Kim Cương Vương có vẻ mặt lạnh lùng mà đứng nguyên tại chỗ, hai mắt y sáng rực, giống như hai thanh kiếm bắn về phía Arnold.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ liếc nhìn nhau, hai vị Kỵ sĩ vương cường giả đứng đầu Quang Minh thánh giáo này đồng thời thầm nhăn mày.
Bọn họ vừa đè ép khí thế của Long Tộc xuống, thằng nhãi này lại không biết điều như vậy mà lên tiếng khiêu khích. Chẳng lẽ y không biết là bản thân y vốn liền không phải là đối thủ của Arnold sao?
Arnold đột nhiên quay người lại, y nhìn chằm chằm Kim Cương Vương, chậm rãi nói:
- Chờ ngươi thăng cấp lên Đại công tước rồi nói sau.
Dù sao thì Long Tộc cũng là một chủng tộc kiêu ngạo, tuy rằng vẫn ở vào vị trí bị Phi Lâm điện hạ áp bách, nhưng y còn dựa theo mong muốn của mình mà đáp trả lại sự khiêu chiến từ địch nhân.
- Tốt.
Kim Cương Vương gật đầu mạnh một cái, nói:
- Long Tộc các ngươi và Bá Vương từng hẹn chiến sau ba tháng, thế thì ta và ngươi cũng đặt ra ước hẹn ba tháng.
Y giơ một tay lên, túc mục nói:
- Nếu qua ba tháng mà ta thăng cấp được lên Đại công tước thì nhất định sẽ đánh một trận để phân cao thấp với ngươi.
- Ba tháng, Đại công tước.
Arnold nhìn y, chậm rãi nói:
- Với thực lực Tước vị đỉnh cao của ngươi, trong vòng ba tháng thì hẳn là có thể đột phá lên Đại công tước. Nhưng ngươi vừa mới đột phá mà đã muốn khiêu chiến ta, không ngại hơi sớm sao?
Cấp Đại công tước cũng có phân chia cao thấp, chênh lệch giữa cao thủ vừa mới bước vào cấp Đại công tước và Đại công tước đỉnh cao cũng không phải là nhỏ.
Kim Cương Vương nhếch miệng cười, nói:
- Sớm hay muộn là chuyện riêng của ta, ta chỉ hỏi ngươi một câu: Ngươi có dám ứng chiến không?
Arnold cất tiếng cười to, nói:
- Ngươi đã can đảm như vậy, ta đây vì sao lại không dám.
Y nhíu mày, nói:
- Ta chờ ngươi ở ngay đây trong vòng ba tháng, nếu sau ba tháng ngươi có thể thăng cấp lên Đại công tước, vậy thì ở ngay tại đây…
Y chỉ tay về phía đấu trường nơi Bá Vương đấu với Ngao Đức Lạp, nói:
- Ta sẽ quyết đấu phân thắng bại vơi ngươi.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, không lên tiếng can thiệp.
Phi Lâm điện hạ và Ái Lệ Ti điện hạ lại khinh thường mà hơi hơi bĩu môi.
Long Tộc vẫn còn là chủng tộc kiêu căng tự mãn, nếu như là bọn họ, gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ lập tức tìm cách thoát thân đã rồi có gì mới nói sau.
Nhưng Arnold vì muốn cứu lại danh dự của Long Tộc, thế nhưng lại quyết định ở lại trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm này trong ba tháng. Mà điều càng làm cho người khác không nói được lời nào chính là, bất kể là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức hay là mấy Long Tộc cường giả còn lại đều cho rằng đây là điều đương nhiên, không ai phản đối lại.
Kim Cương Vương gật đầu mạnh một cái, nói:
- Được.
Dứt lời, y xoay người rời đi, Bá Vương tức giận mà nhìn Arnold, cũng xoay người rời đi.
Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị, tại hạ quản giáo không nghiêm. Để các vị chê cười rồi.
Phi Lâm điện hạ cười ha ha, nói:
- Doanh đại sư quá khách khí, hai con thánh thú dưới tay ngươi có tính cách thành thật chất phác, yêu ghét rõ ràng, đây cũng chính là bản tính của thánh thú sau này ắt có tiền đồ vô lượng.
Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Long Tộc nghe thế, đều thầm mắng trong lòng, Kim Cương Vương chủ động khiêu chiến thì là tính cách thành thật, đậm chất thánh thú, Arnold khiêu chiến lại là có ý khiêu khích.
So sánh như vậy, sự đối xử mà Long Tộc phải chịu thật khiến người khác lòng đầy căm phẫn.
Tuy nhiên, dù sao ở đây là Quang Minh thánh giáo, cho dù bọn họ có tức chết đi chăng nữa thì cũng không có ai thương hại bọn họ.
Doanh Thừa Phong chắp tay cảm tạ mọi người, nói:
- Các vị, tại hạ xin được cáo lui trước.
Hiện giờ, thân phận hắn đã khác hẳn như xưa, hơn nữa xem thái độ của Phi Lâm điện hạ thế nhưng cũng hơi có ý lấy lòng hắn, vậy nên càng khiến cho thân phận của hắn có vẻ vô cùng cao quý.
Vì thế, liền ngay cả đến Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đều chắp tay đáp lễ, đưa mắt nhìn Doanh Thừa Phong rời xa.
Chờ đến khi Doanh Thừa Phong rời đi, Phi Lâm điện hạ phất tay áo, liền một câu cũng không nhắn lại, cứ như vậy mà phiêu diêu đi xa.
Chẳng qua, tuy cử chỉ này của y dường như hơi vô lễ, nhưng sau khi thấy y rời đi, đám người Cát Lợi Phi Nhĩ Đức đều thầm thở phào một hơi.
Ái Lệ Ti điện hạ thầm buồn cười, quả quýt dày có móng tay nhọn, bọn Long Tộc này cũng chỉ ở đối mặt với cường giả có thể chèn ép được bọn họ thì mới hơi có kiềm chế.
Chỉ có điều, nàng đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, tâm trạng lập tức trở nên buồn rầu không vui.
Sau khi đưa đám người Cát Lợi Phi Nhĩ Đức về nghỉ ngơi ở cung điện, Ái Lệ Ti điện hạ đang do dự không biết có nên đi gặp Doanh Thừa Phong đại sư không thì Phi Lâm điện hạ liền chạy đến.
Nghênh đón Phi Lâm điện hạ vào nội điện, Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười nói:
- Phi Lâm điện hạ, theo bổn tọa được biết, ngài đã có vài chục năm chưa từng ra khỏi cung đi thăm cố nhân rồi, ha ha, hành cung này của bổn tọa có thể trở thành điểm đến đầu tiên của ngài, thực sự là rất lấy làm hân hạnh đấy.
Phi Lâm điện hạ khẽ xua tay, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, lần này bổn tọa đến đây là muốn mời ngươi giúp đỡ.
Ái Lệ Ti điện hạ nghi ngờ mà nói:
- Phi Lâm điện hạ, nếu như là chuyện mà cả ngài cũng không giải quyết được, vậy thì bổn tọa thật sự là không nghĩ ra được biên pháp nào có thể giải quyết.
Danh hiệu đệ nhất Vương Cấp của Phi Lâm điện hạ cũng không phải tự dưng mà có, nếu như không có thực lực chân chính áp đảo hết thảy, y cũng không có khả năng giành được nhiều sự tán thành từ mọi người như vậy.
Cho nên, Ái Lệ Ti điện hạ khá là thận trọng với lời xin giúp đỡ của y.
Phi Lâm điện hạ nhún vai, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, chuyện này cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp đỡ nổi.
Ái Lệ Ti điện hạ thầm tò mò, nói:
- Ngài cứ nói xem.
- Ái Lệ Ti điện hạ, đối với con thánh thú khiêu chiến hôm nay của Doanh đại sư, ngài thấy thế nào?
Phi Lâm điện hạ, trầm ngâm một lúc, nói:
- Cho dù tên Kim Cương Vương kia thăng cấp lên Đại công tước trong vòng ba tháng, thì lại nắm chắc phần thắng được bao nhiêu?
Ái Lệ Ti điện hạ kinh ngạc nói:
- Phi Lâm điện hạ, tại sao ngài lại có hứng thú với chuyện này vậy?
Phi Lâm điện hạ lặng lẽ mà cười, nói:
- Đột nhiên lại có hứng thú, cho nên chú ý một chút.
Trong lòng Ái Lệ Ti điện hạ tự nhiên là nửa chữ cũng không tin, nhưng nếu Phi Lâm điện hạ đã không chịu nói thẳng, nàng cũng không có cách nào khác.
Do dự một lát, Ái Lệ Ti điện hạ cười khổ nói:
- Phi Lâm điện hạ, chẳng lẽ với ánh mắt sắc sảo của ngài, còn nhìn không rõ sao.
Phi Lâm điện hạ chậm rãi mà gật đầu, nói:
- Bổn tọa tất nhiên là biết, tỷ lệ chiến thắng của Kim Cương Vương cực thấp.
Y ngừng lại một chút, nói:
- Đây chính là nguyên nhân ta đến tìm ngài trợ giúp. Hành cung của ngài chính là di chỉ của một vị thánh thú thành thần di lưu lại từ xưa, bên trong có Thánh thú tu luyện đại thành chi đạo. Nếu được, ta hy vọng ngài có thể mở ra cho Kim Cương Vương, làm cho y thăng cấp lên trình độ có thể chống lại với Arnold chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Đôi mắt của Ái Lệ Ti điện hạ hơi hơi sáng lên, nói:
- Phi Lâm điện hạ, ngài coi trọng Kim Cương Vương đến như vậy cơ à?
Phi Lâm điện hạ chậm rãi mà gật đầu, nói:
- Ở Kim Cương Vương dường như cất giấu một luồng lực lượng mà người khác cũng nhìn không rõ. Ta tin tưởng, nếu như có thể kích phát ra luồng lực lượng này thì thực lực của y sẽ gia tăng rất nhiều. Ha ha, tuy rằng Arnold được xưng là một trong những người xuất sắc nhất trong lớp người trẻ tuổi của Long Tộc, nhưng bổn tọa tin rằng, chỉ cần Kim Cương Vương kích phát ra lực lượng thần bí trong người y thì cũng đủ để chiến với y.
Nếu để cho Doanh Thừa Phong ở đây và nghe thấy câu nói này thì hắn chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về Phi Lâm điện hạ.
Kim Cương Vương chính là một thánh thú làm con cưng của trời đất, luồng lực lượng giấu trong người y chính là năng lượng mà trời đất ban cho y.
Khi y vừa mới thăng cấp Tước vị, rời khỏi Kỵ sĩ luyện ngục, luồng lực lượng trong người này chưa thể ẩn nấp hoàn toàn, nếu bị người khác chú ý thì có thể phát hiện ra. Nhưng hiện nay, trải qua hơn một tháng tu luyện, khí tức và lực lượng của y đã hoàn toàn nội liễm. Ngoài Doanh Thừa Phong và một số ít người ra, những người khác rất khó có thể nhận ra được thân phận của Kim Cương Vương.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Johnny có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bởi vì bọn họ đều bước chân vào Thần Vực, hết thảy ngụy trang ở bề ngoài đều không thể giấu diếm được tai mắt của bọn họ.
Nhưng Phi Lâm điện hạ rõ ràng là chưa bước vào Thần đạo lại đã có ánh mắt và trực giác bực này, thì phải là cực kỳ đáng sợ rồi.
Ái Lệ Ti kinh ngạc mà nhìn Phi Lâm điện hạ. Sau một lát, nàng đột nhiên cười khổ, nói:
- Phi Lâm điện hạ, có lẽ là ngài không biết, tuy rằng vị thánh thú tiền bối thành thần kia để lại Đại đạo tâm đắc, nhưng phần tâm đắc này ít nhất cũng phải có cảnh giới Đại công tước mới có thể đọc được. Trong vòng ba tháng, Kim Cương Vương chưa chắc đã có thể thăng cấp thành công.
Phi Lâm điện hạ cười ha ha, nói:
- Ái Lệ Ti điện hạ, ngài quá coi thường con thánh thú này rồi.
Y ngừng lại một chút, nói:
- Con thánh thú này tuôn ra uy áp đã mạnh đến Tước vị đỉnh cao. Chỉ cần tăng thêm tí nữa là có thể đột phá cực hạn, thăng cấp lên Đại công tước, cho nên chuyện này không có vấn đề gì.
Ái Lệ Ti điện hạ trầm lặng mà nhìn đối phương, sau một lát mới chậm rãi nói:
- Phi Lâm điện hạ, có một chuyện chắc ngài cũng không biết.
Phi Lâm điện hạ ngẩn ra, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì?
- Kim Cương Vương là thánh thú đồng bạn của Doanh Thừa Phong đại sư, y đến từ Kỵ sĩ luyện ngục đấy.
- Ồ, từ Kỵ sĩ luyện ngục cơ à?
Phi Lâm điện hạ thuận miệng lặp lại một câu, theo sau sắc mặt hơi thay đổi, nói:
- Y đi ra được bao lâu rồi?
Tuy rằng Doanh Thừa Phong đại sư mới gia nhập Thánh giáo được khoảng một năm, với thân phận địa vị của hắn, tự nhiên đã có thể sắp xếp cho cường giả dưới tay hắn đi vào Kỵ sĩ luyện ngục để rèn giũa, luyện tập rồi.
Nhưng mà, cho dù vào ngày đầu tiên gia nhập Thánh giáo, hắn đã làm vậy, lại cộng thêm thời gian thí luyện…
Rốt cuộc, Phi Lâm điện hạ cũng hiểu ra điều mà Ái Lệ Ti điện hạ băn khoăn.
Thời gian thăng cấp lên Tước vị của thằng nhãi Kim Cương Vương này chỉ sợ cũng không lâu, như vậy thì y có thể thăng cấp lên Đại công tước trong vòng ba tháng chứ?
Như thể là để đánh vỡ ảo tưởng hão huyền của y, Ái Lệ Ti điện hạ trầm lặng nói:
- Kim Cương Vương trở về từ Luyện ngục mới được không đến ba tháng.
- Ba tháng.
Cơ mặt của Phi Lâm điện hạ hơi hơi giật giật, tuy rằng lòng tin của y vào Doanh Thừa Phong đại sư và Kim Cương Vương rất lớn khó ai có thể sánh bằng.
Nhưng mà, chuyện một thánh thú mới thăng cấp lên Tước vị từ ba tháng trước, trải qua ba tháng khổ tu lại có thể thăng cấp lên một bậc…
Cho dù đầu óc y choáng váng thì tuyệt đối cũng không cho rằng có kẻ làm được việc này.
Cười khổ một tiếng, y như thể lầu bầu mà chậm rãi nói:
- Tại sao có thể như vậy, cho dù thằng nhãi kia nổi điên, Doanh đại sư cũng sẽ không cho phép y mới đúng.
Ái Lệ Ti điện hạ ngẫm nghĩ một lát, hòa hoãn nói:
- Phi Lâm điện hạ, ở Doanh Thừa Phong đại sư ẩn giấu rất nhiều bí mật mà chúng ta đều không rõ, một khi đã như vậy thì ta tin rằng hắn chắc chắn có biện pháp giúp Kim Cương Vương thăng cấp trong vòng ba tháng.
Phi Lâm điện hạ than nhẹ một tiếng, nói:
- Thôi được, ta đây liền đến trang viên của Doanh đại sư, xem xem có thể giúp được cái gì vậy.
Nhìn Phi Lâm điện hạ phiêu diêu đi xa, Ái Lệ Ti điện hạ vẫn luôn nhíu chặt mày.