Trường thương trong tay Doanh Thuận Phong múa qua múa lại một cách nhẹ nhàng thoải mái. Tuy rằng mỗi một thương được xuất ra nhìn có vẻ như là chỉ theo một đường cố định, hơn nữa uy lực cũng không quá lớn. Nếu là dùng để đối phó với những người luyện võ, thì không hề có tác dụng gì.
Nhưng dùng thương pháp như vậy để đối phó với đàn sói trước mặt này thì vừa đủ.
Bất kể là đâm bằng mũi thương hay là bằng khí thế cường hãn quét qua, đều có thể đánh chết đàn sói hoang này trong nháy mắt.
Chiến đấu tới giờ khắc này, giữa người và sói đã kết thành thâm thù đại hận, nếu không có bên nào chết thì sẽ không ngừng chiến đấu. Cho dù là Doanh Thuận Phong muốn dừng tay, thì bầy sói đang bị thương vong thê thảm này cũng sẽ tuyệt đối không từ bỏ mục tiêu.
Từ trong miệng của chúng liên tục phát ra những tiếng kêu thê lương. Bầy sói từ chỗ khác chạy tới càng ngày càng đông.
Ở trong nơi sơn cốc sâu thẳm được mệnh danh là Sói cốc này, không ai biết được đến tột cùng có có bao nhiêu con sói hoang sinh sống nữa. Dường như số lượng của chúng cũng là vô tận giống như đàn dơi ở trong Cửu khúc Thập bát loan.
- Giết, giết, giết
Doanh Thuận Phong ban đầu còn tận lực khống chế được sức lực của bản thân và sát khí trên người mình, không muốn dọa cho chân khí đáng yêu này chạy mất.
Nhưng sau nửa canh giờ chém giết, tâm tình của hắn cũng dần dần trở nên thô bạo hơn.
Bởi vì tận lực giết choc, cho nên hiện giờ sát ý trong người hắn tích lũy ngày càng nhiều. Ở trong hoàn cảnh mà xung quanh đầy mùi tanh của máu và sự kịch thích của quanh cảnh tàn bạo, rốt cục cũng hoàn toàn bộc phát ra.
Theo từng tiếng rống ta của hắn, trường thương trên tay tuôn ra nồng đậm sát ý.
Dưới sự tấn công của cỗ hơi thở nguy hiểm này, đám sói hoang đang không ngừng lao lên không khỏi có chút khựng lại một chút.
Chúng làm sao có thể ngờ tới, con người nhỏ bé nhìn qua chỉ là một người bình thường, lại chính là một "con sói đội lốt cừu".
Thanh trường thương dũng mãnh kia, ban đầu còn đánh không chết nổi một con sói, đến giờ lại tỏa ra một dải ánh sáng rực rỡ mà cực kì nguy hiểm.
Nếu ngay từ đầu Doanh Thuận Phong đã bộc lộ ra ưu thế về thực lực hùng mạnh như vậy thì có lẽ con sói đầu đàn sẽ cân nhắc kĩ lưỡng một chút, thậm chí có thể chỉ huy cho đàn sói rút lui.
Nhưng đã đến giờ phút này, thú tính trong mỗi con sói đều đã bị mùi máu tươi kích phát hoàn toàn, nó muốn chỉ huy cho đàn sói rút lui cũng không thể được nữa rồi.
-Ấm
Một cỗ sóng nhiệt màu đỏ trào ra từ đầu mũi thương, hễ là những con sói ở phía trướ cản đường đi của cỗ sóng nhiệt, nháy mắt đều bị nướng chín thành tro bụi.
Doanh Thuận Phong đã rút ra được bài học từ trước đó, cũng không kích phát công năng tường lửa của trường thương, bởi vì một khi tường lửa được hình thành, thì bầy sói sẽ không chịu nổi sự kích thích to lớn này, cũng không dám nhảy vào trong vòng lửa nữa.
Đây là thiên tính của loài dã thú, không ai có thể thây đổi được.
Cho nên Doanh Thuận Phong ép hỏa lực lại thành một dải nhỏ, dựa vào phương pháp chuyển động thần kì của ngọn lửa để phóng ra từ đầu mũi thương.
Hắn chẳng qua chỉ là muốn thử một chút, thật không nghĩ tới, chẳng những phóng ra thành công, mà uy năng còn lớn hơn cả sự tưởng tượng.
Trong không trung, như thể là có một tấm lưới vô hình lớn được kết lại.
Bên trong tấm lưới vô hình này, có vô số năng lượng kì lạ sôi trào, những năng lượng này là sức lực từ trong máu thịt của đàn sói tỏa ra, chúng bị hai loại năng lượng quỷ dị bên trong Bá Vương thương hấp dẫn, dùng một loại phương thức khó giải thích dũng mãnh tiến nhập vào trong trường thương, để từ đó không ngừng cuồn cuộn tiến vào trong thân thể của Doanh Thuận Phong.
Tâm tư của Doanh Thuận Phong lắng xuống, hắn vừa khua trường thương, hữu kinh vô hiểm mà chem. Giết đàn sói, vừa lẳng lặng cảm nhận mỗi một biến hóa dù là nhỏ nhất trên thân thể mình.
Trước đó, nhiệt lưu từ trên trường thương truyền vào trong cơ thể vừa vặn có thể bổ cung chân khí.
Nhưng giờ phút này, cỗ nhiệt lưu kia chảy xuôi đến từng tế bào trên thân thể, như thể là đến đâu là rửa sạch các tế bào đến đó, làm cho chúng trở nên tràn đầy sức sống.
Mơ hồ, Doanh Thuận Phong thậm chí còn cảm nhận được, dưới sự cọ rửa của loại sức mạnh này, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình dường như trở nên cứng cáp, khỏe khoắn hơn.
Tuy rằng thân thể này của hắn hiện giờ mới chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng tịa thời khắc này, hắn thế nhưng lại có một cảm giác giống như đang cải lão hoàn đồng.
Trong lòng hắn dột nhiên dâng lên một tia ý niệm đáng sợ.
Chẳng lẽ, sử dụng sức mạnh hấp thụ được từ trong máu thịt của sinh linh, có thể làm cho con người ta trở nên trường sinh bất lão?
Nếu thật sự là như thế, vậy loại sức mạnh này cũng thật là đáng sợ.
Tuy nhiên, hắn cũng có chút hoài nghi. Nếu loại sức mạnh này thật sự đáng sợ như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tranh nhau mua, làm sao đến lượt một võ sĩ nho nhỏ như hắn có được.
- Ngaoooo
Đột nhiên, từ sâu trong sơn cốc truyền đến một tràng tiếng sói kêu kêu thê lương mà tràn đầy uy thế.
Hai lỗ tai của Doanh Thuận Phong khẽ nhúc nhích, hắn lập tức phân biệt được, một tràng tiếng kêu gào chắc chắn là từ miệng của Lang vương, hơn nữa thực lực của con sói này sâu không lường được, những con sói hoang đang vây quanh hắn tuyệt đối không thể so sánh được.
Trong lòng khẽ động, Doanh Thuận Phong lập tức thu hồi lại tâm lý coi thường.
Chỉ là nghe thấy tiếng sói tru khiến cho hắn lần đầu tiên có cảm giác hoảng sợ sẽ có tình huống bất ngờ phát sinh.
Trong nháy mắt, hắn có một loại dự cảm, mình sẽ gặp được loài linh thú Huyết bức Vương hơn một nghìn năm. Hắn lập tức kiềm chế lại sát khí trên người. Doanh Thuận Phong hai mắt sáng ngời, hắn chuẩn bị nghênh đón con Lang Vương cầm đầu kia đến.
Song, sự việc làm cho hắn giật mình đã xảy ra.
Ngay sau khi tiếng hú trần đầy uy lực kia vang lên, đàn sói đang từ phía xa điên cuồng lao về phía hắn, như thể là cho dù phải chịu thương vong cũng phải ăn tươi nuốt sống được hắn cho hả giận, cũng đột nhiên dừng lại.
Đám sói hoang đang vây quanh hắn, lại đưa mắt hướng về phía mà tiếng sói tru vừa mang lên.
Sau đó, một con sói đầu đàn to lớn đột ngột từ phía xa chạy tới. Đôi mắt của nó xanh biếc, lóe ra quang mang làm lòng người kinh hãi.
Con sói này thân thể vô cùng to lớn, ít nhất cũng phải lớn gấp đôi so với những con sói đầu đàn khác. Nó đứng ở giữa đàn sói, nổi bật giống như là hạc giữa bầy gà.
Doanh Thuận Phong híp mắt lại, hắn lập tức đoán được đây nhất định là thủ lĩnh của đàn sói hoang này.
Lực lượng tinh thần phóng ra ngoài, đột nhiên khóe mắt Doanh Thuận Phong khẽ nhảy dựng lên. Bởi vì hắn cảm ứng được, trên thân thể của con sói to lớn trước mặt này có một tia nhè nhẹ linh lực.
Đó không phải là một con sói hoang bình thường, mà giống như một người luyện võ, đã tu luyện ra được một loại năng lượng dị chủng của linh thú
Trong lòng Doanh Thuận Phong nóng lên, hắn tuy rằng đã từng chiến đấu với loài huyết , nhưng dơi, nhưng lại chưa bao giờ chiến đấu với linh thú thuộc loài sói hoang này, không biết sức lực của con sói hoang đầu đàn này như thế nào. Sức mạnh ẩn chứa trong máu thịt của nó có lớn hơn dự liệu của mình hay không, có làm cho chân khí mà mình đang muốn tích lũy tăng lên không?
Hai tay thoáng năm chặt lại một chút, tạo nên một ánh sáng hồng nhạt trên đầu mũi thương.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bất cứ lúc nào cũng có thể giao chiến với con sói linh thú to lớn này.
Nhưng con linh thú thủ lĩnh của đàn sói này chỉ liếc nhìn hắn một cái, trong cái nhìn này dường như là tràn đầy thù hận và oán độc như muốn nói cho hắn biết, tiểu tử, ta nhớ kỹ mặt người rồi!
Sau đó, nó vung vẩy hai chânrồi vội vã rút lui.
Mà bầy sói đông đúc sau lưng nó cũng lập tức chạy theo. Về phần người bị vây ở chính giữa là Doanh Thuận Phong hắn đây, cùng với thi thể đã bị giết của đồng bọn chúng, đều không thèm nhìn lấy một cái.
Doanh Thuận Phong trố mắt líu lưỡi nhìn cái cảnh tượng bất ngờ này, hắn không thể nghĩ ra được là tại sao lại có sự chuyển biến bất ngờ như thế này.
Tiếng bước chân của bầy sói dần xa dần, xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng, thậm chí ngay cẩ tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót cũng biến mất không còn động tĩnh gì.
Mùi máu tươi nồng đậm kia, đã đủ dọa cho các loài sinh vật chạy trốn thật xa nơi này, hoặc là ngậm miệng không dám lên tiếng.
Doanh Thuận Phong chậm rãi thu trường thương lại, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía mà bầy sói rút lui, trong lòng thoáng chút suy nghĩ.
Tuy rằng đàn sói không đánh mà rút lui, nhưng Doanh Thuận Phong cũng không nghĩ rằng là do chúng tự biết không địch lại được hắn mà rút lui. Bởi vì, nhìn dấu hiệu mà bầy sói rút lui để lại, chúng không hề có sự do dự hay bối rối nào, mà hoàn toàn tiến hành dựa theo một quy tắc nào đấy.
Tất cả bọn chúng dường như đều nằm trong sự khống chế của con sói đầu đàn to lớn kia.
Mơ hồ, Doanh Thuận Phong có chút hiểu ra.
Bầy sói rút lui không phải là vì sợ mình, mà là bị một sức mạnh nào đó triệu tập.
Tiếng sói tru ở sâu trong thung lũng kia mới là nguyên nhận thực sự khiến đàn sói rút lui.
Sau khi nghĩ thông suốt đạo lý này, Doanh Thuận Phong có phần dở khóc dở cười.
Đối với những người luyện võ khác mà nói, thì việc đàn sói rút lui tuyệt đối là việc tốt, giống như tìm thấy một đường sống trong chỗ chết. Nhưng đối với hắn lại khác, đàn sói rút lui đồng nghĩa với việc hắn cũng mất đi một lượng chân khí khổng lồ, khiến cho hắn tiếc nuối.
Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thuận Phong số lại tinh thần, cẩn thận cảm nhận những biến hóa nhỏ nhất trên cơ thể.
Sau khi rèn xong Bá Vương thương thì đây chính là lần đầu tiên hắn sử dụng, cũng là lần đầu tiên sử dụng lực sinh linh để hấp thu sức mạnh của sinh mệnh dã thú.
Cho nên lúc nãy khi bầy sói bỏ đ, hắn cũng không có đuổi cùng giết tận, mà là ở lại để thể nghiệm kết quả mà trận chiến vừa rồi đem lại.
Dần dần, trên mặt Doanh Thuận Phong lộ ra một thần sắc phức tạp, xen kẽ giữa vui mừng và tiếc nuối.
Hắn cảm ứng được, sau khi không tiếp tục hấp thụ được sức mạnh của sinh mệnh, cái loại cảm giác giống như cải lão hoàn đồng trong người hắn lúc trước dần dần chậm dần, rồi tiêu tan.
Tuy rằng trong cơ thể hắn vẫn tràn đầy sức sống như cũ, nhưng lại không được lĩnh ngộ loại sức mạnh hiếm có kia nữa.
Doanh Thuận Phong thở dài một hơi, thầm nghĩ như vậy mới đúng.
Có điều, sinh linh lực mặc dù không có khoa trương đến mức có thể cải lão hoàn đồng, nhưng sức mạnh của sinh mệnh hấp thu được cũng là hàng thật giá thật.
Những năng lượng này ẩn kĩ trong thân thể hắn, khiến hắn có một cảm giác lâng lâng, sảng khoái giống như hít thuốc phiện vậy.
Đương nhiên, loại cảm giác này cũng đang từ biến mất. Hơn nữa, làm cho hắn tiếc nuối nhất là thân thể hắn rõ ràng không thể tự tích tụ được sức mạnh sinh mệnh lớn như vậy.
Hắn cảm giác được, cỗ sức mạnh này đang từ trong thân thể hắn dần dần thoát ra bên ngoài.
Đôi mắt chợt lóe, trong đầu Doanh Thuận Phong chợt dâng lên một ý niệm.
Hắn không chút chần chờ đứng thẳng thân mình, chân khí trong cơ thể lập tức dâng lên.
Hắn thế mày lại tiến hành tu luyện chân khí ở trong cái hoàn cảnh này.
Nếu để cho Phong Huống hoặc Võ lão nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ hối hận, tại sao mình không cứ người đi theo hắn.
Chỉ có điều, bọn họ cũng không biết rằng, trong đầu Doanh Thuận Phong có một sinh mệnh thần kì cư ngụ ở đó. Có lẽ, cái sinh mệnh này không có sức chiến đấu lớn, nhưng nếu dùng để phát ra lời cảnh báo, thì lại không có ai có thể thích hợp hơn.
Chân khí trong cơ thể không ngừng quay cuồng, dọc theo kinh mạch truyền đến mọi ngóc ngách trong cơ thể. Sau đó, một cảnh tượng bất ngờ đã xuất hiện làm cho Doanh Thuận Phong vui mừng khôn xiết.