Cửa vào như vậy trong thông đạo U Quang có rất nhiều, đều là cấm địa do đại năng nhân qua nhiều thế hệ của Quang Minh Thánh Giáo vất vả xây dựng nên.
Ngoài các nhân vật đứng đầu cấp Thánh Giáo đại sư, những người còn lại đều không có tư cách tiến vào. Đương nhiên, nếu như có được lời mời của đại sư, tự nhiên có thể tiến vào trong đó rồi.
Ngoài cửa, Uông Kiệt than nhẹ một tiếng, nói;
- Tại hạ đóng giữ ở thông đạo U Quang mấy chục năm, đây là lần đầu tiên được đại sư mời vào, ai…đa tạ đại sư!
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói
- Chúng đã là người một nhà, Uông huynh hà tất phải khách khí?
Trong lòng hắn thầm nhủ, với thân phận và thực lực của ngươi, nếu như không trở thành người tuỳ tùng của ta, vậy ta cũng quả quyết không mời ngươi vào không gian U Quang đâu.
Uông Kiệt bước vào một bước, lập tức tới một không gian khác.
Nhưng mà, sau khi ánh mắt của y đảo qua một vòng, mí mắt lại kịch liệt rung động vài cái, ánh mắt đều dại ra trong nháy mắt.
Tuy y không được đại sư mời, nhưng nếu đã phụ trách thủ vệ nơi này, vậy khi đại sư rời khỏi, tự nhiên có tư cách tiến vào không gian điều tra.
Có thể nói, ngoài một số ít không gian dành riêng cho mấy vị đại sư nào đó ra, trong các không gian khác đều có dấu tích của y.
Tuy nói không gian trước mắt đã là không gian dành riêng cho Doanh Thừa Phong đại sư, nhưng mấy tháng trước, ở đây lại vẫn là khu vực mà y quản lý. Trong ấn tượng của y, trong không gian này đã bị cải tạo phong cảnh cho hợp với lòng người, xa hoa tráng lệ rồi.
Nhưng, lúc này phóng mắt nhìn, chỉ là một mảnh hoàng thổ.
Ngày xưa dòng sông nhỏ nước chảy, hòn non bộ để nghỉ chân, đều đã hoá thành hư ảo rồi.
Doanh Thừa Phong tự nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó, hắn cười một tiếng có vẻ gượng gạo, nói:
- Uông huynh, lần trước khi tiểu đệ rèn Thánh Khí, vô ý gây ra Thiên Kỵ Lực, hơn nữa lực lượng đó không nhỏ, cho nên…
Uông Kiệt lập tức giật mình, y nghĩ ngay đến hiện tượng dị thường mà kiểm tra đo lường không gian đã phát sinh ra mấy tháng trước.
Nhìn mặt đất xung quang hoang vắng, y thấp giọng nói:
- Đại sư, đây rốt cuộc là Thánh Khí gì, lại có uy năng hùng mạnh như thế?
Doanh Thừa Phong nghĩ một chút, nói:
- Tài liệu của kiện Thánh Khí này có chút đặc thù, cho nên tuy vừa mới sinh ra, nhưng uy năng của nó đã không kém Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân rồi.
Hắn tiện tay đóng cửa lại, lại nói:
- Đó là Thánh Binh tuỳ thân của Kim Cương Vương, ngươi sau này có cơ hội nhìn thấy.
Một trận hâm một trong lòng Uông Kiệt, y trở thành cường nhân đại công tức, ẩu đả trên chiến trường nhiều năm, đổi lấy một kiện Thiên Kỵ Thánh Khí làm binh khí, đã coi đó là máu thịt của mình. Nhưng nhìn thấy Doanh Thừa Phong người ta, thứ vừa mới rèn ra, đã ở cấp bấc Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển chân.
Đúng là người so với người, tức chết được.
Lúc này, y đối với sự phán đoán ban đầu của bản thân, trở thành người tuỳ tùng của Doanh đại sư rốt cục có một tia may mắn. Nếu như không phải vì duyên cớ này, Doanh đại sư cũng không thể tạo ra trang bị cho mình.
Thân hình Doanh Thừa Phong lay động, cực nhanh tiến về phía trước.
Uông Kiệt tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi nhiều, y theo sát Doanh Thừa Phong mà đi, bất luận là tốc độc của hắn nhanh thế nào, cũng đều dễ dàng đuổi kịp.
Doanh Thừa Phong dừng lại ở khu trung tâm, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong miệng lẩm bẩm vài câu nhỏ tiếng, sau đó lấy Đan Lô Khí Linh ra. Cổ tay xoay tròn, nắp lập tức mở ra.
Xoay người, hắn nói:
- Hãy bỏ Thánh Binh của ngươi vào đi!
Uông Kiệt đáp lại một tiếng, y lấy Thánh Binh tuỳ thân ra, cẩn thận nâng lên đặt vào trong miệng lò luyện đan.
Thanh trường kiếp này tuy nhỏ hẹp, nhưng không hề ngắn chút nào, thậm chí so với lò luyện đan còn dài hơn một chút. Nhưng, vào khoảng khắc trường kiếm được đưa vào miệng lò luyện đan, lại không ngừng hạ xuống, thậm chí hoàn toàn tiến vào.
Sắc mặt của Uông Kiệt khẽ biến, y kinh ngạc hô lên;
- Không Gian Thánh Khí!
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Chỉ là một cái lò luyện đan mà thôi, có Thánh Khí gì đâu?
Uông Kiệt cười khổ một tiếng, nói:
- Đại sư, ngài cũng biết có bao nhiêu rèn đại sư hoặc luyện đan đại sư mưu cầu một kiện bảo vật như thế này không? Ai, vật này còn hay là đừng dễ dàng để người khác biết thì hơn.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Uông huynh, bây giờ ta đã là rèn đại sư, hẳn là sẽ không có ai cướp vật này của ta đâu.
Uông Kiệt trầm giọng nói:
- Ngoài ánh sáng, đương nhiên không có ai dám cướp đoạt, nhưng, đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng.
Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đa tạ!
Uông Kiệt đã trở thành người tuỳ tùng của hắn, tự nhiên sẽ vì hắn mà lo nghĩ mọi điều.
Lui về sau một bước, Doanh Thừa Phong nói:
- Uông huynh, cái này ta phải trộn lẫn vào tài liệu, để cho Thánh Khí của ngươi thăng tiến đẳng cấp. Nhưng, đợt lát nữa Thiên Lôi đến rồi, có lẽ phải dựa vào các ngươi chống đỡ rồi.
Uông Kiệt ưỡn ngực lên, ngạo nghễ nói:
- Đại sư yên tâm, Thiên Kỵ Lực hãy giao cho chúng ta.
Chúng ta trong lời y nói ra, tự nhiên là y và Thánh Khí trường kiếm liên thủ.
Chỉ có sự tổ hợp duy nhất như thế, mới có thể phát huy uy năng hùng mạnh nhất của thánh Khí.
Doanh Thừa Phong gật đầu một cát, từ trong lòng lấy ra một ít tài liệu, lần lượt cho vào trong lò luyện đan, mà phía dưới lò luyện đan lại tự động dâng lên một ngọn lửa màu xanh nhạt rất nhỏ.
Bàn tổng quản làm việc vẫn là tương đối đáng tin cậy, trong thời gian chỉ có mấy ngày, đã chuẩn bị tài liệu mà Doanh Thừa Phong khai ra đầy đủ hết rồi.
Phải biết rằng, tài liệu mà lần này Doanh Thừa Phong cần cũng không phải là thứ hàng bình thường, trong đó có rất có một số vật cực kỳ quý hiếm.
Ban đầu lúc hắn cầm ngọc thạch ra, kỳ thực cũng có tâm lý chẳng đáng quan tâm. Nếu như Bàn tổng quản có thể tập hợp đầy đủ, tự nhiên sẽ không thể tốt hơn nữa rồi, nếu như lực của gã không đủ, Doanh Thừa Phong sẽ tự ra tay, sử dụng Thánh Khí rèn được và phần đông các Kỵ Sĩ Vương trao đổi.
Những Kỵ Sĩ Vương này từng người từng người nội tình thâm hậu, không tin là trên người bọn họ không có vật mà mình cần thiết.
Tuy nhiên, sau đó hắn mới biết rõ, linh khí và Thánh Khí mà mình rèn ra đều hiến tặng cho Thánh Giáo, cho nên đổi lấy lượng tích phân lớn, mà sử dụng số tích phân này, lại có thể mua một ít tài liệu quý hiếu nhất định phải lấy vật đổi vật mới có thể đổi lại.
Đây là một loại chế độ khuyến khích mà Thánh Giáo dành cho, đối với sự cống hiến cho Thánh Giáo càng lớn, đặc quyền được hưởng thụ lại càng lớn.
Chính vì trong tay Doanh Thừa Phong có nhiều tích phân, cho nên mới có thể tập hợp đủ số tài liệu này.
Lúc này, trong lò luyện đan dần dần trở nên nóng. Mốt số tài liệu mà Doanh Thừa Phong cho vào trước đã dập nát thành mạt, đồng thời từ từ nhập vào trong trường kiếm.
Khí linh trong kiếm cũng không kháng cự lực từ bên ngoài vào, bởi vì nó biết, đây là cơ hội mà chủ nhân và nó khó mà có được, nếu như bỏ lỡ lần này, vậy thì có muốn thăng tiến hơn nữa, sợ là ngàn vạn khó khăn rồi.
Mắt nhìn thấy những bột phấn này đều đều trải rộng trên thân trường kiếm, Doanh Thừa Phong hài lòng gật đầu một cái. Sau đó, hắn cẩn thận lấy ra một kiện đồ, đây là một viên tinh thạch óng ánh trong suốt, chỗ trung tâm khối tinh thạch này, phong ấn một mảnh khoáng thạch nhỏ nhỏ như móng tay.
Uông Kiệt bàng quan ngẩn ra, trên khuông mặt có chút động.
Tuy y không phải là rèn đại sư, nhưng từng lại từng trải, cho nên liếc mắt một cái đã nhìn ra, vật này chính là Đá Nhuệ Kim cực kỳ quý báu.
Lực lượng kim hệ coi trọng chính là một chữ “nhuệ”.
Vật này có thể được gọi là Đá Nhuệ Kim, là đã nói rõ giá trị của nó bao nhiêu.
Mắt thấy Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng đem vật này bỏ vào trong lò luyện đan, trong lòng Uông Kiệt là một trận nhảy lên kịch liệt.
Kỳ thực, trong những vật phẩm mà Doanh Thừa Phong liệt kê, một tia đá Nhuệ Kim này tuy cực nhỏ, nhưng lại là vật có giá trị to nhất trong tất cả các vật phẩm.
Hắn sử dụng toàn bộ ba nghìn tích phân mới đổi được một chút thế này.
Giá cả này, thậm chí đã đạt đến trình độ khoảng bằng một phần ba của Thiên Kỵ Thánh Khí.
Doanh Thừa Phong đem vật này dùng trên trường kiếm của Uông Kiệt, đủ thấy hắn coi trọng Uông Kiệt như thế nào.
Đương nhiên, hành động này của hắn cũng thắng được thiện cảm và lòng trung thành của Uông Kiệt.
Tinh thạch một khi tiến vào trong lò luyện đan, lập tức hoà tan ra. Tuy nhiên, mảnh khoáng thạch lớn nhỏ như móng tay lại có vẻ cứng rắn rất nhiều.
Cho dù là dưới sự đốt cháy do hai kẻ Doanh Thừa Phong và Đan Lô khí linh liên thủ, nó cũng kiên trì được một thời gian rất dài.
Tuy nhiên, vật chết cuối cùng vẫn là vật chết, sau khi đốt cháy trong thời gian dài, nó vẫn hoà hợp vào nước thép.
Một chút nước thép nho nhỏ này vừa mới tưới lên trên thân thanh trường kiếm nhỏ hẹp, lập tức gây ra một trận rung động.
Bản năng của trường kiếm khí linh cảm thấy một sự có lợi rất lớn, nó khống chế trường kiếm, liều mạng hấp thu, đem dòng nước thép nho nhỏ này hút không còn một giọt.
Nhưng mà, số thước thép này một khi tiến vào trường kiếm, lập tức thẩm thấu, lực lượng hùng mạnh đó sôi trào, có thuộc tính huỷ diệt hết thảy, dường như ngay cả khí linh bên trong kiếm cũng đều bị nó phá huỷ.
Khí linh lập tức điều động năng lượng đối kháng tự thân, nó biết, nhất định phải hấp thu luồng lực lượng này, đồng thời hoá thành hữu dụng, mới có thể nâng cao một bước.
Ngoài lò luyện đan, Doanh Thừa Phong hít một hơi sâu, hắn giơ tay một chút, linh bút xuất hiện trong lò luyện đan, bắt đầu lưu lại linh văn nho nhỏ trên trường kiếm.
Đồng thời, hai tay Doanh Thừa Phong cũng bắt đầu múa may, trong một loạt động tác này, không ngờ laj lộ ra một tia chí lý huyền ảo.
Uông Kiệt ngay từ đầu còn lo lắng nhìn lò luyện đan, nhưng, khi hai tay Doanh Thừa Phong bắt đầu múa may, ánh mắt của y giống như khối sắt đụng phải nam châm, không thể rời ra được nữa.
Mơ hồ, y cảm thấy trong thủ thế của Doanh Thừa Phong, ẩn chứa một loại lực lượng khó có thể hình dung. Nếu như y có thể hiểu ra, vậy thì đường thăng tiến sẽ là một mảnh bằng phẳng.
Hai mắt của y trợn lên, dường như thấy được một cánh cửa lớn ở trước mắt đang từ từ mở ra.
Trong lò luyện đan, trường kiếm khí linh đột nhiên run rẩy một trận, nó kinh ngạc phát hiện, từ bên ngoài cuồn cuộn không dứt trào vào một loại lực lượng cùng thuộc tính, luồng lực lượng này có thể vì nó mà sử dụng, không những có thể chống cự được luồng lực huỷ diệt kia, hơn nữa còn có thể đem lực lượng đó dung nhập vào mình.
Sau suốt một canh giờ, Doanh Thừa Phong đột nhiên quát nhẹ một tiếng, hai tay hắn ôm quyền, giả thuyết hướng về phía trước vung ra đánh.
- Ầm…
Nhẹ nhàng, quyền này tuy trong không trung, nhưng đối với trường kiếm bên trong lò luyện đan lại là một trận rung động.
Quyền này phảng phất như đánh ở một điểm nút đặc thù, đánh tan hoàn toàn lực đến từ nước thép kia.
Vì thế, trường kiếm khí linh bắt đầu yên tâm hấp thu năng lượng trong đó.
Lại qua một khắc, trường kiếm bên trong lò luyện đan đã đánh tan toàn bộ năng lượng hầu như không còn gì, ngoài mặt nó bắt đầu sáng sủa lên.
Mà tuỳ theo sự biến hoá của trường kiếm, trong thế giới nhỏ này lại trở nên yên ổn.
Một tầng mây dày đặc bắt đầu ngưng tụ trên đỉnh đầu đám người Doanh Thừa Phong.
Uông Kiệt không dễ dàng gì thu liễm tinh thần, y ngẩng đầu nhìn lên trời, muôn vàn suy nghĩ trong đầu thay đổi, không ngờ lại đều là thủ thế quỷ dị của Doanh Thừa Phong vừa nãy.
Đột nhiên, y cười dài một tiếng, thân thể bay lên không, một quyền đánh ra thật xa.