Bọn họ không phải Long tộc bình thường nên vừa nhìn đã nhận ra, thần thông thuật Long thần bệ hạ vừa sử dụng chính là muốn ngưng tụ lại đại địa hạch tâm khí linh trong thế giới.
Nhưng không hiểu sao, lần ngưng tụ này rõ ràng đã thất bại.
Nói cách khác, chính là đại địa hạch tâm khí linh đã biến mất hoàn toàn, cũng không thể sống lại. Nghĩ tới đây, hai người họ đều thấy trong lòng lạnh lẽo.
Đột nhiên, cự long đang quỳ rạp trên đất kia thoáng động đậy.
Từ khi Long thần phụ thể chi quang, y như mất ý thức tự chủ, giống như một con rối bị long thần thao túng. Tuy nhiên sau khi Long thần rời đi, ý thức của y lại trở về, cũng dần tỉnh táo lại.
Lúc này, ánh mắt cường giả Long tộc nhìn về phía y tràn đầy hâm mộ, như hận không thể dùng thân mình thay thế.
Phất Lãng Tây Tư chậm rãi nói.
- Đưa y đi tĩnh dưỡng cho tốt.
- Vâng.
Làm tới cường giả bán thần đương nhiên ở bên cũng có một đám người theo gót, y vừa hạ lệnh đã có hai cự long qua đưa cự long do Long thần phụ thể kia đi xuống.
Ai Văn ngập ngừng nói.
- Xem ra Long tộc chúng ta lại có thêm một Vương Cấp đỉnh cao rồi.
Thật ra Long thần phụ thể sẽ gặp nguy hiểm lớn, tuy đó chỉ là một ý niệm của Long thần, nhưng chênh lệch giữa Long thần và Đại Công Tước Long tộc lại giống như biển rộng và vại nước vậy.
Dù chỉ là chút nước biển cũng đủ làm nứt vỡ cái vạc rồi.
Tuy nhiên, nếu không nứt vỡ, vậy vạc nước này cũng nhận được nhiều chỗ tốt.
Cự long này chắc chắn có thể thăng tiến Vương Cấp, hơn nữa còn thuận buồm xuôi gió đạt tới đỉnh cao. Về phần có cực hạn đột phá cuối cùng không thì phải xem kỳ ngộ và tạo hóa của y.
- Ầm…
Trong tiếng nổ vang lớn kia, đám người Doanh Thừa Phong chợt xuất hiện trong một cánh đồng bát ngát.
Dưới sự gia tăng của Vua thời không, địa điểm họ xuất hiện phải cách xa cách cường giả khác nhiều lắm.
Nhìn quanh một vòng, Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói.
- Tiền bối, đây là nơi nào vậy?
Vua thời không chải chuốt từng sợi lông chim xinh đẹp của mình, tùy ý nói.
- Đây là một nơi ở Thánh Vực, ta tùy tiện tìm thấy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong cả kinh.
- Tiền bối, đám người vãn bối từ Thánh Vực tự nhiên tiến vào luyện ngục Long tộc, ngài xem…Chúng ta đã bình an trở về sao?
Đại Năng Giả có thể tiến hành qua lại vô số thế giới theo ý mình, tuy nhiên, đám người Doanh Thừa Phong còn xa mới đạt được cảnh giới này. Nếu chỉ bằng lực lượng của mình, Doanh Thừa Phong không dám cam đoan mình có thể thuận lợi trở về Thánh Vực.
- Không có vấn đề gì.
Vua thời không dùng cánh vỗ ngực, thề son sắt nói.
- Ta biết Thánh vực tự nhiên ở đâu, Thánh vực này cũng coi như một nơi nổi tiếng trong ba nghìn thánh vực lớn. Tuy nhiên….
Y nghiêng đầu, mang theo dáng vẻ trêu tức nói.
- Ngươi xác định phải trở về bây giờ sao?
Doanh Thừa Phong giật mình nói.
- Tiền bối, ngài có ý gì?
Ánh mắt Vua thời không lướt qua mọi người nói.
- Các ngươi ở luyện ngục Long tộc trải qua hai trận đại chiến, chưa nói tới Kim Cương, những người khác đều thu được tinh hoa sinh mạng của bán thần Địa Hành Long. Ha ha, đây chính là Bán thần đó.
Y chậc chậc trong miệng tỏ ý hâm mộ nói.
- Giờ với các ngươi mà nói chính là lúc trọng yếu nhất, nếu có thể tĩnh tâm tu luyện vài năm, có thể đột phá tới Vương Cấp, cũng xây dựng cơ sở tiến giai sau này.
Doanh Thừa Phong nhíu mày, hắn quay lại nhìn, dù là Khấu Minh hay Bá Vương, Kim Cương Vương đều kích động.
Vương Cấp, đây chính là cường giả Vương Cấp/
Đối với những người mới bước vào Đại Công Tước mà nói, phần dụ hoặc này thật hùng mạnh khó chống đỡ.
Do dự một chút, Doanh Thừa Phong hỏi dò.
- Tiền bối, tốc độ tu luyện của chúng ta cũng không chậm, lại vừa mới thăng tiến Đại Công Tước được một năm, nếu cưỡng ép đề thăng.
- Ha ha.
Vua thời không khinh thường nói.
- Các ngươi nghĩ bán thần là vật gì, là thứ thông thường dễ dàng nhìn thấy sao. Các ngươi hấp thu tinh hoa sinh mệnh cường đại của bán thần, nếu ngay cả Vương Cấp cũng không đột phá được thì…hừ hừ, ta thấy con Địa Hành Long kia đúng là chết không nhắm mắt.
Ánh mắt đám người Doanh Thừa Phong sáng ngời.
Đúng vậy, ở tình huống bình thường, dù là thiên tài tuyệt đỉnh, muốn từ Đại Công Tước tấn thăng lên Vương Cấp cũng cần phải có thời gian dài tu luyện.
Trong thời gian này, ngoại lực lượng tích lũy thì còn cần cảm ngộ với lực lượng bản chất.
Muốn qua cửa ải này, trong hai cái thiếu một cũng không được.
Ngày xưa Uông Kiệt tiến vào Vương Cấp, trong không gian âm u tu luyện hơn mười năm, mãi tới khi gặp Doanh Thừa Phong, dưới tuyệt cảnh lôi oanh bạo phát mới thành công đột phá.
Nhưng đám người Doanh Thừa Phong không giống vậy, thứ họ hấp thu chính là tinh hoa sinh mạng và ký ức của cường giả cấp Bán thần.
Tinh hoa sinh mạng Bán thần đó, chỉ cần họ luyện hóa được tinh hoa này, như vậy có thể lực lượng lớn trong thời gian ngắn.
Mà ký ức chiến đấu của bán thần thì càng là thứ tốt hiếm có.
Chỉ cần bọn họ không ngừng nhớ lại đoạn ký ức đó, hấp thu những thứ có ích với mình, thì dù chưa thể đặt chân tới bán thần, nhưng tiến giai Vương Cấp là việc nắm chắc mười phần.
Nhìn đám người Doanh Thừa Phong tim đập thình thịch, Vua thời không cười nói.
- Nếu giờ các ngươi trở vễ nhất định sẽ lâm vào tình cảnh nghi vấn. Thế nên ta đề nghị các ngươi ở đây tu luyện, đợi khi tiêu hóa xong số thu hoạch kia hãy trở về.
Y cười mà như không.
- Ta tin, khi đó các ngươi sẽ khiến tất cả mọi người chấn động.
Doanh Thừa Phong cân nhắc trong lòng, không thể phủ nhận, người này nói rất có lý.
Lúc bọn họ mới tiếp nhận tinh hoa sinh mệnh và ký ức cường giả bán thần chính là ở trạng thái đỉnh cao, nếu vì việc khác mà phân tâm, tùy ý để tinh hoa sinh mệnh và ký ức biến mất thì thật đáng tiếc.
- Tiền bối, ta không muốn người nhà lo lắng.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói.
- Nếu ngài có thể truyền tín phù của chúng ta tới tay người thân, vậy vãn bối cam tâm tình nguyện ở đây tu luyện.
Sau khi họ tiến thăng Đại Công Tước cũng đã có tín phù của mình. Tuy nhiên phạm vi của tín phù cũng không rộng. Đừng nói truyền qua thế giới, dù là trong bản thế giới cũng không thể tùy tiện giao lưu theo ý mình.
Trên thực tế, có thể truyền tín phù tới một người trong đại thế giới mà không quan tâm khoảng cách, cơ bản chính là cường giả Bán thần. Mà truyền tin tức vượt qua thế giới thì chỉ thần linh có năng lực này. Hơn nữa, người nhận tin cũng phải là thần linh mới được.
Tuy nhiên, Vua thời không thì khác, nhưng y có thêm thiên phú thời gian và không gian, về phương diện này đúng là được trời ưu đãi.
Quả nhiên, Vua thời không bật cười nói.
- Chuyện nhỏ này có gì khó, ngươi lấy tín phù ra đi.
Y ngừng lại một chút nói.
- Tuy nhiên, ta chỉ có thể phát tín phù chứ không thể giúp ngươi tiếp nhận.
Y nghiêm túc giải thích.
- Bởi vì ta không muốn lưu lại dấu vết gì ở Thánh Vực.
Doanh Thừa Phong giật mình nói.
- Dựa vào thực lực của ngài còn sợ gì chứ.
Vua thời không lắc đầu.
- Quang Minh Thần là một thần linh hùng mạnh, Long thần cũng thế, nên một dấu vết ta cũng không muốn lưu lại.
Doanh Thừa Phong cười khổ.
- Cũng được, vậy phiền ngài.
Hắn lấy tín phù ra, trầm mặc một lúc mới để lại vài câu, sau đó giao vào tay Vua thời không, nói.
- Tiền bối, đây là tín phù chuyên tiếp nhận, ngài chỉ cần đưa tới phạm vị Quang Minh thánh giáo trong Thánh Vực tự nhiên là được.
Vua thời không nhẹ nhàng vung cánh lên, một luồng sức mạnh bao lấy tấm tín phù kia. Trong chớp mắt, tấm tín phù đã biến mất không thấy đâu nữa.
Doanh Thừa Phong há miệng thở dốc.
- Vậy cũng được sao?
- Đương nhiên là được, ngươi còn muốn thế nào.
Vua thời không không hài lòng nói.
Da mặt Doanh Thừa Phong giật giật, chuyện ngàn vạn khó khăn với mình, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng vậy đã giải quyết xong.
Việc này đả kích hắn không nhỏ mà.
Đây là kết quả chênh lệch giữa cảnh giới và thực lực, nhìn dáng vẻ đương nhiên của đối phương, trong lòng Doanh Thừa Phong dâng cao vạn trượng hào tình, mình cũng phải liều mạng tu luyện mới được.
- Hống…
Một tiếng gầm bên người vang lên, hắn quay lại nhìn Kim Cương Vương trừng to mắt, trong mắt y là cảm giác vội vã không thể chờ đợi.
Doanh Thừa Phong không nhịn được cười nói.
- Được rồi, tìm chỗ an toàn, chúng ta bắt đầu đi.
Tất cả mọi người hoan hô, trong số đó Khấu Minh là hưng phấn nhất.
Trong số những người này, không nghi ngờ gì Khấu Minh là người có tư chất kém nhất. Lúc thăng tiến Đại Công Tước y đã có dự cảm, con đường tu luyện sau nãy sẽ rất gian nan. Có lẽ dưới sự trợ giúp của Doanh đại sư có thể tấn thăng Vương Cấp, nhưng không biết cần bao nhiêu thời gian khổ tu.
Mà hiện giờ, không ngờ vị Vua thời không kia lại nói họ đang có hội tấn thăng cường giả Vương Cấp trong thời gian ngắn.
Đối với Khấu Minh, nói thế nào y cũng không muốn buông tha cơ hội này.
Rõ ràng đây chẳng phải lần đầu Vua thời không đến thế giới này, y nhanh chóng tìm được một chỗ an toàn.
Đây là một ngọn núi cao khổng lồ, trong vòng ngọn núi khổng lồ này còn có mấy động phủ rộng rãi, tuy bên trong bài trí không giống như nơi ở của nhân loại, nhưng sau khi đám Doanh Thừa Phong quét dọn cọ rửa một phen thì đã thành địa điểm tu luyện không thể tốt hơn.
Quanh động phủ bố trí mê trận và tụ linh trận mạnh mẽ, độ nồng đậm của thiên địa nơi này tuyệt không kém với Bí Cảnh họ từng đi qua.
Đám người Doanh Thừa Phong an tĩnh ở đây, ngày nào cũng hấp thu tinh hoa sinh mệnh bán thần và không ngừng tìm hiểu đoạn ký ức ngắn do tinh hoa sinh mệnh mang lại.
Đây là lần đầu Doanh Thừa Phong toàn tâm chìm vào tu luyện, hắn quên thời gian, quên địa điểm, thậm chí cả thuật rèn mình am hiểu nhất cũng quên đi.
Thứ quanh quẩn trong đầu hắn chính là hình ảnh năm xưa, bán thần Long tộc chiến đấu cùng lão Cường Ni.
Ba năm, bọn họ ở lại đây suốt ba năm…