Mặc dù cái tiểu thế giới ở phía sau cánh cửa kia đã hoàn toàn thuộc về không gian của Doanh Thừa Phong rồi, nhưng khi đi ra hắn vẫn có chút cảm giác xấu hổ.
Bởi vì lúc này hết thảy mọi vật trên tiểu thế giới đều bị phá hủy hết, cảnh đẹp núi non hồ nước trước đây cũng không còn lại chút gì nữa.
- Leng keng…
Ngay tại khoảnh khắc lúc Doanh Thừa Phong mở cửa, ở ngoài vang lên một thanh âm kỳ dị.
Doanh Thừa Phong nao nao, trước kia khi hắn đi ra từ u quang không gian, cũng chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Tuy nhiên, thanh âm này vừa mới vang lên, vẻ mặt Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương liền hơi đổi, một luồng khí tức cực kỳ cường đại đang bay nhanh hướng về phía bọn hắn với tốc độ không gì có thể so sánh.
Cổ tay Kim Cương nhẹ vung, trong tay lập tức cầm đại côn màu kim.
Trước khi Doanh Thừa Phong rèn tạo cây côn này, đối với hết thảy thánh khí, Kim Cương Vương đều chẳng thèm ngó tới. Nhưng, kể từ khi y cùng khí linh của cây côn này hợp lực cùng nhau chống chọi lại uy năng thiên địa, quan hệ giữa thú và khí linh chúng nó lại đột nhiên tăng mạnh. Giờ đây, lúc nào Kim Cương Vương cũng cầm đại côn màu kim, cho dù trong thường ngày cũng rút nhỏ đại côn thành cỡ ngón cái, nắm ở trong lòng bàn tay.
Mà lúc này khi cảm ứng được một luồng khí tức hùng mạnh có lai lịch không rõ, y tự nhiên là phải lấy ra đồng bạn hùng mạnh nhất của mình rồi.
Chỉ thấy kim quang chợt lóe, một người đàn ông mặc áo bào gấm đã đứng ở trước mặt bọn họ.
Tốc độ chạy của người này tương đối nhanh nhẹn. Nhưng, khi y đi chạy đến chỗ Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương lại đột ngột dừng lại đứng thẳng.
Một loạt động tác trên biến hóa lưu loát như mây bay nước chảy, không có một chút trở ngại.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong nheo lại, trầm giọng nói:
- Các hạ là ai?
Kim Cương Vương tiến lên một bước, ẩn ẩn mà thủ hộ ở phía trước bên trái của Doanh Thừa Phong. Nếu người nọ dám ra tay gây bất lợi cho Doanh Thừa Phong thì cây côn trong tay y sẽ không lưu tình chút nào mà đập lên đầu đối phương.
Ánh mắt y sáng ngời, nhìn mấy lần Doanh Thừa Phong cùng Kim Cương Vương, sau đó mỉm cười nói:
- Doanh đại sư, tại hạ là Uông Kiệt.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, sau đó vẻ mặt hơi biến, nói:
- Đại công tước Uông Kiệt.
Đại công tước cấp cường giả chính là lực lượng trung kiên chân chính của Quang Minh thánh giáo, thực lực của bọn họ cao trên tước vị cường giả, nhưng kém hơn Vương Cấp điện hạ.
Tuy nhiên, giống như bình thường thực lực trong cùng một giai đều có chênh lệch cực lớn, trong cấp đại công tước cường giả cũng có sự phân chia cao thấp mạnh yếu.
Thực lực của Bá Vương, đủ để hắn có thể làm mưa làm gió trong cấp tước vị cường giả. Về phần Kim Cương Vương, thực lực của y càng là số một số hai trong cấp tước vị cường giả, ngay cả là đại công tước cấp cường giả bình thường đánh với hắn cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Mà vị Uông Kiệt này, cũng có thể coi là một trong những nhân vật đứng đầu trong cấp đại công tước cường giả
Nghe nói tu vi của y cách Vương Cấp cường giả cũng chỉ còn kém vẻn vẹn một bước.
Uông Kiệt khẽ gật đầu, nói:
- Doanh đại sư, lần đầu gặp mặt, thất lễ.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, đáp lễ nói:
- Uông huynh khách khí.
Thân phận rèn đại sư đúng là tôn quý vô cùng, thậm chí không thua gì Vương cấp cường giả, cho dù lúc đối mặt với đại công tước cấp cường giả bình thường cũng có được địa vị vượt trội hơn.
Nhưng mà, sau khi đã biết được thân phận của Uông Kiệt, Doanh Thừa Phong lại thể hiện ra đầy đủ tôn trọng.
Ánh mắt của Uông Kiệt nhìn về phía sau Doanh Thừa Phong, đột ngột hỏi:
- Doanh đại sư, tại hạ muốn thỉnh giáo một việc.
Doanh Thừa Phong nói:
- Uông huynh khách khí rồi, thỉnh nói.
Uông Kiệt trầm giọng nói:
- Tại hạ muốn biết, Doanh đại sư đã làm việc gì ở u quang không gian?
Kim Cương Vương hơi nhíu lông mày, câu hỏi của Uông Kiệt quá mức đường đột, thực sự là rất khó khiến người ta an tâm. Nhưng, nhìn vẻ mặt chân thành của y, bọn họ lại vẫn cứ không cảm thấy chán ghét.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:
- Uông huynh, tại hạ đã rèn tạo một ít thánh khí.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Trong đó bao gồm Thiên Kỵ thánh khí, nó dẫn tới uy năng thiên địa.
Uông Kiệt nhướng mày, câu trả lời của Doanh Thừa Phong cũng không nằm ngoài dự liệu của y.
- Doanh đại sư, thật không dám giấu diếm, tại hạ luôn phụ trách việc canh gác u quang không gian.
Y nhìn Doanh Thừa Phong, trong đôi mắt chứa vẻ thành khẩn, nói:
- Hai tháng trước, nơi u quang không gian ngài ở đã xảy ra một vụ chấn động mạnh. Mà kết quả sau vụ chấn động đó lại làm tại hạ hết sức bất ngờ.
Doanh Thừa Phong trong lòng khẽ động, hai tháng trước, đúng là lúc Kim Cương Vương có được trường côn và phá thiên.
Sau khi phá thiên tất nhiên là chịu hậu quả thảm hại, hắn cũng suýt nữa không chịu nổi lực lượng bùng nổ hùng mạnh lúc ấy. Tuy nhiên, biến đổi mang lại sau đó cũng làm người ta bất ngờ, toàn bộ không gian tiểu thế giới lớn thêm một vòng. Nếu so sánh với điều đó, cái giá phải trả là mọi vật trong không gian bị thiên uy xới lên một lần cũng không đáng giá nhắc tới rồi.
Lúc đầu hắn nghĩ việc này chỉ có mỗi một mình hắn biết, nhưng hiện giờ xem ra, vị cường nhân trước mắt này đây cũng đã sớm biết được.
Hướng về phía Doanh thừa Phong, Uông Kiệt khom người hết sức, nói:
- Tại hạ biết đã hỏi mạo muội, những việc này liên quan đến con đường thăng cấp của tại hạ, vậy nên tại hạ rất muốn thỉnh giáo, kính xin Doanh đại sư giải thích nghi hoặc.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
- Uông huynh, việc này có quan hệ như thế nào đến việc ngài thăng cấp.
Uông Kiệt cười khổ nói:
- Bí pháp và lực lượng không gian mà tại hạ tu luyện có quan hệ mật thiết với nhau, nếu muốn đột phá tới Vương Cấp cảnh giới, tại hạ nhất định phải lĩnh ngộ lực lượng không gian khắc sâu hơn nữa.
Y nhìn quanh một vòng, nói:
- Vì đột phá đến cảnh giới cao hơn, nên tại hạ mới chủ động yêu cầu canh gác ở u quang không gian. Nhưng đáng tiếc là, qua nhiều năm như vậy mà tại hạ cũng không lĩnh ngộ được cái gì.
Trong mắt của Doanh Thừa Phong hiện lên một tia chợt hiểu, cười nói:
- Uông huynh, hay là lần u quang không gian chấn động đó khiến ngài có gì ngộ được.
Uông Kiệt rất chắc chắn mà gật đầu một cái, nói:
- Không dối gạt Doanh đại sư, lần không gian chấn động đó, để lại cho tại hạ tràn đầy cảm xúc.
Hắn thở dài một tiếng, không giấu diếm chút nào nói:
- Nhưng đáng tiếc là, lần đó thời gian chấn động quá ngắn, tại hạ không thể bắt lấy linh cảm lướt qua chớp mắt ấy, cho nên…
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của y, Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương tự nhiên hiểu được vì sao người này lại ngay lúc mới gặp đã hỏi thăm mạo muội như thế.
Nếu là bọn hắn ở vào hoàn cảnh lúc này đây chỉ sợ cũng biểu hiện không tốt hơn là bao nhiêu.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong cười nói:
- Uông huynh, nếu vì nguyên nhân vậy, thì tại hạ có một đề nghị.
Uông Kiệt nghiêm nghị nói:
- Doanh đại sư thỉnh nói.
- U quang không gian chấn động, thực ra liên quan đến việc tại hạ rèn tạo thánh khí làm dẫn phát thiên kỵ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Nếu ngài muốn tiếp tục bắt được loại linh cảm này, vậy ngài có thể không ngại đi theo tại hạ, chờ lúc thiên kỵ oanh kích, ra tay chống lại.
Ý cười trên mặt hắn càng sâu, nói:
- Nếu là như vậy, khả năng ngài ngộ được sẽ tăng nhiều hơn.
Uông Kiệt ngẩn ra, sau đó hai mắt y đột nhiên sáng ngời, nói:
- Doanh đại sư, lúc ngài rèn tạo Thiên Kỵ Thánh Khí, đồng ý cho tại hạ đứng ngoài quan sát và thay ngài chống cự Thiên Lôi sao?
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Đúng vậy.
Uông Kiệt cười dài một tiếng, cảm kích nói:
- Đa tạ Doanh đại sư.
Rèn đại sư trong lúc rèn tạo thánh khí, đặc biệt là Thiên Kỵ Thánh Khí, đều phải tập trung toàn bộ tinh thần. Khi đó, người ở bên cạnh phải là người mình hoàn toàn tin cậy, nếu có mặt người khác, xác suất thành công bị giảm xuống là không thể tránh khỏi.
Mỗi một lần rèn tạo Thiên Kỵ Thánh Khí, đối với các đại sư mà nói, đều đối đãi càng thêm cẩn thận cũng không phải là việc gì quá phận.
Không nói đến Uông Kiệt, cho dù là các kỵ sĩ vương có thực lực cường đại yêu cầu đứng ngoài quan sát, cũng sẽ bị các đại sư không nể mặt mà cự tuyệt.
Nếu không như thế, một khi Thiên Kỵ Thánh Khí ra lò, chắc chắn dẫn phát thiên kỵ.
Thiên lôi oanh đỉnh mặc dù hùng mạnh, nhưng lại là một cửa quan trọng mà nhất chuyển thánh khí phải thừa nhận.
Các rèn đại sư bình thường sẽ cho chủ nhân tương lai của Thiên Kỵ Thánh Khí cầm thánh khí đối kháng Thiên Lôi, như vậy sẽ cực tốt cho thánh khí và chủ nhân tương lai của nó.
Cho nên, mặc dù Uông Kiệt canh gác ở nơi này nhiều năm, mà những vị rèn đại sư khác cũng biết hắn gặp cản trở ở cảnh giới này, lại từ đầu đến cuối đều không có vị rèn đại sư nào cho hắn đi vào u quang không gian.
Uông Kiệt đang sa vào khốn cảnh, có được lời hứa hẹn này của Doanh Thừa Phong đúng là như hạn hán lâu ngày gặp trời mưa, tự nhiên khiến y ngoài việc mừng rỡ như điên còn thấy cảm kích muôn phần.
Nhưng mà, y làm sao mà biết được, đối với Doanh Thừa Phong thì lúc hắn rèn thánh khí, có người hay không cũng không khác nhau là mấy.
Có hai đại linh thể Trí Linh và Đan Lô Khí Linh cùng nhau kết hợp, hắn gần như không có khả năng thất bại.
Uông Kiệt sau một trận vui mừng, đột nhiên ngẩn ra, nói:
- Doanh đại sư, hai vị ở u quang không gian qua hai tháng, thực là làm cho mọi người lo lắng, ngay cả Giáo Tông Bệ Hạ đều tự mình hỏi han qua.
Hắn dừng lại một chút, nói:
- May mà các ngài bình an đi ra, nếu là còn ở lâu thêm một tháng nữa…, không chắc bệ hạ liền muốn đích thân ra tay, phá vỡ không gian để tìm hiểu ra sao rồi.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
- Uông huynh, chúng ta ở trong đó chỉ có hai tháng mà.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Theo ta được biết, trong bản ghi lại thì Nặc Y Nhĩ đại sư đã ở trong u quang không gian suốt nửa năm đấy.
Uông Kiệt cười khổ nói:
- Doanh đại sư, ngài cũng biết lần ấy Nặc Y Nhĩ đại sư rèn tạo ở trong ấy, nhưng trước đó cũng đã thông báo trước, hơn nữa đến đúng giờ có người ra vào báo lại tin tức mà.
Da mặt Doanh Thừa Phong tuy rất dầy, nhưng lúc này vẫn có tí ti ửng hồng, hắn cười gượng hai tiếng, nói:
- Uông huynh, lần này chúng ta ở lại trong đấy hơi lâu một chút. Tuy nhiên, lâu cũng có chỗ tốt của lâu mà.
Hắn ưỡn ngực, đắc ý nói:
- Ta đã rèn tạo một lượng lớn thánh khí, định nộp hết lên trên một lần.
Uông Kiệt hơi gật đầu, thoải mái nói:
- Hóa ra là Doanh đại sư sợ phiền toái, cho nên định giao hết tất cả tích phân rèn tạo trong một năm.
Rèn đại sư nếu đã có được địa vị cao quý như vậy, đương nhiên cũng phải gánh lấy trách nhiệm tương ứng rồi.
Bọn họ trong một năm phải nộp lên một ít linh khí hoặc thánh khí đã được rèn tạo tốt. Đương nhiên, sau khi đạt tới một số lượng nhất định, những trang bị còn lại cũng có thể dùng để đổi lấy số tôn giáo tích phân hoặc độ cống hiến có giá trị tương đương, nó sẽ có tác dụng không thể thay thế được ở nhiều thời điểm.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, nói:
- Uông huynh nói rất đúng, mấy thứ mà tại hạ rèn tạo hơi nhiều, cho nên ở lại trong đó lâu một chút.
Uông Kiệt lập tức nói:
- Doanh đại sư, nếu đã như vậy thì ngài cho phép ta cùng ngài đi rèn tạo nhà kho đi.