- Đại sư, đây chính là căn phòng tốt nhất trong Không gian U Quang.
Uông Kiệt vừa đẩy cửa vào vừa giới thiệu nói:
- Muốn sử dụng phòng này nhất định phải được Giáo Tông Bệ Hạ cho phép. Ha ha, trên thực tế là mấy trăm năm nay, cưa từng có người dùng qua chỗ này.
Doanh Thừa Phong đánh giá thế giới nhỏ một phương này, chậm rãi gật đầu.
Không Không gian U Quang, không ngờ lại là một chỗ địa hình sơn cố u tĩnh, hơn nữa, ở bên trong thung lũng còn có một dòng suối nhỏ thanh tĩnh róc rách, nước suối sạch sẽ mà trong suốt, có thể trực tiếp nhìn thấy cả lòng sông.
Trong suối nước có một ít cá nhỏ nhàn nhã lắc lư cái đuôi, sống cuộc sống yên tĩnh ở trong này.
Doanh Thừa Phong ngồi chồm hỗm xuống, vươn tay vào trong suối nhẹ nhàng lay động vài cái.
Có lẽ bởi vì không có ác ý nên cá nhỏ không những không chạy trốn, ngược lại còn chậm rãi bơi qua, trong đó có một ít con cá còn can đảm há miệng, nhẹ nhàng rỉa bàn tay của hắn.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, đứng lên vẫy tay cho khô nước. Cá nhỏ bên trong bị hoảng sợ, nhanh chóng bơi đi chỗ khác.
- Uông huynh, nơi này thật không tồi. Ha ha, ngươi đưa nơi này chia cho ta làm động phủ, không sợ có người chửi bới sau lưng sao?
Uông Kiệt khẽ mỉm cười nói:
- Đại sư, chỉ cần chuyện ta tiếp chưởng hành cung được công bố rộng rãi, như vậy thì chức trách thủ vệ Không gian U Quang phải giao lại cho người khác rồi. Một khi đã như vậy thì lúc còn có chức quyền, liền lạm dụng một chút vậy.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Huống chi bệ hạ đã phân phó rồi, phải đưa chỗ tốt nhất trong Không gian U Quang cho ngài.
Lúc trước khi Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt rèn Bá Vương thương, đã đưa tới thiên uy vô thượng, trực tiếp phá hủy cả một thế giới nhỏ.
Hủy diệt một thế giới nhỏ, hơn nữa còn là thể giới nhỏ thích hợp nhất để Đại sư sử dụng, đây chính là một tội lớn cho dù là tông môn gì cũng không thể tha thứ.
Nhưng sau khi Giáo Tông Bệ Hạ biết được Doanh Thừa Phong có thể rèn bán Thần Khí, không những không trách phạt, ngược lại còn hạ lệnh đưa nơi tốt nhất trong Không gian U Quang để bồi thường cho hắn.
Hơn nữa, người tùy tùng Uông Kiệt của Doanh Thừa Phong cũng phải tạm thời giữ lại sử dụng, tiếp tục đảm đương chức vị thủ vệ của Không gian U Quang.
Đương nhiên, một khi Uông Kiệt ra mặt quản lý hành cung, như vậy thì trách nhiệm này nhất định phải chuyển giao cho người khác.
- Nơi này không tồi a.
Kim Cương Vương theo sát Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt tiến vào nhìn đông nhìn tây nửa ngày, cười nói:
- Ở trong này dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy, coi như cũng là một loại hưởng thụ.
Bá Vương cười ha hả nói:
- Đúng vậy đấy Kim Cương huynh, thời điểm ta dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy là ở trong một căn phòng nhỏ mịt mù tăm tối đấy.
Doanh Thừa Phong tức giận nhìn hai thánh thú, nói:
- Đừng lãng phí thời gian, Kim Cương, chúc ngươi sớm ngày thăng tiến thành công.
Kim Cương Vương gật đầu thật mạnh nói:
- Yên tâm, ngay cả Bá Vương cũng có thể thăng tiến thì ta nhất định cũng có thể.
Trong đối mắt Uông Kiệt và Khấu Minh xuất hiện một tia lo lắng, những lời này của Kim Cương Vương quả thật đã hạ tháp Bá Vương không còn một chút gì.
Mà Bá Vương là ai chứ, hắn là người đã chiến thắng Ngao Đức Lạp và Ngải Mặc Tác, đã thấy được đầu danh trong linh thú chi tranh, là đại nhân vật có danh tiếng vang dội trong Thánh giáo.
Bị người như thế khinh thường, không biết trong lòng Bá Vương sẽ suy nghĩ thế nào?
Nếu như xử lý không tốt, chỉ sợ giữa hai thánh thú này sẽ phát sinh thảm kịch.
Nhưng bọn có có thể nào cũng không nghĩ tới, sau khi Bá Vương nghe xong những lời này, chẳng những không giận tím mặt, ngược lại còn liên tục gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chủ nhân cứ an tâm đi. Nếu ta có thể làm được, vậy đã nói lên vật ấy đúng là có ưu đãi vô cùng lớn đối với tinh linh thú. Ha ha, Kim Cương không thể nào không làm được.
Uông Kiệt và Khấu Minh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều có vẻ không thế tin được.
Bình thường Bá Vương đúng là có chút sợ hãi Kim Cương Vương, điểm này tất cả mọi người có thể nhìn ra được. Nhưng có thể sợ hãi đến trình độ này, thật sự cũng quá khoa trương.
Nếu Bá Vương là một kẻ nhát gan sợ chết, hắn tuyệt đối không thể đạt đến thành tựu như bây giờ.
Nhưng vì sao hắn lại kính sợ Kim Cương Vương như thế chứ?
Điểm này Uông Kiệt và Khấu Minh tuyệt đối không nghĩ ra được.
Nhưng bọn họ có thể nào cũng không đoán được, Bá Vương sợ hãi Kim Cương Vương cũng không phải được bồi dưỡng ra trong khoảng thời gian ngắn, cái kia là do bi thảm lịch sử ngàn năm.
Kính sợ đối với Kim Cương Vương đã khắc sâu trong xương tủy Bá Vương, vĩnh viễn khó có thể xóa bỏ.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu nói:
- Được, toàn lực làm đi.
Kim Cương Vương lên tiếng, hắn chọn một chỗ lớn dưới tảng đá khoanh chân ngồi xuống, sau đó mở bình ngọc Doanh Thừa Phong ban cho, thật cẩn thận đưa một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy ở bên trong vào trong miệng.
Hắn cũng biết vật ấy quý báu, hơn nwuax vật ấy còn là độc nhất vô nhị, cho nên có thể nào cũng không dám lãng phí.
Khi chất lỏng màu trắng ngà kia tiến vào trong miệng, thân thể Kim Cương Vương liền rùng mình, sau đó hắn nhe răng trợn mắt gầm nhẹ một tiếng, một luồng khí tức mênh mông khó có thể tưởng tượng mãnh liệt tuôn ra từ trên người của hắn, khuếch tán về bốn phía.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt khẽ đổi, bọn họ đều cảm ứng được sự cuồng bạo của luồng khí tức này.
Thật ra, với tu vi của bọn họ, chỉ cần luồng khí tức này không đạt tới cảnh giới Vương Cấp, sẽ không cách nào khiến bọn họ cảm nhận được áp lực quá lớn.
Bởi vì Uông Kiệt chính là cường nhân Vương Cấp, mà Doanh Thừa Phong thì lại càng thêm khoa trương.
Tuy rằng tu vi của hắn không cao, nhưng trên người của hắn lại có thêm sự tồn tại của hai kiện bán Thần Khí khủng bố. Bất cứ kẻ nào muốn áp chế hắn, đó căn bản chính là hanh vi si tâm vọng tưởng, tự tìm đường chết.
Nhưng lúc này, trong khí tức dâng lên từ trên người Kim Cương Vương lại ẩn chứa một tia sức lực điên cuồng làm bọn họ đều cảm nhận được một chút hồi hộp.
Dường như lúc này Kim Cương Vương đang đứng ở trong một trạng thái sắp không khống chế được, bất cứ lúc nào cũng đều có thể trở thành một sát nhân đẫm máu.
Đây là sát khí, khí tức hung ác và tàn bạo, loại tấn công thế này thật sự là vô cùng hữu hiệu với tinh thần của nhân loại.
Khấu Minh tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Đại sư, điện hạ, ngày xưa sau khi Bá Vương sử dụng Thấu Cốt Ngọc Tủy cũng xuất hiện tình huống thế này, hai vị không cần quá lo lắng.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Tình huống của Bá Vương cũng giống như hắn sao?
Lúc Bá Vương mới bắt đầu uống thuốc bế quan, Doanh Thừa Phong cũng từng ở một bên nhìn, nhưng lại chưa bao giờ có cảm thụ như thế.
Khấu Minh khẽ lắc đầu nói:
- Tuy rằng trên người Bá Vương cũng xuất hiện khí tức cùng loại, nhưng thời gian xuất hiện lại muộn, là sau nửa tháng.
Hắn dừng một chút, nói:
- Khi đó ngài và Kim Cương Vương đã tiến vào Không gian U Quang rèn Thánh khí, cho nên không biết.
Doanh Thừa Phong khẽ nhăn mặt, thì thào nói:
- Nửa tháng sao?
- Đúng vậy.
Khấu Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Có lẽ tác dụng của thuốc này đối với Kim Cương có tác dụng lớn hơn, cho nên sau khi dùng thuốc liền nổi lên thần hiệu.
Doanh Thừa Phong yên tâm, cười nói:
- Ngươi nói không sai, hẳn là như thế.
Uông Kiệt do dự một chút, lại nói:
- Đại sư, không thể sơ suất được.
Doanh Thừa Phong phẩy tay nói:
- Các ngươi yên tâm, ta rất tin tưởng Kim Cương Vương.
Uông Kiệt và Khấu Minh không biết lai lịch của Kim Cương Vương, cho nên có chút lo lắng. Nhưng Doanh Thừa Phong lại biết rõ, Kim Cương Vương là con cưng của thiên địa, mà Thấu Cốt Ngọc Tủy kia lại là chí bảo thiên địa, hai cái này tương hợp, chỉ sợ không phải gia tăng hiệu quả mà là hỗ trợ cho nhau.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể nơi nơi đều nói, chỉ cần mình biết là được.
Uông Kiệt và Khấu Minh ngơ ngác nhìn nhau, chỉ biết cười khổ và cầu nguyện Kim Cương Vương có thể thành công.
※※※※
Hàn cung của Ái Lệ Ti điện hạ vô cùng lớn, hơn nữa, chỗ hành cung ở trên đỉnh núi kia lại có thểm vô số vật kiến trúc tinh xảo.
Hiện giờ, kiến trúc lớn nhất và cũng là xa hoa nhất đã sắp xếp đã các cường nhân Long tộc ở lại.
Giờ phút này, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và A Nặc Đức cùng mấy cự long khác đều ở cùng một chỗ, vẻ mặt của bọn hắn cũng không tốt lắm.
Lúc này tiến vào Quang Minh thánh giáo, bọn họ vốn hy vọng có thể thay Long tộc nổi danh, khiến tất cả mọi người đều biết chỉ có Long tộc mới là tộc thứ nhất trong thánh thú.
Nhưng kết quả lại không như mong muốn, không chỉ có Ngao Đức Lạp bị bại trong tay Bá Vương, mà ngay cả đệ nhất cường nhân A Nặc Đức của thế hệ trẻ tuổi trong Long tộc, cũng không thể chiếm được chỗ gì tốt.
- Ai, A Nặc Đức, lúc này ngươi thật lỗ mãng.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khẽ thở dài:
- Ngươi cần gì phải nhận khiêu chiến của tên kia chứ?
A Nặc Đức trầm giọng nói:
- Thúc thúc, ngài không tin ta sao?
Hắn lạnh lùng nói:
- Nếu ngay cả một Tử Kim Cảnh vừa mới thăng tiến mà ta không thể chiến thắng được, vậy ngày sau còn có tư cách gì đi mơ ước ngôi vị long vương chứ?
Sau khi mấy cự long khác nghe xong lời này, đều hoảng sợ quay đầu đi.
Thật ra, bộ tộc Hỏa long muốn nhúng chàm Long Vương vị cũng không phải là chuyện cơ mật. Nhưng cho tới bây giờ, vốn không có một con rồng dám quang minh chính đại nói ra.
Cho tới nay, ngôi vị Long Vương đều là sinh ra ở Hoàng Kim Long, Bạch Ảnh Long, Thất Thái long, Long tộc thượng cổ và một số tộc đàn lớn, còn Hỏa long lại là cấp bậc thấp. Mà trong lịch sử lại chưa bao giờ có tiền lệ Hỏa long trở thành Long Vương.
Trong đối mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chợt lóe ánh sao, nói:
- Ta cũng không phải muốn ngươi mất đi dũng khí, mà là một trận chiến này không đáng.
Hắn chậm rãi nói:
- Cho dù Kim Cương Vương có được tư cách khiêu chiến, nhưng chỉ là một kẻ vừa tấn thăng lên Đại Công Tước mà thôi, Ngươi lại đi so sánh với một Đại Công Tước, chẳng phải là chuyện hạ thấp thân phân, huống chi Đại Công Tước này….
Hắn chưa nói xong câu nhưng mọi người đều hiểu rõ ý tứ của hắn.
Sắc mặt của A Nặc Đức khẽ biến, hắn do dự nửa ngày, cuối cùng nói:
- Thúc thúc, ta hiểu được ý ngài. Nhưng không biết vì sao, ngay một khắc ta nhìn thấy Kim Cương, ta đã muốn cùng hắn đánh một trận rồi.
Trong đôi mắt của hắn đột nhiên tuôn ra ánh sao, nói:
- Ta có một loại cảm giác, trong cơ thể Kim Cương có một loại sức lực, luồng sức lực này thật sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với ta.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều kinh ngạc.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy A Nặc Đức thất thố như thế.
Thật lâu sau, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thở dài một tiếng, nói:
- Cũng được, nếu đây là nguyện vọng của ngươi thì hãy hoàn thành nó đi.
- Vâng, tạ ơn thúc thúc.
A Nặc Đức nói từ đáy lòng.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức quay đầu, nhưng trong đầu lại ngầm tự suy đoán.
Đại sư Doanh Thừa Phong kia cuối cùng là tìm được hai thánh thú này từ đâu, một người có thể chiến thắng Ngao Đức Lạp, mà người còn lại thì lại hơn nữa, ngay cả cháu họ kiệt xuất nhất của mình cũng động tâm.