu Uyển không ở trong Tòa nhà kinh dị, thì sao tên này lại bị dọa thành như vậy?”
Trên mặt đất ngoại trừ hai con búp bê thì không có gì khác thường. Trần Ca hỏi dò: “Huynh đệ, vừa nãy cậu thấy cái gì?”
“Tôi nhìn thấy gì không phải trong lòng anh rõ nhất sao?” Mắt Hầu Tử đỏ lên, bộ dạng cứ như bị tủi thân lắm: “Hai con búp bê vải này cứ chạy theo tôi, có phải là anh điều khiển hay không hả? Nhất định là anh trốn trong phòng giám sát, cười nhạo tôi, đúng không?”
“Búp bê vải đuổi theo cậu?” Trần Ca khựng lại, không nói sự thật với Hầu Tử, hắn không muốn tiếp tục làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của tên nhóc này: “Tôi đưa cậu ra ngoài trước.”
“Đợi đã, có một người bị nhốt trong phòng, cũng sắp bị dọa đến điên rồi, thuận tiện mang cô ấy ra ngoài luôn đi.” Hầu Tử cầm điện thoại gọi cho Thi Linh.
Thừa dịp hắn không chú ý, Trần Ca nhặt hai con búp bê lên, đặt trong lòng bàn tay.
Hai con búp bê này không lớn, không tính là tinh xảo, giống như món đồ chơi mà mấy đứa trẻ hay làm trong giờ thủ công.
“Hai tiểu gia hỏa này có thể dọa một người trưởng thành đến mức bị chuột rút?” Trần Ca đưa tay chạm vào mặt búp bê, cũng không biết có phải do ảo giác hay không, hắn lại cảm giác được con búp bê này ghét bỏ hắn, nhưng không có biện pháp phản kháng, nên nó chỉ có thể bất đắc dĩ thể hiện thái độ chán ghét.
“Thú vị…”
Đi theo tiếng cầu cứu của Thi Linh, rốt cuộc Trần Ca và Hầu Tử cũng tìm được căn phòng cô đang ở, từ bên ngoài phá cửa vào.
“Đừng sợ, tôi mang hai người ra ngoài.”
Vị nữ sinh điềm đạm nho nhã này không để ý đến Trần Ca, cô tựa ở góc tường, môi trăng bệch, bị dọa đến mức cà lăm: “Con búp bê đang nhìn tôi, tôi trốn đi đâu, chúng cũng nhìn theo!”
“Lại là búp bê?” Trần Ca nhìn về phía giữa phòng, ở đó có hai con búp bê hơi lớn một chút đang nằm trên mặt đất.
“Lúc trước chúng ngồi! Thật mà!” Đôi mắt xinh đẹp của Thi Linh tràn đầy hoảng sợ.
“Tôi biết, đây đều là… Hạng mục của chúng tôi.” Trần Ca trấn an cô bé trước mặt, đi đến bên cạnh hai con búp bê kia. Một con trên mặt có râu, con còn lại thì mang tạp dề.
“Nhìn cách ăn mặc này, có lẽ một con là bố, một con là mẹ.” Hắn đặt hai con búp bê trong tay mình xuống, bốn con nằm cạnh nhau, nhìn cứ như một gia đình.
“Hoàn toàn trùng khớp với số lượng người bị hại trong vụ án diệt môn tại nhà trọ Bình An, bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm mô phỏng theo nhà trọ Bình An, chẳng lẽ bốn con búp bê này đại diện cho bốn người đã bị sát hại?” Vừa nghĩ đến đây, cái điện thoại màu đen trong túi áo Trần Ca bỗng nhiên rung lên. Hắn lấy ra xem, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn.
“Chúc mừng bạn đã may mắn nhận được sự chiếu cố của Lệ quỷ! Bạn đã dẫn phát Nhiệm vụ ẩn duy nhất trong bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm! Người chết vẫn chưa buông bỏ chấp niệm, hoàn thành tâm nguyện của họ, thì bạn mới có thể tùy ý điều khiển họ.”
“Nhiệm vụ ẩn duy nhất? Bối cảnh mới do điện thoại mở ra còn kèm theo nhiệm vụ ẩn?” Chuyện này quả thật là một phát hiện quan trọng đối với Trần Ca: “Chấp niệm của những người bị hại trong nhà trọ Bình An hẳn là có liên quan đến Vương Kỳ. Đưa Vương Kỳ ra trước ánh sáng, để hắn nhận lấy trừng phạt xứng đáng, thì cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của người chết, đúng không?”
Trần Ca đỡ Thi Linh và Hầu Tử dậy, đưa họ xuống lầu, nhưng trong đầu vẫn mãi suy nghĩ về Nhiệm vụ ẩn.
Bọn họ rời khỏi bối cảnh bằng lối đi cho nhân viên, sau đó, Trần Ca cũng không lập tức quay lại bối cảnh, mà một mình đi vào phòng đạo cụ. Hắn lấy Thông báo tìm người của Vương Kỳ trong rương ra.
“Thứ đồ chơi này hẳn là có tác dụng với người bị hại.” Ôm suy nghĩ thử một lần, Trần Ca quay lại tầng ba, đi vào căn phòng mà Thi Linh bị nhốt lúc trước.
Vừa vào cửa, Trần Ca thấy một màn quái dị.
Mấy con búp bê đại diện cho bố mẹ và chị đều nằm nguyên tại chỗ, không có phát sinh biến hóa gì. Nhưng con búp bê có vóc người nhỏ nhất lại nằm ở cửa, dường như là chuẩn bị chạy.
Trần Ca nắm lấy một bên chân búp bê, giơ lên trước mắt, cẩn thận quan sát. Con búp bê này giống như là bị phát hiện nên giả chết vậy, không chỉ không đáng sợ, mà trong mắt Trần Ca, còn có vẻ đáng yêu: “Hẳn là tàn niệm của người chết đã ký thác lên người bọn chúng.”
Khép cửa phòng lại, Trần Ca mang theo con búp bê đi đến giữa phòng, ngồi xuống: “Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện.”