Doanh Thừa Phong cũng không xa lạ gì đối với nơi đây.
Bởi vì lúc hắn và Bá Vương rời đi kỵ sĩ luyện ngục chính là xuất hiện từ trong sơn cốc này.
Nơi này không chỉ là truyền tống trận giữa Quang Minh thánh giáo và kỵ sĩ luyện ngục, mà còn là nơi quyết đấu của các kỵ sĩ.
Bốn vách tường thung lũng đều đã trải qua tế luyện đặc thù. Đừng nói là Kỵ Sĩ Trưởng, cho dù là kỵ sĩ Vương Cấp tiến hành cuộc chiến sống còn ở trong này, thì cũng không thể gây thương tổn cho vách tường.
Không những thế, xung quanh thung lũng còn có một màn hào quang cực lớn, có thể ngăn cản nguồn lực lượng quá mức cường đại phóng ra ngoài sơn cốc.
Bá Vương nhìn thung lũng này, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người ở đây không có ý tốt.
Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh đều ngẩn ra. Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Bá Vương.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:
- Bá Vương, chớ nói lung tung.
Dù sao nơi này cũng là Quang Minh thánh giáo, Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh cũng là một thánh viên trong Thánh giáo. Nếu những lời chửi bới Thánh giáo truyền ra ngoài, ít hay nhiều cũng đều mang đến phiền toái.
Bá Vương lập tức đứng thẳng, không hé miệng nói nửa lời.
Văn Tinh nhíu mày, nói:
- Bá Vương tiền bối, xin hỏi người ở đây không có ý tốt là như thế nào?
Bá Vương nhìn Doanh Thừa Phong cười ha hả, ý nói đây là có người hỏi, ngươi chẳng thể trách ta nói chuyện.
Nó chỉ vào thung lũng, nói:
- Thung lũng này thông với kỵ sĩ luyện ngục. Hễ có người ở trong kỵ sĩ luyện ngục đột phá cực hạn, sau khi thăng tiến tước vị và xé rách không gian, nhất định sẽ lập tức bị truyền đến nơi này. Ha ha, nếu là kỵ sĩ Thánh Điện thì cũng thôi, nhiều nhất chính là trở lại Thánh giáo. Nhưng nếu là quái thú thì…
Đám người Văn Tinh đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó có thể trả lời.
Bọn họ đều biết rõ, nếu quái thú thăng tiến tước vị và tiến vào sơn cốc, như vậy sẽ liền gặp được năm vị Kỵ Sĩ Trưởng. Cho dù quái thú này hùng mạnh tới mức nào thì ở lúc vừa mới thăng tiến tước vị cũng không có khả năng vượt qua được liên kết của năm vị Kỵ Sĩ Trưởng.
Hơn nữa, dù sao nơi này cũng nằm trong Thánh giáo. Cho dù gặp phải loại quái thai hùng mạnh hiếm thấy như Kim Cương Vương hoặc Bá Vương thì đều không thể thoái khỏi năm vị Kỵ Sĩ Trưởng liên kết cản trở, không cách nào rời khỏi Quang Minh thánh giáo đấy.
Hầu hết các nhóm kỵ sĩ vương trong thánh giáo cũng không phải hạng bất tài. Bất kỳ một vị nào trong bọn họ ra tay cũng đều có thể nghiền ép quái thú mới tiế cấp tước vị.
Cho nên sau khi những quái thú này thăng tiến và rời khỏi luyện ngục, vận mệnh của bọn nó lập tức rơi vào tay Thánh giáo rồi. Nếu không thần phục Thánh giáo, trở thành vật cưỡi cho đám kỵ sĩ hùng mạnh thì chỉ còn đường chết mà thôi.
Mọi người trong Quang Minh thánh giáo đều biết rõ điều này, hơn nữa cũng chưa bao giờ nghĩ việc đó là điều sai lầm.
Nhưng Bá Vương lại khác. Bản thế nó là một tinh linh thú, có cùng cảm xúc đối với các quái thú trong luyện ngục.
Đồ Kiến Vĩ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Bá Vương huynh, chúng ta làm như vậy đối với những quái thú kia cũng là điều tốt.
Y mỉm cười nói:
- Ở bên trong Thánh Vực, cường giả nhiều như mây. Nếu chúng nó khinh suất tiến vào Thánh Vực, như vậy rất có khả năng sẽ bị người đánh giết. Nhưng nếu đã trở thành một thành viên của Quang Minh chúng ta thì cũng có được chỗ dựa vững chắc, theo thời gian thực lực có nhiều cơ hội tấn thăng.
Bá Vương khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Dùng tự do để đổi lấy tính mạng sao?
Đồ Kiến Vĩ xấu hổ cười cười, cũng không dám phản bác thêm.
Chẳng qua trong lòng y lúc này không kìm nổi thầm mắng, nếu không phải ngươi là vật cưỡi của Doanh Thừa Phong đại sư, làm sao còn có thể nói xằng nói bậy ở nơi này?
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:
- Không cãi nhau nữa, chúng ta mau đi đi.
Đoàn người bọn họ rất nhanh đã tiến vào trong sơn cốc.
Đột nhiên, bên trong thung lũng chợt lóe lên bóng người. Một vị kỵ sĩ toàn thân mặc giáp trụ chặn ngay trước mặt bọn họ. Tuy đây là một kỵ sĩ Tử Kim Cảnh bình thường nhưng lúc đối mặt với đám người Doanh Thừa Phong lại không hề sợ hãi. Vị kỵ sĩ giơ trường thương lên, nghiêm nghị quát:
- Người đang tới mau dừng lại. Nơi này là cấm địa của Thánh giáo, không thể đi vào.
Đồ Kiến Vĩ vội vàng tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Không được vô lễ, vị này chính là…
Y liếc nhìn Doanh Thừa Phong, miệng ngập ngừng, nhất thời á khẩu không nói tiếp được.
Bởi vì y đột nhiên nhớ ra, phải ba ngày sau Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể chính thức sắc phong Doanh Thừa Phong làm rèn đại sư. Lúc trước, tuy Doanh Thừa Phong đã được tất cả chúng đại sư trong rèn Thánh điện công nhận, nhưng lúc này vẫn không phải là rèn đại sư.
Bá Vương cười ha hả, nói:
- Phiền toái như vậy làm gì, xem ta đây.
Nó tiến lên một bước giơ tay lên, nhanh như chớp đã cầm được trường thương trong tay tên kỵ sĩ kia.
Sắc mặt kỵ sĩ này lập tức biến hóa. Y thật không ngờ những người này lại to gan lớn mật như vậy, dám ra tay công kích thủ vệ ở cấm địa, chẳng lẽ bọn hắn không muốn sống sao?
Chỉ có điều, Bá Vương ra tay quá nhanh. Thậm chí lúc y còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một nguồn lực lượng mạnh mẽ không thể địch nổi truyền đến từ trường thương. Dưới sự áp bức của nguồn lực lượng mạnh mẽ này, thân thể y lập tức bay lên, vẽ ra một đường cong thật lớn trên không trung, trong tích tắc đã rơi xuống đất.
Sắc mặt Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh lập tức trở nên hơi khó coi. Bá Vương này thật sự thô bạo, không thể nói đạo lý.
- Người nao to gan như thế? Dừng tay cho lão phu…
Một tiếng hét to chợt vang lên. Sau đó, một vị lão giả từ bên trong thung lũng chạy như bay tới.
Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy rõ ràng đám người Bá Vương, lập tức hơi ngẩn ra.
Bá Vương mở lớn miệng, cười giễu cợt nói:
- Lão đầu tử, còn nhớ ta là ai không?
Nó và Doanh Thừa Phong chỉ ở trong kỵ sĩ luyện ngục hơn hai tháng đã đi ra, liền gặp được năm Kỵ Sĩ Trưởng. Người này chính là một trong năm vị kia. Có thể nói Bá Vương đối với bọn họ là một bụng oán khí, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Ánh mắt của người kia ngưng tụ, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi tới đây làm gì?
Nếu đổi lại là những người khác, đương nhiên ông ta sẽ không khách khí như thế. Dám tự tiện xông vào cấm địa và đả thương kỵ sĩ thủ vệ, đây chính là tội lớn nhất.
Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Doanh Thừa Phong cùng với Văn Tinh, người mặc áo bào thêu dấu hiệu Thánh nữ điện và Đồ Kiến Vĩ, người có tước vị Rèn Linh Sư, ánh mắt tràn đầy tức giận kia nhanh chóng dịu xuống.
Hai người này đại biểu cho thế lực cực kỳ khổng lồ tại Thánh Điện, xa xa không phải là ông ta có thể trêu chọc đấy.
Hơn nữa, ông ta biết rõ lúc này Doanh Thừa Phong chắc hẳn đã có thực lực của rèn đại sư, chỉ còn chờ Giáo Tông Bệ Hạ sắc phong mà thôi.
Một nhóm như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng nghiền ép ông ta đến chết rồi. Cho nên, cho dù ông ta có oán khí lớn hơn nữa thì cũng không dám bùng nổ.
Bá Vương cười lạnh một tiếng, nói:
- Chúng ta tới đây nhìn xem một chút, không được sao?
Tên Kỵ Sĩ Trưởng kia nhìn mọi người đầy nghi ngờ, miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười, nói:
- Không sao. Nếu các vị có hứng thú với nơi này, xin mời tham quan thỏa thích.
Bá Vương ngửa đầu cười dài, nói:
- Lão tiểu tử, ngươi lúc này cũng khá thức thời đấy. Hừ hừ, nếu vẫn dám quấy nhiễu chúng ta như lần trước, nhất định ta sẽ cắn đầu ngươi xuống.
Văn Tinh và Đồ Kiến Vĩ cùng giật mình, liền liếc mắt nhìn nhau.
Chẳng trách Bá Vương mượn cơ hội làm lớn chuyện, thì ra lúc trước gặp nhau, giữa bọn họ cũng không thoải mái.
Nếu là quái thú bình thường, cho dù có oan khuất hơn nữa thì cũng vẫn phải chịu đổ máu, rơi răng. Nhưng Bá Vương không chỉ có thực lực bản thân vô cùng cường đại, mà ở phía sau còn có rèn đại sư Doanh Thừa Phong này làm chỗ dựa vững chắc. Như vậy, một khi bắt được cơ hội, đương nhiên sẽ phải lấy lại danh dự rồi.
Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng đại biến. Tuy trong lòng tức chết nhưng vẫn không dám ra tay dạy dỗ đầu mãnh thú này.
Hắn ở lâu ở bên trong Thánh giáo cho nên biết rõ giáo quy nghiêm khắc, không thể mạo phạm.
Thân phận cùng địa vị của rèn đại sư giống như kỵ sĩ vương. Hơn nữa, Doanh Thừa Phong còn trẻ tuổi như vậy, tiền đồ sau này chính là không thể đo lường được. Làm tọa kỵ của Doanh Thừa Phong, Bá Vương cũng có đặc quyền thật lớn ở trong Thánh giáo.
Đồ Kiến Vĩ cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, tiến lên một bước, nói:
- Lão phu là Đồ Kiến Vĩ, tước vị Rèn Linh Sư tại rèn Thánh Điện.
Dừng một lát, ông ta nói:
- Hôm nay ta có cuộc hẹn tại đây, kính xin các hạ đừng trách cứ.
Kỵ Sĩ Trưởng kia hơi giật mình, nói:
- Có hẹn sao?
- Đúng vậy.
Đồ Kiến Vĩ gật đầu một cái về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh huynh muốn khiêu chiến với một vị Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, mà vị Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân kia cũng đồng ý rồi, ước định hôm nay sẽ tiến hành quyết đấu tại đây.
- Cái gì…
Sắc mặt của Kỵ Sĩ Trưởng kia lập tức trở nên cổ quái. Ông ta kinh ngạc hỏi:
- Là người ngu ngốc nào tiếp nhận khiêu chiến vậy?
Sau khi nghe được chuyện khó tin này, cho dù là ông ta cũng không nhịn được liền kêu lên.
Doanh Thừa Phong kia là thân phận gì? Rèn đại sư đấy.
Ở Quang Minh thánh giáo, thân phận này có thể so sánh với các điện chủ và Kỵ Sĩ vương đại nhân.
Nhưng không ngờ lại có Kỵ Sĩ Trưởng tiếp nhận khiêu chiến của hắn.
Thật không biết người ngu ngốc kia nghĩ cái gì. Nhân vậy như vậy quyết đấu, căn bản chính là đánh không thể trả đòn. Nếu không cẩn thận gây ra một chút thương tổn cho Doanh Thừa Phong, như vậy các đại sư trong Thánh điện nhất định sẽ nổi bão tập thể đấy.
Ông ta thật sự không tin được. Ngoại trừ kẻ ngu đần ra, làm sao có thể có người sẽ tiếp nhận khiêu chiến của Doanh Thừa Phong chứ?
Đột nhiên, ông ta kêu lên:
- Không được.
- Cái gì không được?
- Cuộc quyết đấu này không thể được.
Kỵ Sĩ Trưởng nghiêm nghị nói.
- Vì sao?
Bá Vương nhướn mày, hỏi
Kỵ Sĩ Trưởng trầm giọng nói:
- Vị này… thân phận của các hạ không thể so với tầm thường. Nếu trong trận quyết đấu xảy ra chuyện bất ngờ, ai có thể gánh chịu nổi?
Tuy Doanh Thừa Phong vẫn chưa đạt được danh hiệu đại sư, nhưng ở trong mắt người hiểu chuyện, hắn đã không khác gì với đại sư chính thức.
Bá Vương nổi giận gầm lên một tiếng, ánh sáng trên người lại phát ra.
Từng tia sáng thần bí mà hoa mỹ phóng ra từ trên người nó. Trong nhát mắt, nguyên bộ thánh khí giáp trụ đã ở trên người nó.
Đồng thời, một nguồng hơi thở khổng lồ từ trên người nó sôi trao lên. Nguồn hơi thở này vô cùng đáng sợ, như thể một đầu mãnh thú viễn cổ đang mở ra cái miệng lớn dính máu, thân hình di chuyển như ngọn núi, nghiền ép mà đi.
Giờ phút này, không chỉ là vị Kỵ Sĩ Trưởng kia đột nhiên biến sắc, ngay cả Đồ Kiến Vĩ và Văn Tinh cũng cảm thấy rung động trong lòng.
- Lê-eeee-eezz~!...
Tiếng huýt gió của bốn đạo trưởng gần như vang lên cùng lúc.
Sau khi bốn Kỵ Sĩ Trưởng khác đóng tại nơi đây cảm nhận được uy áp khinh khủng của hơi thở này, liền lập tức chạy tới.