Cặp mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, ở hai lần giao dịch trước hắn đưa ra yêu cầu đều là đan dược, hơn nữa phẩm chất đan dược đều là thượng giai.
Cho nên, khi hắn nhìn qua mấy bình ngọc này thì hiểu được Phương Hủy và Nguyên Bưu nhất định đã đưa cho hắn một lượng lớn đan dược.
Cẩn thận quan sát mười hai bình ngọc này, bề ngoài mười bình hoàn toàn giống nhau, hai bình ngọc còn lại có khác một chút.
Mười bình ngọc kia Doanh Thừa Phong cũng không hề cảm thấy lạ lẫm gì.
Hắn thậm chí còn không cần mở ra cũng biết được bên trong nhất định là trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, hơn nữa trong mỗi bình có ước chừng mười viên.
Điều đó chứng tỏ chỉ riêng mười bình ngọc này thì bên trong đã có đến một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Đây là một đống của cải rất lớn, nếu để cho người khác biết thì chỉ sợ ánh mắt sẽ tràn ngập đố kỵ, hơn nữa từ này về sau mang lại cho hắn vô số phiền toái.
Về phần hai bình ngọc kia, Doanh Thừa Phong đối với nó cũng có ấn tượng nhất định.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong lập tức tỏa ra ngoài hương thơm quen thuộc. Đổ đan dược ra tay, chúng nhẹ nhàng lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay của hắn, sau một lát, ánh mắt Doanh Thừa Phong toát ra một tia vui mừng lẫn sợ hãi.
Thượng phẩm!
Quả nhiên là thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Doanh Thừa Phong khẽ cười một tiếng, hắn cất đan dược vào trong bình, ở đây không ngờ lại có hai mươi viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Sau đó, ánh mắt hắn chuyển về phía chiếc bình ngọc cuối cùng.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm kỳ dị, trong bình ngọc này chẳng lẽ chính là....
Hắn hít sâu một hơi, đem nội tâm đang rung động trấn áp lại, sau đó nhẹ nhàng mở nắp bình ra.
Cũng là mùi thuốc, nhưng không biết có phải hay không do tác dụng của tâm lý nên khi ngửi thấy mùi này Doanh Thừa Phong cảm thấy được hương vị nó nồng đậm hơn vài phần.
Đổ đan dược ở trong bình ra, biểu tình Doanh Thừa Phong có vài phần nao nao.
Bởi vì bên trong bình ngọc này không phải là mười viên đan dược, mà chỉ có vẻn vẹn một viên.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào một viên đan dược duy nhất trong lòng tay, chỉ cần liếc mắt qua một cái là lập tức phát hiện ra sự khác biệt.
Ánh sáng của viên đan dược này càng thêm bóng bẩy hơn viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, hơn nữa ở trên mặt đan dược không ngờ còn dao động một tầng sương mỏng.
Đưa viên đan dược lên trước mũi, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Dường như một ít sương mỏng đó theo cái hít của hắn tràn vào trong cơ thể, tinh thần Doanh Thừa Phong lập tức rung động.
Hắn có chút hoảng sợ, dược lực viên đan dược này không ngờ lại cường đại tới mức khó tin như vậy.
Chỉ cần hít nhẹ một hơi không ngờ có thể khiến cho tinh thần của hắn phải chấn động, giống như uống vào một viên thuốc kích thích, làm cho hắn cảm thấy mình có lực lượng vô cùng.
Tâm niệm nhanh chóng thay đổi, hắn đem viên đan dược cẩn thận cất vào trong bình ngọc, hơn nữa còn cất kỹ nó đi.
Phương Hủy và Nguyên Bưu từng đáp ứng hắn sẽ vì hắn mà cầu một viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Hiện giờ xem ra, viên đan dược này chính là bảo vật mà bọn họ khổ cực cầu được.
Cực phẩm....
Xác xuất loại đan dược này xuất hiện cực thấp, đạt tới mức khó có thể tin được.
Nếu như nói Khí Đạo Tông có thể vì môn hạ đệ tử cung cấp một lượng lớn hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan, như vậy trung phẩm Dưỡng Sinh Đan thì phải cần có địa vị nhất định mới hưởng thụ được.
Nhưng thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan thì chỉ có cao tầng của môn phái mới được hưởng, cho dù là Doanh Lợi Đức muốn có một viên cũng không phải là điều dễ dàng.
Còn về phần cực phẩm Dưỡng Sinh Đan, loại phẩm chất gần như tồn tại trong truyền thuyết thì đừng nói là Doanh Thừa Phong chưa từng nghe chú mình nói qua, mà ngay cả ông ta thì cả đời cũng chưa từng thấy được một viên.
Chẳng qua, giờ phút này, Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, viên đan dược trong tay này tuyệt đối là cực phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Đưa ánh mắt sang một chỗ khác, Doanh Thừa Phong tiện tay từ dưới đáy hộp lấy ra một tờ giấy trắng.
Xem lướt qua một lần, hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Ở trên tờ giấy trắng viết rất rõ ràng, không hề khó hiểu.
Viên cực phẩm Dưỡng Sinh Đan chính là thù lao cuối cùng cho việc hắn quán linh thành công cho bộ cực phẩm sĩ cấp bộ áo giáp. Ngoài ra hai mươi viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan và một trăm viên trung phẩm chính là tiền đặt cọc cho việc hắn quán linh bộ trường thương.
Chỗ đan dược này không ngờ lại chỉ là tiền đặt cọc mà thôi.
Nếu như hắn có thể thuận lợi quán linh thành công, như vậy thù lao cho hắn còn có thể lớn hơn gấp bội.
Đúng vậy, hắn cũng không nhìn lầm, trên mặt giấy viết rất rõ ràng: Quán linh thành công, tất thù lao sẽ gấp mười lần.
Chẳng qua, trên tờ giấy còn một yêu cầu là không được đem chuyện hắn quán linh trường thương và bộ áo giáp tiết lộ ra ngoài.
Nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, sắc mặt Doanh Thừa Phong dần ngưng trọng lên. Đến tận đây, hắn mới hiểu được một việc, bộ trường thương này giá trị hơn xa sự tưởng tượng của hắn.
Đương nhiên, theo lời nhắn cuối cùng Phương Hủy lưu lại, để cho hắn không tiếc lộ chuyện này ra ngoài, Doanh Thừa Phong đã nhìn thấu được một số vấn đề.
Người sau này dùng bộ trường thương và bộ áo giáp đó không muốn để cho người ta biết được trong tay hắn có binh khí và món phòng hộ đáng sợ như vậy.
Chỉ có điều, bất kể người nọ muốn điều gì cũng không liên quan tới Doanh Thừa Phong, hắn giờ phút này quan tâm nhất chính là quán linh thành công cho bộ trường thương để đổi lấy một lượng lớn đan dược kia.
Đem những đồ vật này cẩn thận cất đi, Doanh Thừa Phong mới lấy Minh Linh Châm ra, hắn bắt đầu khắc linh văn cho bộ trường thương.
Động tác của hắn vừa cẩn thận mà lại mau lẹ, lúc hạ châm không chút do dự, nếu như để cho Doanh Lợi Đức nhìn thấy cảnh này thì sẽ tuyệt đối không dám tin tưởng người này chính là đứa cháu không có tư chất trên con đường tu luyện của mình.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong mới thở dài một hơi, hắn bỏ Minh Linh Châm xuống, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao hết tám phần.
Chỉ có điều, nhìn đồ án linh văn mình vừa vẽ mà trong lòng xuất hiện tự hào vô hạn.
Chân khí tứ tầng quả nhiên không giống với người thường, tốc độ hắn khắc linh văn lên đồ vật so với nhất tầng đã cách biệt một trời một vực.
Phục dụng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, Doanh Thừa Phong bình tâm tĩnh khí bắt đầu vận công khôi phục chân khí.
Hiện giờ trung phẩm Dưỡng Sinh Đan ngoại trừ việc làm cho hắn không ngừng tiến bộ về tu vi, còn có một tác dụng trọng yếu khác chính là đan dược khôi phục chân khí siêu cấp.
Sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh Đan để khôi phục chân khí là loại hành động cực kỳ xa xỉ.
Cho dù là có Trương Minh Vân làm chỗ dựa vững chắc thì Trầm Ngọc Kỳ cũng chỉ ngẫu nhiên sử dụng, nhưng với tư sản lúc này của Doanh Thừa Phong lại không chút do dự phục dụng - Thật lãng phí a.
Chẳng qua, chính bởi hắn sử dụng một lượng lớn đan dược như thế cho nên tu vi chân khí mới không ngừng được đề cao.
Nếu không lấy tư chất của hắn cả đời này khổ tư chỉ sợ cũng khó có thể tấn thăng tứ tầng.
*******************
Sang ngày tiếp theo, bên dòng suối nhỏ, khi Trầm Ngọc Kỳ một lần nữa xuất hiện, Doanh Thừa Phong đã đứng ở đó ân cần tiếp đón.
- Ngọc Kỳ! Hôm nay nàng muốn dạy ta cái gì? - Doanh Thừa Phong thân thiết hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Trầm Ngọc Kỳ thoáng đỏ lên, nàng gắt giọng nói:
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngươi không được gọi ta là Ngọc Kỳ.
- Được. Ngọc Kỳ! Từ lần sau ta sẽ không gọi nữa. - Doanh Thừa Phong ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng nhìn cái mặt cợt nhả của hắn là cũng biết còn lâu mới thực hiện.
Khẽ cắn môi, mặc dù Trầm Ngọc Kỳ rất tức giận, nhưng ở trong lòng nàng lại có một cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc hơn xa biểu hiện ở bên ngoài.
Nếu như lần đầu tiên gặp lại, nàng đối với thiếu niên trước mặt không có bao nhiêu hào cảm.
Nhưng từ khi cùng hắn học tập tri thức linh văn, sự hào cảm dường như một mầm non được chôn sâu trong đáy lòng, trải qua ngày tháng dài cũng dần dần nảy nở.
Ở trước mặt cô ấy, Doanh Thừa Phong mặc dù vẫn còn thực lực thấp kém. Nhưng Trầm Ngọc Kỳ lại biết ở trên người hắn đang cất giấu một loại thiên phú có thể khiến cho cả thế giới này phải rung động.
Đặc biệt là trên phương diện học tập tri thức linh văn, hắn đã đạt đến một trạng thái cực kỳ biến thái.
Từ lúc hoàn toàn không biết gì bắt đầu đi lên, cho tới khi vượt qua cả cô thì thời gian cần dùng để học tập cũng mới chỉ mấy tháng mà thôi.
Nếu như để cho hắn vài năm nữa để phát triển thì không biết sẽ đạt tới tình trạng nào a? Đây không thể nghi ngờ gì chính là điều cô mong muốn được nhìn thấy nhất.
- Ngọc Kỳ! Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng. - Doanh Thừa Phong vụng trộm nhìn gương mặt đỏ bừng như đánh phấn của nàng mới mở miệng nói.
Trầm Ngọc Kỳ hơi giật mình, theo bản năng nói:
- Chuyện gì?
- Ta muốn thỉnh giáo một chút về đồ án linh văn vô thuộc tính phải làm như thế nào mới khắc được lên đồ vật? - Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Trầm Ngọc Kỳ thấy quái lạ nói:
- Ngươi sao lại hỏi cái này?
Doanh Thừa Phong do dự một chút nói:
- Ta ở một chỗ thấy được một tấm đồ án linh văn, nghe nói nó là loại đồ án vô thuộc tính, cho nên mới muốn hỏi một chút.
Trầm Ngọc Kỳ hơi nhíu lại nói:
- Doanh Thừa Phong! Đồ án linh văn vô thuộc tính là một loại cực kỳ đặc thù, sau khi khắc xong bộ đồ án linh văn này thì bất kể là quán linh loại lực lượng linh tính nào cũng có thể, nhưng mà..... - Cô dừng lại một chút nói:
- Loại đồ án linh văn này cũng đặc biệt phức tạp, độ khó khi khắc linh văn hơn xa so với đồ án linh văn bình thường. Nói chung, có thể học tập và khắc loại đồ án linh văn này đều là những Linh Sư cường đại.
Cô mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói thì tương đối dễ hiểu.
Thứ này hiện tại còn chưa phải là thứ chúng ta có thể học tập được.
Doanh Thừa Phong nhíu mày lại, nói:
- Ngọc Kỳ! Ta hiểu, nhưng mà.... - Hắn thành khẩn nói:
- Ta muốn học một ít tri thức về phương diện này, nàng ngày mai có thể dạy ta không?
Trầm Ngọc Kỳ há hốc miệng thở dốc, cô nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, một lúc lâu sau cũng bị sự kiên trì của hắn đánh bại, không tránh khỏi phải thở dài xoay người rời đi.
Đêm đó, một lần nữa Trầm Ngọc Kỳ đi về phía thư phòng của cậu mình, nàng đưa ra một yêu cầu thập phần quá phận.
Nàng muốn học tập tri thức linh văn có liên quan tới đồ án linh văn vô thuộc tính.
Nguyên bản nàng nghĩ rằng Trương Minh Vân sẽ không đồng ý, còn nàng sẽ khóc lóc ầm ỹ, đòi tự tử cho xem... - Những nữ hài tử như thế này có thể nói là bản lĩnh diễn xuất tự nhiên mà lĩnh ngộ được không cần ai phải dạy.
Nhưng mà làm cho nàng cảm thấy khó hiểu chính là, biểu tình của Trương Minh Vân mặc dù cổ quái tới cực điểm nhưng cũng không hề từ chối.
Hắn lấy ra một quyển sách thật dày, nhẹ nhàng đẩy nó về phía đứa cháu gái của mình.
Trầm Ngọc Kỳ nhận lấy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Không ngờ lão nhân gia lại đem những tâm đắc trong việc nghiên cứu linh văn mấy chục năm qua hoàn toàn ghi lại.
Vẻ mặt tiểu cô nương lập tức vui vẻ, nàng quyết định ngày mai vừa gặp sẽ lập tức đưa nó cho tiểu quái thai kia. Về phần hắn có thể lấy được bao nhiêu lợi ích trong đó thì phải trông chờ vào vận mệnh của hắn đi.