Bá Vương ngẩn ra, trên mặt nó toát ra nụ cười dữ tợn.
Hai tên này có thể là cường giả nổi bật trong số mấy trăm linh thú quả nhiên không phải hạng người kém cỏi, bọn họ lợi dụng đặc tính của ngọn lửa để tạo ra ảo giác. Cho nên, mặc dù đao gió vô cùng cường đại, nhưng không hề giết chết đối phương.
Tuy nhiên, càng như vậy, lửa giận trong lòng Bá Vương càng thịnh.
Trong khi ánh lửa chuyển động, lão già và cự thú hiện hình cách đó không xa, sắc mặt bọn họ trắng bệch, không còn một giọt máu.
Tuy bọn họ đã sớm biết, chắc chắn Linh thú Bá Vương có thực lực hùng mạnh. Nhưng, có thể cường đại đến mức này, đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Chỉ hai luồng đao gió, đã khiến bọn họ luống cuống chân tay, đồng thời còn phải thi triển con át chủ bài bảo vệ tính mạng mới có thể vất vả tránh né.
Gần như không cần suy nghĩ, lão già quát to:
- Chúng ta nhận…
Bọn họ biết, nếu lúc này còn ngoan cố chống cự, chắc chắn sẽ bị Bá Vương xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng, ngay khi lão già mới nói được một nửa, khóe miệng Bá Vương đã hơi mở ra, trong miệng nó phát ra tiếng gầm gừ nhỏ tràn đầy sát ý khiến người ta run sợ:
- Nổ!
"Oanh..."
Đao gió màu xanh đã từng chém rách ngọn lửa ảo ảnh liền phát nổ, hóa thành vô số mảnh vỡ nhỏ, bay về phía lão già và cự thú.
Lập tức, trong lòng hai người kia xuất hiện cảm giác sợ hãi không thể hình dung. Bọn họ liều mạng lui về phía sau. Thánh khí trên người phóng thích ánh sáng đỏ, muốn tránh né và ngăn cản đòn tấn công này.
Đến lúc này, bọn họ đã không còn mở tưởng chiến thắng Bá Vương.
Thực lực mà người này thi triển, chắc chắn không cùng cấp bậc với bọn họ.
"Đùng, đùng, đùng..."
Tiếng va chạm liên tiếp giống như súng máy bắn phá.
Đao gió tách nhỏ dường như có uy năng cường đại hơn, mặc dù hai người kia đã thi triển tất cả bản lĩnh, nhưng bất kể bọn họ vùng vẫy như thế nào, cũng không thể chống cự đao gió ẩn chứa sức mạnh hư vô.
Trong nháy mắt. Trên người bọn họ xuất hiện vô số vết thương. Đao gió xuyên qua thân thể bọn họ, biến bọn họ thành một tấm vải rách.
"Vù vù vù..."
Sau khi đao gió khủng bố xuyên qua thân thể bọn họ, không biến mất ngay lập tức. Mà lại tiếp tục ngưng tụ, biến thành đao gió khổng lồ màu xanh dài mấy trượng.
Đến đây, ngay cả sắc mặt của những cường giả cấpVương cũng thay đổi đôi chút.
Đao gió có uy năng hùng mạnh thì đã đành. Nhưng điều khiến bọn họ giật mình chính là, Bá Vương lại có thể khống chế luồng sức mạnh này đến mức gần như hoàn mỹ.
Lúc này, trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng nảy ra ý niệm.
Tiền đồ của kẻ này không thể lường được.
- A.
Đột nhiên, vang lên một tiếng kêu tràn đầy tức giận:
- Thằng nhãi ranh dám ngông cuồng hạ sát thủ, không biết sống chết!
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già tóc đỏ đi ra từ trong đám đông, hắn nhìn chằm chằm vào trong quầng sáng, ánh mắt hiểm ác. Dường như muốn nhào tới nghiền nát Bá Vương.
- Ha ha, Phất Lai Địch điện hạ, ngài có ý gì thế?
Ái Lệ Ti điện hạ cười lạnh nói.
Lão già tóc đỏ chợt dừng lại, lão ta hít sâu một hơi, lãnh đạm nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ. Môn hạ của ta đã nhận thua, nhưng cái tên đáng ghét kia vẫn thi triển sát thủ, nó... đáng chết!
Khi nói đến hai từ cuối cùng, một luồng sát khí lăng liệt phóng lên cao, các cường giả Tước Vị phía dưới quầng sáng đều không kìm nổi mà rụt cổ lại. Mặc dù bọn họ biết, luồng sát khí này không nhằm vào bọn họ. Nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đây là thực lực cường giả cấp Vương, một khi phóng thích uy năng, cho dù là các cường giả Tước Vị kiệt xuất cũng cảm thấy không chịu nổi.
- Hừ.
Ái Lệ Ti điện hạ nhíu mày, trên người cũng phóng thích áp lực khổng lồ.
Lập tức trong hư không nổi lên dao động năng lượng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, không ngờ khí thế hai cường giả cấp Vương lại mãnh liệt như vậy, gần như đã đạt đến cấp độ hóa hư thành thật.
Âm thanh của Huyền Đức chợt vang lên:
- Hai vị điện hạ xin bớt giận, cuộc chiến linh thú còn chưa kết thúc.
Phất Lai Địch xoay người, lạnh lùng nói:
- Huyền Đức, ngươi là trọng tài, vì sao vừa rồi không ra tay ngăn cản?
Trong quầng sáng hiện lên một bóng người, chính là Huyền Đức đại nhân, sắc mặt ông ta ngưng trọng, nói:
- Phất Lai Địch điện hạ, đòn tấn công cuối cùng của Bá Vương được thi triển trước khi lệnh đồ nhận thua, dựa theo quy tắc, ta không thể nhúng tay vào.
- Ha ha, Phất Lai Địch điện hạ, hễ ai tham gia cuộc chiến linh thú, đều phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị giết.
Kha Vương điện hạ mỉm cười nói:
- Sao nào, không lẽ chỉ có đệ tử của ngươi được giết người khác, mà không cho phép người khác được giết bọn chúng sao?
Phất Lai Địch ngẩn ra, vừa rồi lão ta tức giận quá mức, cho nên mới lập tức nhảy ra. Nhưng lúc này từ từ bình tĩnh lại, biết rằng Huyền Đức không hề thiên vị.
Bá Vương ra tay nhanh như điện, trước khi kẻ thù mở miệng nhận thua liền hạ thủ.
Chỉ cần chậm một giây, Huyền Đức sẽ can thiệp. Nhưng chỉ trong một giây này đã định đoạt kết quả cuối cùng.
"Hô..."
Phất Lai Địch thở dài, ánh mắt hung ác nhìn về phía Bá Vương.
Đột nhiên sắc mặt của Ái Lệ Ti điện hạ trầm xuống, nói:
- Phất Lai Địch điện hạ, hai người kia là đệ tử của ngươi à?
- Hừ, là môn hạ của bổn tọa.
Phất Lai Địch lãnh đạm nói.
- Được, tốt lắm.
Âm thanh của Ái Lệ Ti điện hạ chợt chuyển sang lạnh lẽo, nói:
- Môn hạ của ngươi dám chủ động ra tay khi Doanh đại sư đang đúc luyện binh khí. Hừ, món nợ này tính thế nào đây?
Phất Lai Địch hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên nét xấu hổ.
Trong lòng lão ta âm thầm kêu khổ, do đệ tử bị giết, cho nên lão mới phải lao tới. Nhưng, lão lại quên một việc, kẻ đầu tiên bị hai người kia tấn công, không phải là Bá Vương, mà là Doanh Thừa Phong đại sư đang toàn tâm toàn ý đúc luyện binh khí ở trong quầng sáng.
Đại sư đúc luyện có địa vị vô cùng tôn quý không kém các cường giả cấp Vương bọn họ.
Hơn nữa. Mỗi một đại sư đúc luyện đều là đối tượng được các môn phái toàn lực bảo vệ. Nếu Doanh Thừa Phong không đúc luyện linh khí, bọn họ ra tay như vậy thì không sao, nhưng lúc này tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ, Doanh đại sư đang rèn thánh khí, nên hai người kia ra tay là có chủ ý.
Ái Lệ Ti cười lạnh liên tục, nói:
- Phất Lai Địch điện hạ dạy đệ tử giỏi lắm, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Phải chăng cũng do điện hạ truyền thụ?
Nét mặt già nua của Phất Lai Địch đỏ bừng, lão nắm chặt hai tay, kiên trì nói:
- Nơi này là chiến trường cuộc chiến linh thú. Nhằm giành thắng lợi, tất nhiên là phải không từ thủ đoạn rồi.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Hơn nữa, bọn họ cũng chưa thật sự quấy nhiễu Doanh đại sư.
Khi nói đến câu sau cùng, cho dù là lão ta cũng không thể không nói chậm lại.
Một số Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ trong thánh giáo Quang Minh cười lạnh liên tục, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ.
Ánh mắt Ái Lệ Ti điện hạ ngưng tụ, trên người bà phóng thích sát khí nồng đậm, mơ hồ đè nén sát khí Phất Lai Địch.
- Doanh đại sư là đại sư đúc luyện của Thánh giáo Quang Minh, bất luận kẻ nào muốn thương tổn hắn, đều là tử địch của Thánh giáo chúng ta. Hừ, nếu hai người này không bị Bá Vương giết chết, khi bọn chúng còn sống rời khỏi đấu trường, cũng sẽ là tử địch của chúng ta.
Ánh mắt Ái Lệ Ti điện hạ tràn đầy sát cơ. Nói:
- Bổn tọa sẽ đích thân ra tay cắt đầu bọn chúng.
Mặc dù bà là một đại mỹ nữ, nhưng khi mở miệng nói những lời chết chóc, trên người lại xuất hiện vẻ đẹp khác lạ.
Thân thể Phất Lai Địch hơi run, trong lòng lão ta phẫn nộ điên cuồng. Nhưng lão biết, xú bà nương này nói được làm được, mà lão lại không có biện pháp nào để ngăn cản.
Huyền Đức đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị điện hạ, cuộc chiến linh thú đã tồn tại hàng ngàn năm, bao năm qua đã có vô số tử thương. Nhưng không hề ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa các tông phái.
Ông ta mỉm cười nói:
- Chi bằng cùng bỏ qua việc này, không biết ý các vị điện hạ như thế nào?
Ở nơi đây, chỉ có Huyền Đức đại nhân mới là người thích hợp nhất để nói ra những lời này.
Cơ thịt trên mặt Phất Lai Địch giật giật, sau đó lão gật đầu thật mạnh, nói:
- Đúng vậy!
Tay áo vung lên, phất lên phất xuống vài cái đã rời khỏi và bay thẳng về chiến thuyền của lão ta.
Sau một lát, chiếc thuyền chiến này bay vút lên cao, biến mất về phía chân trời.
Tuy da mặt của lão rất dầy, nhưng sự việc của đệ tử đã khiến lão không còn mặt mũi, không thể tiếp tục ở lại chỗ này.
Trong quầng sáng chợt hiện lên một tia sáng, Doanh Thừa Phong và Bá Vương được đưa về vị trí cũ.
Chỉ có điều, một số cường giả Tước Vị chung quanh Bá Vương liền lùi về phía sau mấy bước theo bản năng, muốn tránh xa tên khủng bố có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt.
Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Bá Vương!
Bá Vương cúi người thi lễ, nói:
- Bái kiến Ái Lệ Ti điện hạ!
- Ngươi bảo vệ Doanh đại sư cho tốt, nếu còn có người dám ra tay với hắn, ngươi cứ giết bỏ!
Tuy âm thanh của Ái Lệ Ti điện hạ không cao, nhưng truyền khắp thung lũng. Trong lời nói có sát ý âm trầm sắc bén, càng khiến mọi người nổi da gà.
Bá Vương tươi cười, cao giọng nói:
- Tuân mệnh!
Các cường giả cấp Vương còn lại thầm rủa trong lòng, Kỵ Sĩ Vương Thánh giáo Quang Minh quá hung hăng ngang ngược.
Có điều, trong lúc này, cho dù là các vương giả trong Thánh giáo Hắc Ám cũng không khiêu khích. Bởi vì bọn họ biết thân phận của Doanh Thừa Phong có sự khác biệt.
Trên thế giới này, không có việc gì công bằng tuyệt đối. Bởi vì Doanh Thừa Phong có danh hiệu đúc luyện đại sư, cho nên trong cuộc quyết đấu được gọi là công bằng này hắn được hưởng ưu đãi hơn những người khác rất nhiều.
Huyền Đức đại nhân xoay chuyển ánh mắt, cất cao giọng nói:
- Vòng thi đấu tiếp theo, bắt đầu!
Âm thanh của ông ta bình lặng, giống như vừa rồi chưa hề phát sinh xung đột.
Thi đấu tiếp tục tiến hành, quả nhiên ba người Bá Vương, Ngao Đức Lạp và Ngải Mạc Tác dễ dàng tiến vào Top 10, hai thánh thú khác chỉ dựa vào sức mạnh bản thân cũng được thăng cấp.
Sau khi trải qua những cuộc chiến kịch liệt, rốt cuộc Top 10 cuộc chiến Linh thú cũng đã được xác định.
Tuy nhiên, ngay khi Huyền Đức đại nhân tuyên bố danh sách mười cường giả, đột nhiên trên bầu trời vang lên tiếng nổ như sấm.
Một cột sáng từ phía chân trời lao thẳng xuống dưới, bao phủ Doanh Thừa Phong, người đang đúc luyện thánh khí.