Doanh Thừa Phong di động hai chân một cách linh hoạt ở trong bóng tối.
Mỗi bước đi của hắn nhìn thì có vẻ không nhanh, nhưng tốc độ tuyệt đối không hề chậm.
Hấp thu một lần giáo huấn, Doanh Thừa Phong lần này mặc dù có phóng thích tinh thần lực lượng ra ngoài, nhưng biên độ phóng thích cũng nhỏ đi nhiều. Tinh thần lực lượng giống như một sợi chỉ, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán chậm rãi dò đường ở phía trước.
Có thể khống chế tinh thần lực lượng tới bực này hoàn toàn là nhờ vào công lao của Trí Linh. Nếu chỉ đơn thuần dựa vào Doanh Thừa Phong tu luyện, như vậy thật sự không biết phải tới ngày tháng năm nào mới có thể đạt tới trình độ này.
Bỗng nhiên, đang đi thì Doanh Thừa Phong ngừng lại, đầu của hắn chuyển về một hướng, ánh mắt toát lên niềm vui vô hạn.
Bởi vì hắn cảm nhận được cỗ hung sát chi khí quen thuộc.
Huyết Bức! Đây tuyệt đối là sát khí trên người Huyết Bức.
Chỉ có điều, trình độ mãnh liệt của cỗ sát khí kia còn kém rất xa so với thiên niên Huyết Bức Vương khủng bố kia, nó hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của Doanh Thừa Phong.
Hắn sở dĩ một thân một mình tiến vào nơi này chính là vì đám dơi này, hiện giờ phát hiện ra mục tiêu tự nhiên không thể bỏ lỡ.
Hai chân Doanh Thừa Phong lúc này chạm đất tuy vẫn không phát ra thanh âm nào, nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn một bậc.
Trong lòng hắn có chút kích động, lựa chọn của hắn hoàn toàn chính xác.
Bản đồ địa hình Khí Đạo Tông thu thập tuy rằng phạm vi có phần lớn, nhưng chủ yếu lại là ngoại vi. Còn bản đồ địa hình lấy từ trên người tên đại sư huynh thì không giống như vậy.
Nếu nói về phạm vi thì hai bên kém nhau rất xa, nhưng nếu nói về độ sâu thì cũng có chênh lệch không nhỏ.
Sư phụ của tên đại sư huynh đem mục tiêu cố định trên người thiên niên Huyết Bức Vương, như vậy đối với Huyết Bức khẳng định có nghiên cứu nhất định. Cho nên, dựa theo những ký hiệu trên bản đồ thì khả năng có thể phát hiện ra Huyết Bức có phần lớn hơn.
Quả nhiên, chỉ sau mấy giờ di chuyển, Doanh Thừa Phong đã cảm nhận được mục tiêu của mình.
Thu liễm khí tức lại, hắn lặng lẽ đi trong huyệt động, khi thời gian trôi qua một chén trà, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy được phía trước có dị tượng.
Hơn ngàn con dơi đậu ở trần hang động, dưới tinh thần cảm ứng của Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng nhận ra được trong đàn dơi này có một con cả người hiện ra hồng sắc rực rỡ, hơn nữa nó còn to hơn cả một nắm tay người lớn. Một mình con dơi này chiếm giữ vùng không gian rất rộng lớn.
Ở bốn phía phảng phất như tạo thành một vùng cấm địa, không ngờ lại chẳng có con dơi bình thường nào dám tới gần.
Doanh Thừa Phong nhanh chóng suy nghĩ, loại tình huống này không phải lần đầu tiên gặp phải, xem ra ở trong những đàn dơi này cũng có phân chia cao thấp khác nhau.
Có lẽ bởi vì tinh thần lực lượng do hắn phóng thích quá mạnh mẽ, cho nên một con dơi màu đỏ ở trên đỉnh đầu đã phát hiện ra.
Theo tiếng kêu bén nhọn của nó vang lên, cả ngàn con dơi vốn đang yên lặng lập tức trở nên ồn ào. Đặc biệt là những con dơi ở gần Doanh Thừa Phong thì lại càng phấn đấu quên mình.
Doanh Thừa Phong sớm đã có chuẩn bị, sắc mặt của hắn không hề thay đổi, đưa tay rút trường kiếm bên hông ra.
Cổ tay hắn nhẹ nhàng rung lên, lập tức kiếm ảnh đầy trời.
Vù.... Vù.... Vù....
Theo kiếm quang vung lên từng đạo tiếng vang kỳ dị phát ra, Cuồng Sa Kiếm Pháp tận tình được hắn thi triển.
Màn kiếm quang phảng phất như hóa thành biển cát đầy trời, bao phủ lấy một vùng không gian xung quanh người hắn.
Số lượng cơn dơi tuy rằng không ít, nhưng chỉ cần va chạm với màn kiếm quang lập tức bị xé đôi thân thể, máu văng tung tóe khắp nơi.
- Chi... Chi....
Tiếng của Huyết Bức lại vang lên chói tai một lần nữa, đàn dơi lập tức tản ra bốn phía, dường như muốn vây lấy Doanh Thừa Phong vào bên trong.
Doanh Thừa Phong thầm than một tiếng trong lòng, có Huyết Bức chỉ huy, đàn biên bức lập tức trở nên lợi hại hơn rất nhiều. Loại sinh vật quần cư này một khi có người chỉ huy thì khó đối phó hơn.
Chẳng qua, trước khi hắn tới đây đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Vừa nhìn thấy đàn biên bức tản ra, lập tức thu kiếm quang lại, thân hình giống như quỷ mị nhanh chóng đuổi theo.
Vào lúc này, hắn phát huy tộc độ lên tới cực hạn, thân pháp nhanh tới mức ngay cả đàn biên bức quen sống trong động cũng không thể so sánh kịp.
Hắn quyết định thật nhanh, phản ứng mau lẹ tới cực điểm. Ngay khi đàn biên bức tản ra hắn lập tức chạy trốn, chờ tới khi con Huyết Bức ở trên cao phát hiện được, thì đã không kịp ra lệnh cho đàn dơi đuổi theo.
Con Huyết Bức phát ra một tiếng kêu chói tai thê lương, cả người hóa thành một đạo hồng quang đuổi theo hướng Doanh Thừa Phong bỏ chạy.
Tốc độ của nó cực mau, không ngờ lại hơn cả con dơi bình thường, ngay cả Doanh Thừa Phong đang liều mạng chạy trốn cũng phải kém hơn một ít.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng cảm thấy mừng như điên, khi hắn nhìn thấy thiên niên Huyết Bức Vương hút máu người thì đã có một loại dự cảm.
Loại Huyết Bức này đối với máu của nhân loại đặc biệt lưu ý, nếu nhân loại không bị phát hiện ra thì thôi, một khi bị nó phát hiện ra sẽ không dễ dàng buông tay.
Cho nên hắn mới có thể dùng thân làm mồi dụ dỗ, khiến cho con Huyết Bức mắc câu.
Quả nhiên, khi nhìn thấy con mồi có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây đám bộ hạ của nó, con Huyết Bức lập tức không kiềm chế được, tự mình đuổi theo.
Doanh Thừa Phong kiệt lực di chuyển, hắn căn bản không cần khống chế tốc độ của mình. Bởi vì chỉ cần hắn không thi triển ra thủ đoạn bỏ chạy cuối cùng, như vậy cho dù có toàn lực di chuyển cũng không thể thoát khỏi sự truy tung của Huyết Bức.
Cũng may Doanh Thừa Phong đối với cảnh vật chung quanh đã lợi dụng tới tình trạng khó tin, hắn trong lúc vội vàng di chuyển mà không cần chú ý bốn phía. Mỗi một lần bật lên, rơi xuống giống như trước đó đã diễn luyện qua vô số lần, ở trong hoàn cảnh này tốc độ không hề giảm đi một chút nào, ngược lại còn nhanh hơn một bậc.
Đối với người có Trí Linh như Doanh Thừa Phong mà nói, chỉ cần là con đường đã đi qua, như vậy sẽ không bao giờ quên. Không chỉ là đường đi, mà chủ yếu chính là hắn có thể nhớ rõ từng chi tiết ở trên con đường đã đi qua đó.
Có bao nhiêu chỗ lõm xuống, có bao nhiêu tảng đá, làm sao để mượn lực, phải tránh né thế nào....
Trong lúc hắn di chuyển, nhưng tinh tức này như thủy triều tiến vào não vực của hắn, hơn nữa còn trợ giúp hắn có lựa chọn thích hợp nhất.
Cho nên, hoàn cảnh nơi này tuy rằng ác liệt, nhưng đối với Doanh Thừa Phong lại không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào, ngược lại hắn còn có thể lợi dụng địa hình tạo thành một chút cản trở với Huyết Bức. Nếu truy đuổi hắn không phải là Huyết Bức trời sinh đã thích sống trong hang động, mà là một nhân loại, như vậy giờ phút này có lẽ đã bị mất dấu của hắn rồi.
Sau một khắc di chuyển, Doanh Thừa Phong xác định con Huyết Bức đã rời xa bộ hạ của nó, tuy rằng những đàn dơi đó rất nhanh sẽ bay tới, nhưng có khoảng thời gian chờ đợi vậy là cũng đủ rồi.
Thân hình của hắn đột nhiên ngừng lại, một tay hướng về phía sau nhẹ nhàng vỗ một cái.
Ngay tại thời khắc bàn tay hắn vươn về phía sau, trong lòng bàn tay đột ngột xuất hiện quang cầu màu hồng.
Hỏa Diễm Quyền dưới sự khống chế của Trí Linh và lực lượng tinh thần, hắn không ngờ lại đem tinh hoa loại quyền pháp này trong nháy mắt kích phát ra.
Huyết Bức đang phi hành đột nhiên dừng lại một chút, nó cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm.
Tuy nhiên, dị thú tuy rằng có trí tuệ, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với nhân loại. Còn không đợi nó kịp phản ứng, một quang cầu lửa đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn nện mạnh vào thân thể nó.
Đây là hỏa cầu a. Loài dơi sợ hãi nhất chính là ánh lửa, hơn nữa ngọn lửa này còn đánh lên thân thể của nó.
Nếu như con dơi bình thường mà bị trúng một đòn này thì mười phần chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng Huyết Bức dù sao cũng không phải là loài dơi bình thương, hai cánh của nó quẫy động liều mạng, miệng thì phát ra từng đạo thanh âm bén nhọn. Mặc dù trên thân nó vẫn dính lửa, nhưng chỉ thoáng rơi xuống một chút rồi nó nhanh chóng bỏ chạy.
Thế nhưng, ngay khi nó chuyển hướng, một đạo hàn quang đã phủ xuống.
Kiếm quang đầy trời hóa thành từng nhúm cát mạnh mẽ va đập vào thân thể nó, khiến cho thân thể nó nhanh chóng rơi xuống đất.
Huyết Bức kêu rên lên một tiếng, dựa vào bản năng của sinh vật, nó biết sinh mệnh mình đang gặp nguy. Nó không còn có chút tâm tình giằng co với đối thủ, mà theo bản năng muốn dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về.
Chỉ cần có thể quay về với bầy đàn, như vậy dưới sự yểm hộ của cả vạn con dơi, cho dù nó không thể giết chết tên nhân loại đáng chết đó, nhưng ít nhất cũng có thể giữ được tính mạng cho mình.
Vì thế, nó liều mạng vũ động đôi cánh, thân thể ở trong không trung đong đưa trái phải, dường như muốn tìm cách bỏ chạy nhanh nhất.
Nhưng mà, một đoàn bạch quang lại ập tới phá hủy tất cả hy vọng của nó.
Xèo....
Hàn khí màu trắng phủ xuống, ngọn lửa đang cháy trên người Huyết Bức lập tức co rụt lại, bị dập tắt ngay tại chỗ.
Trên người Doanh Thừa Phong không ngừng có bạch quang lượn lờ, lực lượng Hàn hệ trên bộ áo giáp da được hắn kích phát tới cực hạn.
Thiêu đốt ở nhiệt độ cao, kiếm quang bổ vào người như búa nện, dưới công kích liên tiếp như vậy con Huyết Bức này cuối cùng cũng không cách nào huy động đôi cánh của nó, rơi xuống mặt đất.
Doanh Thừa Phong không dám chậm trễ, ngay khi Huyết Bức từ trên không rơi xuống đất, hắn nhanh như chớp đâm ra mười kiếm. Đồng thời quyền cước liên tục thi triển, mỗi một đòn đều không chút lưu tình, ẩn chứa thập phần thực lực của hắn.
Huyết Bức đáng thương cuối cùng ngay cả một tiếng thét chói tai cũng không kịp phát ra, đã bị đánh cho tới chết.
Ba....
Một nửa lửa, một nửa băng từ trên người Huyết Bức rơi xuống mặt đất.
Doanh Thừa Phong khẽ nhón mũi chân lên, bắt lấy thi thể của con Huyết Bức đang rơi xuống, đồng thời từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp sát được chuẩn bị từ sớm, đặt nó vào bên trong.
Chiếc hộp sắt này cũng không quá lớn, nhưng được cái bền, đừng nói là thả xác một con dơi vào bên trong. Cho dù là cả Huyết Bức còn sống bỏ vào trong đó cũng khó có thể thoát thân ra.
Chi... Chi... Chi....
Xa xa trong màn đêm truyền lại những tiếng kêu kỳ dị.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn khẽ hừ một tiếng, không chút do dự xoay người chạy đi.
Đám thủ hạ của con Huyết Bức này đã đuổi tới, mà Doanh Thừa Phong tuy rằng không e ngại đàn dơi bình thường, nhưng hắn cũng không có ý tứ muốn giằng co lâu với chúng, tất cả tinh thần của hắn đều tập trung ở trên chiếc hộp sắt.
Thân hình liên tục chớp động, Doanh Thừa Phong liều mạng di chuyển, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng hoàn toàn bỏ rơi đàn dơi.