Hàn Băng khí linh lạnh lùng nhìn khối băng lớn kia, khoé miệng nhếch lên một điệu cười ác nghiệt và khinh thường. Sau đó, thân thể y vừa nhoáng, biến vào trong trường kiếm, lại lần nữa bay vào trong người Doanh Thừa Phong.
Thần tình trên mặt Uông Kiệt ngưng lại, y nhìn Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt có vẻ kinh hãi khó có thể che dấu.
Thánh Chuỳ đại nhân trong thánh điện có thể là tiếng tăm lẫy lừng.
Thánh Khí khi sử dụng không có cường nhân hỗ trợ, uy năng này không thể đạt tới trạng thái đỉnh cao. Nếu cường nhân cấp Vương sử dụng Thánh Chuỳ, như vậy hai người gia tăng, tuyệt đối có thể chiến thắng hai vị cường nhân cấp Vương cùng cùng.
Nhếu như chỉ lấy lực lượng của Thánh Chuỳ đại nhân, vậy nhiều nhất cũng tương đương với Uông Kiệt mà thôi.
Nhưng, Uông Kiệt lúc này lại nhìn thấy cảnh tượng khiến y cả đời không thể quên. Thánh Chuỳ đại nhân hùng mạnh, không ngờ lại bị một khí linh khác trong nháy mắt giết.
Y hít một hơi thật sâu, thần sắc trong mắt biến hoá thất thường.
Nếu Hàn Băng khí linh sở hữu lực lượng giết Thánh Chuỳ đại nhân trong nháy mắt, vậy chẳng phải là nói, mình cũng sẽ bị kiện khí linh này giết trong nháy mắt sao.
Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là, kiện khí linh này cũng không bị con người khống chế, chỉ dựa vào lực lượng của bản thân liền làm đến bước này rồi.
Nếu như nó rơi vào tay cường nhân cùng giai cấp, vậy lại có thể phóng thích ra uy năng kinh thiên động địa đến mức nào.
Tâm niệm vừa chuyển, Uông Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, y run giọng nói, Doanh đại sư, Hàn Băng đại nhân…y là tam chuyển sao?
Lúc này, y nghĩ tới một vấn đề tương đối kinh khủng.
Có thể trong nháy mắt giết một vị Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, thì làm sao lại chỉ là một tam chuyển chứ.
Tuy nhiên, Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển thực đã tương đương với Bí Văn Thánh Khí thông thường cửu chuyển rồi. Trang bị của cấp bậc này, bản thân đã là trình độ cực hạn mà các đại sư có thể rèn ra.
Nếu như đẳng cấp của Hàn Băng khí linh càng cao…
Nghĩ đến khả năng này, thân thể Uông Kiệt không nhịn được có chút phát run.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, nhìn Uông Kiệt, thâm ý sâu sắc nói:
- Uông huynh, huynh nói xem?
Uông Kiệt sửng sốt, y do dự một chút, cuối đầu xuống, nói:
- Doanh đại sư, nếu như ta không nhìn nhầm, Hàn Băng đại nhân hẳn là đột phá tam chuyển.
Doanh Thừa Phong cất tiếng cười to, nói:
- Quan sát tốt, không hổ là cường nhân đại công tước cấp bậc đỉnh cao.
Uông Kiệt cười khổ một tiếng, nói:
- Doanh đại sư quá khen rồi.
Trong lòng y thầm nhủ, đến cấp bậc này, khả năng có thể trong nháy mắt giết đồng giai dường như là cực kỳ nhỏ, chuyện rõ ràng như vậy, ta làm sao có thể không đoán được.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong lại có thể rèn ra Thánh Binh ở cấp số này, quả thực khiến người ta thán phục và khó có thể tin.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Uông huynh, ngươi sử dụng là Thánh Binh gì, có thể để tại hạ xem một chút không?
Uông Kiệt chần chừ một chút, vung tay lên, trong tay lập tức có thêm một thanh trường kiếm nhỏ hẹp. Kiếm này tuy không dày và sáng như Hàn Băng trường kiếm, nhưng kiếm dài và nhỏ lại mang lại cho người ta một loại lực lượng khiếp sợ.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong ngưng tụ, nhìn kĩ một lát, nói:
- Uông huynh, nếu như tại hạ không nhìn lầm, đây hẳn là một thanh Thiên Kỵ Thánh Khí.
Uông Kiệt dùng tay khẽ vuốt thân kiếm, giống như đang vuốt ve da thịt của người tình, y ngạo nhiên nói:
- Không sai, kiếm này chính là Thiên Kỵ Thánh Kiếm.
Dừng một cút, lại nói:
- Ta chinh chiến nhiều năm, đã hợp làm một với ta, không thể phân cách nữa rồi.
- Vù…
Trường kiếm cảm nhận được sự vuốt ve của y, không ngờ lại phát ra tiếng gầm rú run rẩy rất nhỏ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, thanh trường kiếm này trân quý dị thường, hơn nữa đã được Uông Kiệt xem như tính mạng. Giữa người và kiếm nảy sinh ra một loại cảm giác đặc thù khó có thể hình dung, giống như huynh đệ sống chết nương tựa vào nhau, khó phân biệt lẫn nhau.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thân mật như vậy, thanh trường kiếm này trong tay y mới có thể phóng thích ra uy năng lớn nhất.
- Khụ
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng.
Uông Kiệt ngẩn ra, y lập tức giật mình tỉnh lại, cười khổ nói:
- Doanh đại sư thứ lỗi, Uông mỗ sau khi thấy cuộc thi đấu của hai vị Thánh Khí, trong lòng cảm nhận, cho nên thất thố.
Doanh Thừa Phong lắc đầu, nói:
- Uông huynh khách khí rồi, ngươi đây là biểu lộ thật tình.
Hắn cười híp mí nói:
- Theo như ta thấy, Uông huynh hẳn là muốn cho Thánh Binh của ngươi lại lần nữa có được cơ hội thăng tiến.
Uông Kiệt nhướn mày, ánh mắt trong nháy mắt trở nên linh hoạt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, y bình phục trở lại.
Bởi vì y nghĩ đến Hàn Băng trường kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, dựa vào uy năng đáng sợ của khí linh kia, đã có thể hoàn toàn hành hạ y rồi, cho nên, Doanh đại sự hỏi như vậy, tuyệt đối không có ác ý.
Y cũng là người thông minh, sau khi suy nghĩ một lát, cung kính nói:
- Doanh đại sư, xin ngài chỉ điểm một ít.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Thiên Kỵ Thánh Khí muốn nâng cấp, cách tốt nhất chính là thăng tiến Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển thực, ha ha, đương nhiên, nếu ngươi muốn buông tha cho khí linh tiến hoá, đem nó tăng lên Bí Văn Thánh Khí tứ chuyển cũng có thể, làm như vậy ngược lại thoải mái rất nhiều.
Uông Kiệt lập tức lắc đầu nói:
- Doanh đại sư, ta không muốn để khí linh chịu bất cứ tổn thương gì.
Bí Văn Khí Linh tứ chuyển có lẽ về uy năng phải vượt qua Thiên Kỵ Thánh Khí bình thường một bậc, nhưng sau khi thiếu đi khí linh, giá trị của nó đồng dạng giảm xuống.
Đối với Uông Kiệt coi khí linh như người bạn cùng sống chết với mình mà nói, cách này tuyệt đối không thể được.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười, nói:
- Thiên Kỵ Thánh Khí nhất chuyển muốn nâng cao nhị chuyển, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản, hơn nữa, rất ít người có thể cam đoan với y xác suất thành công.
Uông Kiệt cười khổ, nói:
- Ngoài Nặc Y Nhĩ đại sư ra, đúng là không có ai có thể cam đoan xác suất thành công nhị chuyển.
Kỳ thật, y cũng biết, ngay cả là Nặc Y Nhĩ đại sư ra tay, xác suất thành công này cũng không thể nào là trăm phần trăm.
Chính vì có băn khoăn này, cho nên y tuy sớm muốn trả giá xứng đáng để mời một vị đại sư nào đó trong Thánh điện ra tay, nhưng cuối cùng lại không đề cập đến.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Thật không dám giấu giếm, tại hạ có một tâm đắc nhất định đối với đạo thăng tiến của Thánh Khí, nếu như nhất chuyển đến nhị chuyển, trên cơ bản không có khả năng thất bại.
Ánh mắt Uông Kiệt lập tức phát sáng lên, tuy y không phải là rèn đại sư, nhưng đối với độ khó của việc Thiên Kỵ Thánh Khí thăng tiến sớm đã nghe thấy.
Trong Thánh điện. Cho dù là Nặc Y Nhĩ đại sư cũng không dám nói lời nói cuồng vọng như vậy.
Nhưng, mắt nhìn thấy Thánh Chuỳ đại nhân bị đông cứng thành một khối băng, Uông Kiệt liền tin Doanh Thừa Phong.
Hàn Băng đại nhân tuỳ tiện dùng một tay kích ra, thì có thể làm đông cứng Thánh Chuỳ tam vòng, như vậy, cường nhân có thể rèn ra Hàn Băng đại nhân, sao ngay cả nhị vòng lại không thể cam đoan.
Uông Kiệt hít một hơi sâu, hướng về Doanh Thừa Phong khom lưng thật sâu, nói:
- Doanh đại sư, nếu như Uông Kiệt muốn mời ngài ra tay rèn, không biết nên trả giá như thế nào?
Doanh Thừa Phong cười ha hả, hắn không trả lời, mà lẩm bẩm nói:
- Khấu Minh sau khi làm tuỳ tùng của ta, ta còn chưa phát ra thứ gì hay ho, ai, chi bằng rèn cho gã một trang bị trên người đi.
Kỳ thật, trang bị trên người Khấu Minh đều là ông nội gã Khấu Nhuệ chuẩn bị.
Nhãn lực và năng lực của vị Thánh điện đại sư này đều cao minh tới cực điểm, tự nhiên không thể cho Khấu minh một thứ đồ rác rưởi.
Khi Khấu Minh chưa từng nâng cao đến tước vị đại công, trang bị trên người gã hoàn toàn thích hợp.
Đương nhiên, một khi gã đạt được thăng tiến, Doanh Thừa Phong sẽ bắt đầu bận rộn.
Uông Kiệt kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong, y nhấp nhẹ môi, dường như đang chần gì điều gì.
Doanh Thừa Phong cũng không thúc giục, chỉ ở một bên lẳng lặng chờ đợi. Bá Vương vừa muốn mở miệng nói, Kim Cương Vương liền trừng mắt, lập tức khiến cho lời của y nuốt vào trong bụng.
Qua một lát, Uông Kiệt đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Doanh đại sư nhân vật anh hùng thế này, Uuông Kiệt dù cho theo Ngài, cũng không bôi nhọ một kiếp này.
Y hướng về Doanh Thừa Phong khom người thật sâu, thành khẩn nói:
- Uông mỗ muốn trở thành người tuỳ tùng của đại sư, kính xin đại sư ân chuẩn.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, cười to nói:
- Uông huynh mau mau xin hãy đứng lên.
Hắn đỡ đối phương, vui mừng nói:
- Có Uông huynh tương trợ, tiểu đệ yên tâm rồi.
Sau khi trải qua việc Ngô lão trở mặt, Doanh Thừa Phong bức thiết hy vọng, bên cạnh mình cũng có một vị cường nhân cấp Vương.
Tuy Hàn Băng khí linh đã đến đến một trình độ rất đáng sợ.
Nhưng, khí linh và cường nhân cùng tộc lại còn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Doanh Thừa Phong cũng không thể cả ngày đem Hàn Băng khí linh đi dạo chơi.
Tồn tại của cấp bậc bán thần khí, chỉ có thể là thủ đoạn ẩn giấu cuối cùng.
Uông Kiệt tuy còn chưa đạt đến cảnh giới cấp Vương, nhưng Doanh Thừa Phong lại tin, y nhất định có thể đột phá bước cuối cùng này.
Hơn nữa, nều không phải trăm phương ngàn kế khiến Uông Kiệt tâm phục khẩu phục, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không ngay trước mặt y, lấy Hàn Băng khí linh ra.
Bây giờ tâm nguyện được đền bù, đương nhiên hắn vui mừng vô hạn.
Uông Kiệt đứng dậy, hướng về mọi người phía sau Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ, nói:
- Các huynh đệ, sau này mời các vị chiếu cố nhiều.
Tuy rằng bọn họ đều đã quen biết, nhưng bây giờ sau khi thân phận thay đổi, Uông Kiệt lại chào lần nữa.
Kim Cương Vương, Bá Vương và Khấu Minh đều cùng lên tiếng chúc mừng, mà Khấu Minh càng hạ quyết tâm, phải nhanh chóng nâng cao thực lực, nếu không sau này ở bên cạnh Doanh Thừa Phong, sẽ tập hợp càng ngày càng nhiều cường nhân, nếu như gã cứ dậm chân tại chỗ, vậy thì nhất định sẽ bị đào thải.
Sau khi Uông Kiệt gia nhập, loại cảm giác nguy cơ này đã mãnh liệt tới bước vô cùng cấp bách rồi.
Ánh mắt Uông Kiệt vừa chuyển, nhìn về hướng Thánh Chuỳ đại nhân vẫn bị đông cứng thành một đống, nói:
- Đại sư, Ngài tính xử lý gã thế nào?
Sau khi xác định thân phận, Uông Kiệt đã đổi cách xưng hô trực tiếp xưng Doanh Thừa Phong thành đại sư.
Doanh Thừa Phong trầm ngân một lát, nói:
- Ý của ngươi thế nào?
Uông Kiệt lạnh lùng cười, nói:
- Nếu Thánh Chuỳ đại nhân đã tiến vào trang viên khiêu chiến, hơn nữa làm cho phòng ốc của ngài đều bị huỷ, như vậy, tôi sẽ đem gã như vậy tới Thánh điện, khiến các đại sư bị đau đầu nhé!
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Làm như vậy, sẽ không đắc tội Nặc Y Nhĩ đại sư chứ?
Uông Kiệt chậm rãi gật đầu, nói:
- Đây là Hàn Băng đại nhân ra tay thắng lợi trong cuộc thi đấu công bằng, chỉ cần không làm cho thần trí của Thánh Chuỳ đại nhân bị mất đi, thì sẽ không kết thù.
Y mỉm cười nói:
- Ta biết Nặc Y Nhĩ đại sư, dù cho ông ta oán hận, cũng sẽ không trực tiếp xúi bẩy vị Thánh Chuỳ đại nhân kia.
- Ha hả, cho dù ông ta có oán hận thì chúng ta phải làm thế nào?
Bá Vương thương hào khí ngất trời nói:
- Nếu như ông ta đến đây, lão tử lại đánh về như cũ.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, trong lòng thầm nghĩ, làm sao đảm lượng của mình lại nhỏ hơn Bá Vương.
- Được, đem Thánh Chuỳ đại nhân đến Thánh Điện đi…(chưa hết còn tiếp…)