Mục lục
Tạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bá Vương huy vũ cánh chim sau lưng một chút, thân thể của hắn lập tức khéo léo tránh khỏi.


Thật ra, hắn có thể đánh chết Tinh Tinh hai xánh cũng bởi vì Lam Long nhất thời so suất.


Sinh sống trong Long Tộc luyện ngục nhiều năm như vậy, hắn sớm đã hình thành thói quen mọi sinh vật đều có thái độ kinh sợ với mình, cho dù có một ít con hùng mạnh nhưng sau khi gặp được mình, cũng lập tức bỏ chạy rất xa.


Có thể nói, ở trong thế giới này, Long Tộc tuyệt đối là vương giả, uy nghiêm của bọn họ không phải bất cứ ai cũng có thể khiêu khích.


Cho nên lúc Bá Vương đột nhiên ra tay, Lam Long không khỏi do dự một chút. Chính là vì cái này nên Bá Vương đã giết chết Tinh Tinh hai cánh chỉ trong nháy mắt.


Lam Long nổi giận vẫy cái đuôi thật lớn, phảng phất giống như một cây roi quất qua.


Bất kể là long tức phun ra, hay là sức lực thân thể dũng mãnh của Long Tộc đều vượt qua Bá Vương rất xa.


Nhưng thuộc tính của Bá Vương lại chính là gió.


Cưỡi gió mà đi, lợi dụng cánh chim sau lưng để bay lơ lửng trên trời chính là chuyện mà Bá Vương thích nhất. Ở bên trong Quang Minh Thánh giáo, bởi vì có điều lệ cấm bay nên hắn vẫn không thể đạt được ước muốn. Nhưng ở trong này, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể bay lượn tùy ý mình.


Một luồng gió quỷ dị phóng xuất từ trên rìu lớn của Bá Vương ra ngoài, sau đó, thân thể của Bá Vương dùng một loại phương thức kỳ dị uốn lượn trong hư không, nhẹ nhàng và khéo léo tránh được cái đuôi đang đánh tới của đối phương.


Lam Long kinh sợ ồ lên một tiếng, trong lòng càng thêm tức giận.


Đây chỉ là một tên côn trùng nhỏ nhưng lại có thể liên tục né tránh công kích của mình, đây cũng không phải là đang gây hấn với chính mình mà là đang khiêu chến với toàn bộ Long Tộc.


Há to miệng lớn, trong miệng của Lam Long lại phun ra một băng cầu.


Bá Vương cười lạnh một tiếng, dùng sức lực mà nói thì hắn đương nhiên không thể so sánh với cự long gần như bằng với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức trước mắt này. Nhưng ở giữa không trung, hắn lấy sức lực phong hệ làm phụ lại có thể tránh né tất cả công kích của đối phương.


Thân hình khẽ chuyển, Bá Vương lại một lần nữa dùng thân pháp linh hoạt, né tránh được một khối băng cầu này.


Nhưng ngay một khắc này, trong mắt của Lam Long lại hiện ra một vẻ trào phúng, hắn quát khẽ:


- Nổ.


- Ầm…


Băng cầu kia lập tức nổ tan ra, hàn ý vô tận trên người của nó nháy mắt phóng ra ngoài.


Đây là thổ tức của cường nhân Long Tộc, hơn nữa còn là thổ tức thực hiện bí pháp. Sau khi một tiếng ầm ầm vang lên thật lớn, hàn ý mãnh liệt đã hoàn toàn che mất Bá Vương.


Tuy rằng tốc độ của Bá Vương cực nhanh, nhưng có thể nào cũng không thể vượt qua được khuếch tán của cổ hàn ý này. Tuy rằng hắn kiệt lực lui về phía sau né tránh nhưng vẫn bị hàn khí có mặt khắp nơi đuổi theo.


Nháy mắt trên người của hắn bắt đầu tràn ngập băng sương màu trắng, và nhanh chóng bao trùm toàn thân.


Hàn ý này rất đặc, đã là sức lực thuộc loại đứng đầu cường nhân Vương Cấp, hơn xa trình độ mà Bá Vương có thể chống lại.


Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tinh linh thú chứ không phải là con cưng của thiên địa, không thể dùng sức lực khổng lồ trong thiên địa để vượt cấp khiêu chến.


Bá Vương bị biến thành băng sương nhanh chóng rơi xuống phía dưới, tuy nhiên, hắn cũng không bị rơi xuống trên mặt đất mà lại được một đôi bàn tay to hữu lực tiếp được.


Doanh Thừa Phong và Khấu Minh thấy tình thế không ổn liền vọt xuống dưới, và trước một khắc Bá Vương sắp rơi xuống đất đã tiếp được hắn.


Nếu không thì, từ trên độ cao như thế mà rơi xuống, cho dù không chết cũng sẽ bị trọng thương.


- Hống, các ngươi là người từ bên ngoài tới, là ai đã ném các người vào trong luyện ngục?


Lam Long cao cao tại thượng, cúi đầu xuống xem xét.


Tuy rằng đám người Doanh Thừa Phong rơi xuống trên mặt đất, nhưng vì có quan hệ tới vùng trời do Lam Long tuần tra, nên nhóm Tinh Tinh hai cánh xung quanh không những không tới gần mà còn liều mạng thối lui về phương xa.


Tuy rằng tính tình của bọn họ tàn bạo hung tàn, nhưng lại sợ Long Tộc như sợ cọp. Cho dù là buông tha con mồi sắp tới tay cũng không nguyện ý khiến Lam Long chú ý.


Doanh Thừa Phong cúi đầu nhìn Bá Vương bị đông thành băng, hắn khẽ hừ một tiếng, chân khí trong cơ thể lưu chuyển, Khí linh Hàn Băng lập tức hấp thu hết hàn ý trên người hắn.


Tuy Lam Long này hùng mạnh, nhưng sức lực thổ tức làm sao có thể so sánh với lĩnh vực của bán Thần Khí, đối với Khí linh Hàn Băng mà nói, hấp thu hàn ý này là chuyện không hề khó khăn.


Đôi mắt của Lam Long chợt ngưng tụ, hắn mang vẻ mặt kinh hãi nhìn Doanh Thừa Phong.


Bởi vì hắn thấy được, nam tử nhân loại này vươn một bàn tay đặt trên người Bá Vương, sau đó, băng sương trên người Bá Vương bị hòa tan nhanh chóng. Chỉ một lát sau, băng sương liền bị hòa tan toàn bộ.


Thổ tức, cho dù là cự long nào cũng đều là một trong những sức lực cường đại nhất.


Lam Long vô cùng tự tin với thổ tức của mình, hễ là sinh vật bị thổ tức của hắn đông cứng, trên cơ bản cũng sẽ bị băng sương đông cứng. Trừ phi hắn thi pháp giải trừ ra, cho dù là cường nhân cùng cấp cùng chỉ có thể dùng chân nguyên khổng lồ dần dần mài tâng băng đi mà thôi.


Còn như Doanh Thừa Phong, chỉ trong giây lát đã hòa tàn băng sương chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.


Không biết tại sao, trong lòng lại dâng lên một luồng hàn ý.


Nhưng Long Tộc vẫn là Long Tộc, bọn họ có kiêu ngạo thuộc về chính mình.


Khẽ lắc đầu, Lam Long dứt bỏ mọi kiêng kị, hắn kiêu ngạo nói:


- Người ngoại lai, mau nói ra lai lịch của các ngươi đi.


Doanh Thừa Phong ngẩng đầu, cười nói:


- Các hạ, thật không dám dấu giếm, chúng ta cũng không phải là tù binh của một vị đại nhân Long Tộc, mà là bị bất ngờ tiến nhập vào trong này.


Lam Long khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói:


- Thế giới nhỏ một phương này đã sớm bị Long thần bệ hạ phong tỏa, trừ bí pháp của Long Tộc chúng ta có thể mở ra, bất luận mật thuật nào cũng không thể khiến người ngoài tiến vào.


Ánh mắt của hắn lạnh băng băng không có một tia ấm áp:


- Chẳng lẽ các ngươi muốn nói cho ta biết, ở trong các ngươi có sự hiện hữu của Long Tộc.


Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:


- Các hạ, bất kể ngài tin hay không thì tại hạ vẫn chỉ nói những lời này.


Trên mặt của hắn tràn ngập vẻ thành khẩn, trong mắt lại có thêm một tia bất đắc dĩ và ủy khuất.


Sau khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ngay cả Lam Long cũng có một chút dao động.


Hắn do dự một chút, nói:


- Được rồi, các ngươi phong ấn tu vi của mình lại, bổn tọa sẽ mang bọn ngươi tới doanh địa của Long Tộc, nếu tất cả là thật thì bổn tọa sẽ làm chủ, lưu lại tính mạng của các ngươi, cho phép các ngươi ở lại doanh địa hầu hạ Long Tộc vĩ đại.


Đám người Doanh Thừa Phong ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều thầm mắng trong lòng, đồ Long Tộc kiêu ngạo đáng chết, ngông cuồng tự đại.


Phong ấn tu vi của mình, đây chẳng phải là mang tính mạng của mình giao cho người khác sao? Chuyện ngươi là dao thớt, còn ta là thịt cá như vậy tuyệt đối không phải chuyện mà mọi người muốn làm.


Khẽ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:


- Các hạ, ta thật sự là bị bất ngờ cuốn vào đây, thế nhưng…


Hắn dừng lại một chút, thành khẩn nói:


- Tông môn của tại hạ sẽ phái người tiến đến và hiệp thương với quý tộc, sau đó sẽ mang bọn ta trở về.


- Trở về sao?


Lam Long kia ngơ ngác một chút, sau đó giống như là nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, hắn phát ra tiếng cười cuồng tiếu:


- Các ngươi muốn trở về sao? Đó là chuyện không thể nào.


- Vì sao?


Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hỏi.


Lam Long cười ha hả nói:


- Quy luật của luyện ngục là, ngoại trừ Long Tộc ra, bất luận là chủng tộc ngoại lai nào tiến vào đây thì không thể rời đi. Cho nên, không cần biết các ngươi là ai, cũng đừng mơ mộng muốn rời khỏi đây.


Sắc mặt của Doanh Thừa Phong lập tức chìm xuống, hắn mơ hồ cảm thấy, phiền toái lúc này sợ rằng không nhỏ.


Lam Long lắc lư thân hình, có chút không kiên nhẫn nói:


- Nhanh phong ấn tu vi đi, bổn tọa mang bọn ngươi đi.


Doanh Thừa Phong do dự một chút, rốt cục nói:


- Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng người thấp hèn cũng sẽ không nguyện ý để mặc các ngươi chém giết.


- Hừ, nếu đã tới luyện ngục mà còn muốn rời đi thì thật sự là đáng chết.


Lam Long dứt lời, lại há to miệng rộng, băng cầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được ngưng tụ lại.


- Chủ nhân, giết hắn.


Bá Vương nháy đôi mắt nhỏ, hung ác nói.


Cự long này vừa khiến hắn vô cùng mất mặt, hắn đương nhiên không cam lòng cứ như vậy rời đi.


Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:


- Nơi này không được.


Sau lưng hắn cánh chim chợt lóe, nói:


- Chúng ta rời khỏi rừng mưa này rồi nói sau.


Trong rừng mưa có quá nhiều mãnh thú không biết tên, những con hung thú này bởi vì sự hiện hữu của Lam Long mà trốn đi. Nhưng nếu bọn họ khai chiến với Lam Long, như vậy thì cho dù thắng bại thế nào thì kết quả sẽ không quá tốt.


Cho dù là làm thịt Lam Long, Tinh Tinh hai cánh này sẽ không buông tha cho bọn họ.


Mọi người gật đầu một cái, Quang Minh chi dực sau lưng huy vũ một chút, lập tức bắn về phương xa.


Lam Long thoáng sửng sốt, băng cầu trong miệng nhanh chóng phun ra, tốc độ của băng cầu này cực nhanh, một đường truy kích mà đi, dường như còn nhanh hơn so với Quang Minh chi dực một bậc.


Trong mắt của Lam Long toát ra vẻ hài lòng, hắn đang định thưởng thức bộ dạng bọn hắn bị băng cầu đánh trúng, thì cặp mắt long nhãn kia lại trợn tròn và lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.


Bởi vì khi băng cầu vô cùng lớn kia tiếp cận đám người Doanh Thừa Phong, cũng đột ngột tan rã.


Đúng vậy, hắn thấy rất rõ ràng, băng cầu cứ như vậy mà biến mất trong hư không.


Lam Long có thể nào cũng không dám tin vào hai mắt của mình, đây chính là thổ tức, thổ tức của Long Tộc hùng mạnh, làm sao có thể bị người khác phá giải dễ dàng như vậy chứ?


Tâm niệm vừa chuyển, đôi mắt của hắn sáng lên.


Ở trên người của đối phương, khẳng định có một kiện có thể khắc chế, hoặc là nói có bảo vật có thuộc tính hàn vô cùng, cho nên người này mới có thể biểu hiện ra việc kinh thế hãi tục như thế.


Long Tộc thường thường đều có một loại si mê khó có thể hình dung đối với bảo vật, nếu biết ở trên người của đối phương có thứ tốt, Lam Long lại càng thêm không chịu buông tha.


Trừ cái đó ra, hắn còn có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, đó là nếu chiếm được bảo vật trên người đối phương, nhất định sẽ có chỗ vô cùng tốt đối với hắn.


Trên thực tế, ở trên người của Doanh Thừa Phong quả thật có chí bảo, còn không chỉ có một kiện. Hơn nữa, nếu để cho hắn chiếm được Hàn Băng trường kiếm, và được nó cho phép thì đúng là có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được đối với hắn.


Nhưng hắn tuyệt đối không thể ngờ được, chí bảo này lại là bán Thần Khí hùng mạnh.


Đây chính là một kiện chí bảo có được lĩnh vực mang uy năng siêu cấp, sức lực của kiện bảo vật này cũng đủ để giết chết hắn.


Nếu hắn biết tất cả, chắc chắn sẽ không bị tham vọng bịt mắt mà điên cuồng truy kích, nhưng đáng tiếc chính là, hắn vẫn không hề hay biết, cho nên thân thể của hắn khẽ run lên, thân hình màu xanh lam lập tức nhanh chóng đuổi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK