Bọn họ cũng không có dễ dàng ra tay, mà là đứng xa xa nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ đối với bản thân đều tin tưởng hết mức, nhưng lúc đối mặt với cường nhân cùng giai, không có kẻ nào có khả năng đi khinh thường địch.
Cho dù là Ngô lão gia tử thành danh nhiều năm cũng như thế.
Mắt tấy màn hào quang khép lại, đem đấu trường bao phủ. Sau đóm một loại tình huống cực kỳ quỷ dị xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diện tích đầu trường bọn đang đứng nhìn qua cũng không lớn, nhưng, sau khi màn hào quang hoàn toàn khép lại, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy đấu trường này bắt đầu khuyếch tán mở rộng ra.
Bình thường như nước chảy, diện tích đấu trường càng lúc càng lớn, chỉ trong nửa khắc, so với lúc ban đầu đã lớn hơn nhiều gấp trăm lần.
Uông Kiệt dù sao cũng là lần đầu tiên tiến vào đấu trường Vương Cấp trong truyền thuyết, trên mặt của gã không khỏi hiện lên tia kinh hãi.
Gã trước kia mặt dù là nổi danh Công Tước hùng mạnh nhất, nhưng Đại Công Tước chính là Đại Công Tước, chỉ cần không thể đột phá được bức tường ngăn cách kia, liền vĩnh viễn không thêt sánh vai cùng cường nhân Vương Cấp.
Cho nên, ngay cả gã cũng không biết rõ huyền ảo chân chính của đấu trường này.
Ngô lão gia tử lạnh lùng nhìn thấy tất cả, lão nứt miệng ra, cười ha hả, nói:
- Uông kiệt, ngươi là lần đầu tiên tiến vào trong đấu trường này đi. Nơi này so với tưởng tưởng của ngươi còn máu tanh hơn rất nhiều đó.
Lão một bộ tư thế tiền bối chỉ điểm hậu bối, hai tay để sau lưng, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ đối với trận chiến này đã có dự tính trong lòng.
Uông Kiệt lập tức cảm nhận được mỗ cỗ áp lực đập vào mặt.
Gã cũng là kẻ thân chinh bách chiến, ánh mắt ngưng lại, một cỗ khí thế đồng dạng phóng lên cao, không chút né tránh nghênh đón.
- Ngô lão gia tử, theo tại hạ biết, ngài dường như cũng chưa có tiến vào đấu trường đúng không.
Bên trong Quang Minh Thánh Giáo, Kỵ Sĩ Vương thật sự bị mọi người biết rõ, đều là cường nhân đích thật nắm giữ Hành Cung trong tay.
Bên trong những cường nhân này, cũng phân chia cường nhân mạnh yếu. Lâm Vô Địch, Ái Lệ Ti Điện Hạ đều là vang đội hàng đầu, bọn họ ngoài trừ ở trên chiến tường vì Thánh Giáo lập được thanh danh hiển hách, còn một điều, chính là bọn họ từng nhiều lần đặt chân vào đấu trường Vương Cấp, ở trong này đánh bại rất nhiều cường nhân cùng giai.
Tại nơi thế giới tràn đầy thần kỳ này, vũ lực hùng mạnh siêu cấp mới là nền tảng của tất cả.
Mà Ngô lão gia tử tuy rằng cũng là một Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ nắm trong tay một tòa Hành Cung, nhưng lời lão nói sai rồi. Uông Kiệt chưa từng nghe nói qua, Ngô lão gia tử đã từng bước vào đầu trường Vương Cấp cùng người đại chiến và nắm được chiến thắng trong tay.
- Ha hả.
Ngô lão gia tử khẽ cười một tiếng, nói:
- Uông Kiệt, ta cho ngươi biết một sự thật, hễ là cường nhân Vương Cấp nắm được Hành Cung trong tay, đều là ẩu đã từ trong này mà có được đấy.
Ánh mắt của lão ác liệt:
- Ngày xưa ta ở trong này chiến ba gã đồng nghiệp có được chiến công hiển hách mới có thể đạt được tư chạch quản lý Hành Cung. Tuy nhiên, cuộc chiến ngày xưa, cũng chỉ là cuộc đấu thắng bại. Mà lần này, ngươi…
Trong mắt lão chớp động vẻ điên cuồng:
- Lại chính là vị đồng liêu Vương Cấp thứ nhất chết trên tay ta.
Anh thâm lão vừa dứt, trên người của lão lập tức dâng lên một sát ý đậm đặc khủng bố.
Như là đã cùng Doanh Thừa Phong trở mặt, lão đương nhiên phải trăm phương nghìn kế làm suy yếu thwucj lực của Doanh Thừa Phong.
Mà lúc này, bên trong những người đi theo Doanh Thừa phong, không thể nghi ngờ Uông Kiệt chính là người mạnh nhất, nếu có thể đem cường nhân Vương Cấp này giết chết, vậy thì ngày sau đối phó với Doanh Thừa phong sẽ dễ dàng hơn nhiều.
"BA~..."
Trên người của lão đột nhiên hiện ra mấy đạo hào quang, mỗi một đạo hào quang là một cây xích sắt, những xích sắt này tàn ra sát khí vô tận, hướng phía Uông Kiệt vọt tới.
Lúc Ngô lão gia tử cùng Kim Cương Vương giao thủ, chỉ vận dụng một sợi xích sắt mà thôi.
Dường như ở trên người của lão, chỉ một sợi thôi đã làm người ta sợ hãi. Nhưng trên thực tế, Thánh Binh như vậy nhưng không chỉ là một.
- Đến thật tốt.
Uông Kiệt khẽ quát một tiếng, sát khí trên người đối phương tuy rằng hùng mạnh, nhưng gã vẫn hoàn toàn có chút sợ hãi.
Thân hình lập tức nhoáng lên một cái, thanh trường kiếm nhỏ hẹp kia lập tức hiện ra trong tay. Mà lúc này, trên người của gã cũng sôi nổi dựng lên một cỗ kiếm ý cường đại.
Đây là một cỗ kiếm ý ẩn chứa tin tưởng kiên cường không gì sánh bằng.
Dường như tại giờ khắc này, ngoại trừ thanh kiếm trên tay, toàn bộ thế giới này liền không có bất kỳ vật nào khác tồn tại.
Khi cỗ kiếm ý này bắt đầu tràn ngập. lập tức tạo thành một loại khí thế kiên cố không gì phá nổi, trong nháy mắt đánh tan sát khí của Ngô lão gia tử.
Đồng thời, thân thể của Uông Kiệt đột nhiên biến mất, gã và trường kiếm trong tay đột hiên hóa thành một mảnh cầu vồng, bay vọt về hướng Ngô lão gia tử.
Tốc độ kiếm cầu vồng nhanh đến cực hạn, Ngô lão gia tử phóng thích mấy sợi xích sắt tuy rằng hùng hồ, nhưng còn không đợi kịp chúng nó vây lại, Uông Kiệt cũng đã đột phá vòng vây của xích sắt, trong vòng ba trượng đã đi tới trước người Ngô lão gia tử.
Sắt mặt Ngô lão gia tử cuối cùng có chút thay đổi, lão như thế nào cũng không ngờ tới.
Tiểu tử này vừa mới đặt chân đến phạm vi Vương Cấp, không ngờ đã có được khí thế đáng sợ như vậy.
Nhưng mà, lão nhưng lại không biết, Uông Kiệt đột phá cũng không phải thuận buồn xuôi gió.
Gã là ở dưới vô tận uy áp, bằng vào một ít oán khí không chịu thua, và hợp làm một cùng với trường kiếm trong tay, hoàn toàn ngưng tụ thành một thể cuối cùng mới đột phá được đấy.
Đối với gã mà nói, người tức là kiếm, kiếm tức là người.
Lúc kết hợp cả hai, cho dù là dưới cơn giận của thiên uy chỉ một kiếm cũng có thể phá vỡ, lại càng không cần nói cường nhân Vương Cấp như Ngô lão gia tử.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù Uông Kiệt vừa mới đột phá, nhưng cũng có tự tin đi khiêu chiến cường nhân Vương Cấp lâu đời như Ngô lão gia tử.
- A…
Ngô lão gia tử hét lớn một tiếng, quần áo của lão lay động một trận, lại là va sợi xích sắt xuyên qua áo quần đột nhiên bắn ra thật nhanh.
Hơn hẳn lúc trước lão phóng thích xích sắt, kinh khủng hơn, số lượng sợi xích sắt từng đem Kim Cương Vương vây khốn không ngờ có đến mười cái.
Đây, đây mới là thực lực chân chính của vị cường nhân Vương Cấp lâu đời này.
"BA~..."
Trường kiếm và xích sắt hung hăng đụng vào nhau, Uông kiệt và trường kiếm trong tay đột nhiên bạo phát.
Lực lượng của bọn họ phối hợp với nhau chỉ trong nháy mắt, hai bên tăng lên, giống như là cùng đi trên một cái cầu thang, nháy mắt tăng vọt đến mấy lần.
Vì thế, sau khi cản trở ba sợi dây xích kia, dĩ nhiên cũng bị bạo liệt ảnh hưởng, bị kiếm quang kiên cố không có gì phá nổi đánh tan ầm ầm.
Chăng qua, chính là trong mấy giây này, thân hình Ngô lão gia tử đã thối lui đến ngoài mấy trượng,
Trong đó ba sợi xích sắt đứng bất động trước người lão, chúng nó quấn vào một chỗ, biến thành thể hình thô to, nhưng lại có ba cái đầu của quái xà.
Mà bốn sợi xích sắt còn lại thì tiếp theo hướng Uông Kiệt mà quấn lấy.
Kinh nghiệm chiến đấu của Ngô lão gia tử cực kỳ phong phú, lão đã nhìn ra Uông Kiệt thi triển một loại mật thuật, khi thúc giực loại mật thuật này, thực lực của gã sẽ tăng vọt lên.
Nhưng, không có mật thuật kéo lâu dài được, chỉ cần lão có thể kéo dài thời gian, Uông Kiệt nhất định sẽ kiệt lực mà chết.
Khi đó, chính là lúc lão bùng nổ.
Hai mắt Uông Kiệt ngưng tụ, gã tự nhiên hiểu được dụng ý đối phương. Nhuhwng, gã lúc này là một thanh kiếm đã rời vỏ, là tên đã rời cung.
Kiếm đã xuất vỏ, tên đã rời cung, vậy thì không có khả năng quay đầu.
Kiếm vừa quay lại, quay vòng ở trên người của gã.
Kiếm quang chẳng những không có suy yếu, ngược lại còn bắt đầu thịnh vượng hơn.
"Đinh, đinh, đinh, đinh..."
Bốn tiếng giòn vang lên, bốn sợi xích sắt hùng mạnh đều nổ tung, kiếm quang hùng mạnh kia như cũ vẫn không thể tan tác.
Đôi mắt của Uông Kiệt càng ngày càng sáng, nhìn thẳng Ngô lão gia tử, sau khi một kiếm chém vỡ bốn sợi xích sắt, lại đâm ra lần nữa.
Một kiếm này, mang theo uy thế liên tiếp chém nát bảy sợi xích sắt, trở nên hùng mạnh không thể đỡ được.
Trong lòng Ngô lão gia tử chợt lạnh, tuy rằng lúc này trước mặt lão còn ba sợi xích sắt, nhưng lão lại lâm vào một loại cảm giác nguy cơ to lớn.
Có thể thủ đoạn của Uông Kiệt chính là chỗ Tam Bản Phủ, chỉ cần ngưng tụ lực lượng Tam Bản Phủ toàn thân không bằng, lão cũng chỉ đành bất lực.
Nhưng, chỉ bằng vào Tam Bản Phủ, cũng đã khiến lão lâm vào tuyệt cảnh.
"BA~..."
Lại là một tiếng nổ vang, ba sợi xích sắt quấn quanh một chỗ như cũ là chưa từng ngăn được một kiếm quang này, trong một khắc vừa tiếp xúc đã bị kiếm quang dũng mãnh kia đánh vỡ tan.
Uông Kiệt hét dài một tiếng, xuất kiếm không lưu tình, mũi nhọn của kiếm phun ra nuốt vào một đường bay về trước đâm thẳng vào thân thể Ngô lão gia tử.
- A, đây là ngươi bức ta.
Sắc mặt Ngô lão gia tử trpwr nên dữ tợn, lão đột nhiên bạo rống một tiếng, thân thể dưới sự áp bách của kiếm quang, đột nhiên bạo liệt tách ra.
Đúng vậy, thân thể lão, cứ như vậy biến thành một trận mưa máu, vỡ tan mà ra.
Kiếm Uông Kiệt chưa đâm trúng đối phương, liền gặp được một màn quỷ dị như thế.
Chẳng qua, để cho gã càng thêm rung động đó là, bên trong hư không tràn ngập hơi thở của Ngô lão gia tử chẳng những không có biến mất, ngược lại còn nồng đậm tới cùng cực.
Một đóa hoa, thần kỳ đến không tin nổi từ trong máu thịt của Ngô lão gia tử mọc lên.
Tốc độ sinh trưởng của nó cực nhanh, nó một bên lớn lên, một bên đem máu thịt Ngô lão gia tử bạo phát hấp thu đến trong cơ thể.
Chỉ trong nháy mắt, nó liền trưởng thành một đóa hoa cực lớn.
Giữa trung tâm đóa hoa mọc ra một mặt người, mặt người nọ à Ngô lão gia tử giống nhau như đúc.
Sắc mặt Uông Kiệt đại biến, kiếm ý trên người gã lưu chuyển, cũng không chút lưu tình chém về phía hoa tâm.
Nhưng, xuang quanh hoa tâm đột hiện ra vô vô số xúc tu, số lượng xúc tu nhiều đếm không hết, tuy trong nháy mắt Uông Kiệt chém đứt hơn mười cái, nhưng xúc tu như là vô cùng vô tận, càng nhiều cái tiếp tục quấn lấy.
Ngay sau đó, khí tức trên thân Uông Kiệt đột nhiên giảm xuống.
Mật thuật kia tuy rằng hùng mạnh, có thể trong nháy mắt làm gã bộc phát ra trạng thái tốt nhất. Nhưng một khi hiệu quả của mật thuật mất đi, thực lực của gã ngược lại sẽ giảm xuống một bậc.
Uông Kiệt khẽ quát một tiếng, kiếm quang co rút lại, ở xung người tạo thành một một bức tường kiếm.
Tuy nhiên, những xúc tu này theo sát mà đến, chúng nó từng sợi từng sợi quấn lấy, đem kiếm tường vây vào giữa.
- Ha ha ha… Uông Kiệt, ngươi chết đến nơi rồi.
Tiếng cười thô bạo của Ngô lão gia tử vang vọng trong đấu trường Vương Cấp, tiếng cười kia, giống như là hồi quang phản chiếu sự điên cuồng của người sắp chết.