Ánh đao kia cuồn cuộn như sóng lớn kinh hoàng nhằm hướng Doanh Thừa Phong điên cuồng, dũng mãnh lao tới. Khi ở giữa không trung chúng ngưng tụ thành một cuộn sóng khổng lồ nhằm đỉnh đầu bổ xuống.
Doanh Thừa Phong hừ một tiếng, tay run lên. Đầu của Bá Vương thương nhảy dựng lên như sống dậy, bỗng lắc lư một cái trong hư không, liền phát ra một tiếng rít cực lớn, lập tức bầu trời như rách nát bởi vô số sắc lửa đỏ tuyệt đẹp của pháo hoa phóng ra gây cảm giác nghẹt thở ngập tràn
- Ầm, ầm, ầm!
Khi thân cây thương xẹt qua trong hư không, không ngờ phát ra tiếng nổ ầm ầm lớn như vậy, mang theo uy thế không gì so sánh được, đang hướng về chính diện ánh đao đầy trời kia đánh tới.
Sắc mặt của Đổng Hồi Kỳ lại biến đổi. Trong lòng hắn cảm thấy tức nghẹn dị thường
Phải biết rằng hắn là một cao thủ chân khí tột đỉnh tầng 10, hơn nữa, trường đao trong tay càng là uy lực khôn lường, nếu như đương đầu với một cao thủ chân khí tầng 8 bình thường, thì mỗi nhát đao của hắn đều có thể khiến cho đối thủ không đứng vững được, bất cứ lúc nào đều có thể mất mạng dưới đao của hắn.
Hắn từ trước đến nay vẫn lấy trọng đao làm kiêu hãnh nhưng khi đối mặt với Bá Vương thương của Doanh Thừa Phong lại giống như hổ mất nanh vuốt, căn bản là không có cách nào tạo thành sức mạnh uy hiếp chí mạng lớn nhất rồi.
Vốn võ đạo của hắn đi theo phong cách phóng khoáng, lấy sức mở đường, nhưng hiện giờ đột nhiên gặp một Bá Vương thương so với trọng đao của hắn càng thêm uy lực, càng dũng mãnh hơn.
Tuy rằng tu vi chân khí của hắn mạnh hơn Doanh Thừa Phong nhưng uy năng binh khí trong tay lại kém rất xa, hai cái triệt tiêu lẫn nhau. Ngược lại, hắn lại không dám chủ động đụng chạm với binh khí của Doanh Thừa Phong.
Thân mình chuyển động một cái, Đổng Hồi Kỳ thân theo đao bay đi cố sức tránh ánh thương trùng trùng. Chỉ có tới khi vạn bất đắc dĩ mới sử dụng trọng đao trong tay chắn đỡ một chút.
Hai mắt của hắn trợn tròn, giống như ruồi bọ đang nhìn chằm chằm vào quả trứng gà muốn tìm kiếm một cái khe nứt phía trên.
Bá Vương thương này nếu vốn có uy năng như thế, vậy thì thi triển ra khẳng định phải hao tổn chân khí rất lớn. Chân khí của Doanh Thừa Phong tuy không tầm thường nhưng muốn kéo dài thời gian cũng là chưa chắc có thể. Cho nên việc Đổng Hồi Kỳ duy nhất cần làm lúc này là kiên trì, kiên trì và kiên trì, đến lúc Doanh Thừa Phong kiệt sức mới thôi.
Thế mà, hắn tuy không từ bỏ nhưng trong lòng lại nổi lên một tia cảm xúc tuyệt vọng không hiểu nổi.
Bởi vì trước lần ra tay này, Đoàn Thụy Tín đã nói rõ với hắn, Doanh Thừa Phong đang có cơ hội khiêu chiến hai lần. Cho dù là lần này thất bại, thì trước khi Truyền thừa tháp mở ra, lại còn có thể khiêu chiến lần nữa.
Mà hắn, bất lợi là bất kỳ thất bại nào trong cuộc khiêu chiến đều phải chấp nhận vận mệnh bị bắt buộc rời khỏi
Cho dù lần này, hắn có thể lợi dụng nhược điểm chân khí không đủ của Doanh Thừa Phong để đánh bại hắn, vậy nửa năm sau thì sao?
Nửa năm sau, Doanh Thừa Phong đạt được nguồn tài nguyên tu vi cực lớn dưới sự trợ giúp của Khí Đạo tông, hắn lại có thể thăng lên đến độ nào chứ? Khi đó hắn có còn nhược điểm này nữa không?
Đổng Hồi Kỳ rất rõ vì trước đó, y đã khám phá ra toàn bộ tiềm lực bản thân mình rồi . Đừng nói là lại cho y thời gian nửa năm, cho dù là lại cho y thời gian 10 năm nữa, chỉ cần chân khí của y luôn khống chế ở võ sỹ tầng 10, như vậy sức chiến đấu của y có tăng lên một chút là mơ tưởng rồi
Hai kẻ tương giao. Doanh Thừa Phong dù cho thất bại lần này, nhưng sau nửa năm với tình hình như hiện nay là có thêm phần thắng lớn hơn rồi.
Nhưng, bất luận tình hình sau nửa năm như thế nào, lúc này việc của Đổng Hồi Kỳ có thể làm chỉ là có một, đó chính là toàn tâm toàn ý đánh bại Doanh Thừa Phong
Ánh đao cuồn cuộn, lúc phóng lên trời, lúc cuồn cuộn rơi xuống đất. Đổng Hồi Kỳ đã đem tất cả vốn liếng thi triển ra rồi. Uy năng đao pháp dũng mãnh tu luyện trong núi đao biển máu kia được phóng ra vô cùng thuần thục
Nhưng sau tái đấu một lát, Đoàn Thụy Tín đứng ngoài quan sát không chịu được liền thở dài một tiếng, chậm rãi lắc đầu.
Với nhãn lực cao minh của mình, tới giờ hắn đã biết trận chiến này Đổng Hồi Kỳ chỉ có bại mà không có thắng rồi.
Thương pháp của Doanh Thừa Phong giống như loạn xạ, đâm đông một nhát, tây đâm một nhát nhưng mỗi lần xuất kích đều ngăn chặn chặt chẽ thế tấn công của Đổng Hồi Kỳ rồi.
Ánh đao có khắp nơi giống như bao phủ bầu trời nhưng một khi bị mũi thương của Doanh Thừa Phong đụng vào lập tức tiêu tan một mảng lớn giống như tuyết tan trong hỏa lò
Thế đao tuy mãnh liệt, nhưng từ đầu đến cuối đều không có cách nào uy hiếp thực sự tới an toàn của Doanh Thừa Phong.
Bỗng nhiên, lòng Đoàn Thụy Tín khuấy động, hắn xoay mình nhìn thấy hai thân hình thân thuộc chậm rãi đang tới gần.
Đây là hậu viện Chấp pháp đường, khi không có mệnh lệnh của hắn, người bình thường căn bản không giám vi phạm tiến đến. Nhưng, thân phận hai vị này không giống bình thường, bọn họ nếu như là muốn tiến vào lại không có người dám ra tay ngăn lại.
Phương Phù và Phong Huống, hai vị linh đạo đại sư sóng vai mà đi tới trước mặt hắn.
- Đoàn sư huynh, ngươi xem thế nào rồi?
Phong Huống có vẻ đắc ý nói.
Đoàn Thụy Tín khẽ thở dài, nói. - Phong sư đệ, Lão phu rút cuộc đã rõ, ngươi vì sao phải đáp ứng cho hắn lấy thân phận linh võ tham chiến rồi.
Phong Huống hơi giật mình, nói - Vì sao?
- Tên Doanh Thừa Phong này quả thực chính là một kẻ sinh ra để luyện võ. Đoàn Thụy Tín xúc động hồi lâu, nói - Ngươi nhìn xem: hắn ra tay nắm bắt thời cơ rất đúng, bất luận đao pháp của Hồi Kỳ biến hóa đa dạng như vậy, hắn đều có thế nhìn thấu cả. Hơn nữa khi ra tay lại đánh trúng điểm yếu nhất của Đổng Hồi Kỳ. Loại tư chất thiên bẩm chiến đấu này thật khiến người ta ngưỡng mộ lắm lắm!
Hai mắt của Phong Huống ngời sáng, nói. - Đoàn sư huynh quá khen rồi. Nếu như đổi lại ngươi, ta cũng có thể làm được đấy.
Đoàn Thụy Tín mặt trắng bệch, tức giận nói. - Sư đệ đùa đấy à! Hắn bao mới bao tuổi có thể so sách ngươi, ta chứ? Heey, chúng ta có thể làm được điều này, đó là vì kinh nghiệm tích lũy vô số năm nhưng Doanh Thừa Phong mới trên dưới 16 tuổi mà thôi. Cho dù hắn bắt đầu tập võ ngay trong bụng mẹ, lại có thể có đủ bao nhiêu kinh nghiệm, có thể đạt tới bước này. Nguyên nhân nhất định là tư chất thiên bẩm rồi.
Phương Phù ở bên cạnh chậm rãi gật đầu, nói.
- Xem ra lần tỷ thí này, Doanh Thừa Phong nhất định thắng rồi.
Đoàn Thụy Tín gượng cười nói - Hy vọng Hồi Kỳ không bị quá sốc.
Cố nhiên hắn hi vọng Doanh Thừa Phong có thể đoạt được thắng lợi cuối cùng nhưng cũng không hi vọng Hồi Kỳ từ đây không gượng dậy được. Cho nên trong lòng hết sức rối bời.
Quả nhiên như Đoàn Thụy Tín dự liệu, không bao lâu sau khi hai người giao chiến, trường thương nhẹ nhàng quay trong tay Doanh Thừa Phong liền tự bao phủ toàn bộ ánh đao vốn có của Đổng Hồi Kỳ
Giữa đường hai người bọn họ đánh liều mấy lần đều là Doanh Thừa Phong chiếm lấy ưu thế tuyệt đối mà kết thúc
Mà tới lúc này, Doanh Thừa Phong vẫn bình thường xem ra còn dư sức, ngược lại Đổng Hồi Kỳ lại thở hồng hộc, cảm giác bất lực
- Không đúng. Phương Phù trầm giọng nói - Uy lực linh binh Thừa Phong sử dụng cực mạnh, muốn phát ra uy năng trong đó tất phải tổng hao chân khí rất lớn nhưng chân khí của Thừa Phong lại là thế nào giữ lâu như vậy.
Ánh mắt tinh tường của ba người bọn họ chỉ là trong chốc lát đã nhìn ra thủ đoạn trong đó rồi.
Trường thương trong tay của Doanh Thừa Phong tuyệt đối đang có bí mật mà mọi người không thể biết được
Ánh mắt của Đoàn Thụy Tín và Phương Phù cùng lúc nhìn lên khuôn mặt của Phong Huống, tựa hồ như là muốn nhìn thấy khuôn mặt đang vui như hoa nở của hắn
Phong Huống lắc lắc đầu, nói - Không cần nhìn ta. Linh binh này chưa từng trải qua tay lão phu, hoàn toàn là một mình hắn kiếm ra đấy.
Hai mắt của Phương Phù đảo đi đảo lại một cách ngơ ngác
Thần binh như thế, nếu là Doanh Thừa Phong hoàn thành nhờ vào sự trợ lực của Phong Huống vậy cũng đành. Nhưng hắn lại một mình độc lập rèn và thổi linh khí vào sao?
- Sư đệ, ngươi đã từng xem qua linh binh này của hắn, ngươi cho rằng nguyên nhân nào mới có thể khiến chân khí của hắn duy trì được lâu như vậy. Phương Phù trầm giọng hỏi.
Nếu Khí Đạo tông có thể nắm được bí mật này, mà còn tiến hành vận dụng thoải mái trong binh khí của các cao thủ. Như vậy thực lực tổng thể của Tông môn có lẽ sẽ tăng lên một cấp rất lớn
Phong Huống do dự một chút, nói. - Lão phu quả thực đã nhìn qua Bá Vương thương này rồi, nhưng mà còn chưa tự mình sử dụng qua.
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp. - Nhưng lão phu cảm thấy Bá Vương thương này rất kỳ lạ
Phương Phù kinh ngạc nói - Sư huynh, ngươi chính là lão sư tổ của nghề rèn tạo linh binh, lại có đồ vật gì có thể khiến ngươi cảm thấy kỳ lạ được chứ.
Phong Huống lặng lẽ cười, nói - Nếu cảm giác của ta không sai, trên Bá Vương thương này có lẽ sẽ tồn tại Linh tính
- Linh tính? Phương Phù giật mình một cái, không tin nói - Ngươi nói là Linh tính, mà không phải lực lượng Linh tính là sao?
Phong Huống khẽ lắc đầu, nói - Sư huynh, đây là đại sự, tiểu đệ sao có thể nói ngoa
- Không, không thể nào. Phương Phù thì thào nói - Linh tính, trên một binh khí tầm thường sao có thể sinh ra Linh tính chứ.
Phong Huống nhăn nhó cười, nói - Lão phu cũng cho rằng không thể nào, nhưng bây giờ xem ra ngoài cách giải thích này, không còn cách khác đâu.
Ánh mắt của Phương Phù và Đoàn Thụy Tín đồng thời hướng vào trong đấu trường. Lúc này thấy hai người đang tận sức giằng co, xem như khó phân thắng bại
Nhưng ánh mắt hai người bọn họ căn bản lại không để trên thân bọn chúng mà là đang nhìn chằm chằm Bá Vương thương trong tay của Doanh Thừa Phong.
Cây trường thương này chuyển động như bay trong tay của Doanh Thừa Phong. Từ đầu nhọn long thương bắn ra kết thành lưới đao nhằm Đổng Hồi Kỳ đánh xuống loạn xạ. Mà quan trọng nhất là khi Doanh Thừa Phong thi triển nhanh Bá Vương thương, linh khí hùng mạnh này và chân khí của hắn hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho hai người bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của một trường lực kỳ lạ
- Khí linh, chẳng lẽ đây chính là khí linh trong truyền thuyết sao? Đoàn Thụy Tín líu ríu nói.
Lúc này cho dù Doanh Thừa Phong sắp đánh chết Đổng Hồi Kỳ, hắn cũng không làm khó tên tiểu tử này.
Bởi vì thằng nhóc này không ngờ chế luyện ra một linh binh siêu cường đang ẩn chứa khí linh như vậy
- Đổng huynh, cẩn thận
Bỗng Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng hét một tiếng, thế tấn công trong tay hắn đột nhiên tăng lên.
Trước đó, khi xuất chiêu Doanh Thừa Phong lấy phòng ngự làm chính, nhưng lúc này từ thủ chuyển sang công lại rất tự nhiên, thoải mái như vậy
- Ầm, ầm, âm
Một chuỗi âm thanh cực lớn như sấm rền liên tiếp vang lên. Trong đám lửa cháy đầy trời, lại phát ra tiếng hét giận dữ như sấm.
Sắc mặt Đổng Hồi Kỳ trắng bệch, hắn giơ đao nhảy lui ra sau, muốn hết sức tránh lưới đao đỏ rực này.
Nhưng, lưới đao to lớn đỏ rực chiếm phạm vi thực tế rất lớn, hắn tuy đã làm hết sức nhưng như bình thường không có cách nào thoát ra được
- Cạch
Theo sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, thân thể của Đổng Hồi Kỳ bị thổi bay lên cao, ngay cả thanh đao dày trong tay hắn đều rơi xuống đất.