Kim Cương rống lên giận dữ tiếng động vang vọng khắp trời đất, bao phủ lấy toàn bộ rừng cây
Kiếm quang vờn quanh thân thể Doanh Thừa Phong, tốc độ của hắn đã đạt đến cực đại. Nhưng tốc độ của Kim Cương rõ ràng nhanh hơn hắn 1 bậc. Cái sức mạnh bật nhảy kia khiến người ta sợ hãi. Tiếng gầm đinh tai nhức óc kia còn ẩn chứa 1 sức mạnh sóng âm vô cùng lớn, làm cho con người khó có thể chịu đựng được.
Cũng may ba người Doanh Thừa Phong đều không phải Hoàng Kim Cảnh tầm thường, ý chí tinh thần của bọn họ to lớn vô cùng, cho dù Kim Cương có rống lên 1 lần nữa to gấp đôi lần này, cũng không thể làm cho bọn họ đánh mất ý chí chiến đấu
Vô số những toan tính trong lòng đang xoay vần, tuy nói trên người Doanh Thừa Phong còn có 1 ít dung dịch sinh mệnh có thể làm cho hắn kiên trì được 1 thời gian dài, nhưng hắn vẫn quyết không giằng co với con quái vật này.
Liếc nhìn 2 vị mỹ nhân trong lòng mình, Doanh Thừa Phong đột nhiên hạ thấp giọng rồi nói:
- Chờ một chút ta sẽ thả các cô ra, sau đó sẽ giữ chân con quái vật này, các cô hãy mau chóng rời khỏi đây, ba ngày sau gặp nhau ở chỗ cũ.
Ánh mắt của Hứa phu nhân nhíu lại, không chút do dự mà nói:
- Không được, ngươi đã nói, sinh thì cùng sinh, chết thì cùng chết.
Bờ môi anh đào của Trương Oánh Oánh khẽ mở, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì. Chỉ là trong lòng cô ấy, đã hạ quyết tâm, lúc nguy hiểm không thể bỏ bạn mà chạy
Bởi vì cô biết, nếu lần này lưu luyến tính mạng mà bỏ chạy, thì cô sẽ vĩnh viễn mất đi tình bạn của Hứa phu nhân và Doanh Thừa Phong
Hứa phu nhân chính là dòng huyết mạch chính của Linh Tháp chân nhân, mà Doanh Thừa Phong lại là người có tiền đồ nhất trong giới trẻ lúc bấy giờ, cô thì chả dại mà kết thù kết oán với 2 người này
“Rống…”
Kim Cương phát thêm nhiều tiếng rống nữa, rõ ràng là nó càng ngày ngày tức giận, sự tức giận của nó gia tăng, kèm theo việc tốc độ của nó cũng càng ngày càng nhanh
Khoảnh khắc mà kiếm quang chuyển động, Doanh Thừa Phong lại đổi hướng, thân hình cứng rắn lượn một vòng giữa không trung, lách qua trước mắt Kim Cương
Nhưng mà, ngay lúc này, Kim Cương vương lại vươn móng vuốt to lớn ra, cái móng vuốt như cái quạt bồ hương nhanh như điện chụp ra phía sau
Sau nhiều lần chạy trốn, nó cũng hiểu được phần nào đối với đường bay của kiếm quang, chưởng này càng vận sức để chờ ra tay. Đột nhiên ra tay, móng vuốt khổng lồ kia lần đầu tiên chặn lại ngay trước mặt kiếm quang
Doanh Thừa Phong 2 mắt ngưng tụ, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh không tự chủ được mà hét lên sợ hãi. Kiếm quang bay lượn bao bọc 3 người họ bỗng nhiên chìm xuống dưới
Ngay sau đó, vào cái lúc nguy cấp, dựa vào tốc độ nhanh hơn 1 bậc, khó khăn lắm mới tránh được chưởng lực của Kim Cương
Cái con quái vật đầu to này rất thông minh. Từ lúc nó bí mật theo sau, cho đến lúc đột nhiên ra tay, đều tràn đầy trí tuệ. Nhưng cho dù nó có thông minh gấp 100 lần nữa, cũng nhất định không thể nghĩ ra trên đời này còn tồn tại Trí Linh nghịch thiên này.
Chính tại thời điểm nó ra tay, Trí Linh đã phân tích được tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra, hơn nữa chỉ trong vòng 1 phần nghìn giây đã tiến hành suy diễn và chuyển đường bay của kiếm quang
Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng tránh khỏi sự ngăn cản của Kim Cương. Nhưng không chỉ dựa vào vận may, mà đằng sau Doanh Thừa Phong còn có một sức mạnh cực lớn làm hậu thuẫn.
- Con cự thú này càng ngày càng thông minh, các nàng nghe lời ta nói, chạy trốn về phía trước.
Dương Thừa Phong vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng quát:
- Thực lực của ta mạnh hơn các nàng nghĩ rất nhiều, các nàng đừng làm vướng chân ta.
Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh hơi giật mình, cả hai đồng thời trầm hẳn lại.
Nếu như là người khác quát tháo như vậy, thì bọn họ sẽ làm người đó biết thế nào là 4 chữ anh hùng nữ kiệt. Nhưng Doanh Thừa Phong nói như vậy, lại khiến họ không thể phản bác được.
“Rống…”
Những tiếng gầm lớn ở sau lưng không ngừng vang lên, Kim Cương vương cảm thấy vô cùng tức giận đối với việc mình tấn công không thành, tiếng rống của nó lại càng thêm mãnh liệt
Hai mắt Doanh Thừa Phong đột nhiên bừng sáng, kiếm quang quanh thân thể hắn đột nhiên phát ra ánh sáng dữ dội
Ngay sau đó, tốc độ của hắn tăng lên mấy lần, như điện xẹt lao về phía trước.
Trên mặt Kim Cương vương lộ ra 1 tia châm biếm. Nó cảm thấy phiền lòng vì mấy con côn trùng nhỏ cứ bay qua bay lại trong cái phạm vi nhỏ này, khiến nó không thể nào nắm được hành tung. Nhưng cái việc liên tục truy đuổi này, lại là thứ nó thích nhất.
Tuy nhiên, trong lúc thân thể nó bắt đầu khom xuống, và vận khí lên 2 bàn chân, đột nhiên lại dừng lại.
Bởi vì nó nhìn thấy, 2 đạo ánh sáng kia đột nhiên chia làm 2 phần
Kiếm quang đột nhiên chuyển hướng, phản chiều hướng tới đầu nó mà lao tới, 1 chùm ánh sáng màu lửa khác lại nhằm phía xa mà bay đi.
Tròng mắt Kim Cương vương hơi híp lại. Nó lập tức biết rằng, 3 con người nhỏ bé kia phân làm 2 đôi.
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra 1 điệu cười độc ác
Muốn tìm đường sống từ trong tay nó, thì thật là ảo tưởng.
Dưới chân nó dồn nhiều lực hơn, những sợi gân xanh đột nhiên căng phồng như muốn nổ tung, cái thân hình to lớn của nó sẽ phóng lên trời ngay bây giờ.
Nó đã quyết định, đầu tiên sẽ tiêu diệt tia sáng màu lửa kia, bóp chết đám người sâu bọ ở bên trong, sau đó mới quay lại đối phó với cái con người phiền phức kia.
Nhưng mà, lúc 2 chân nó sắp rời khỏi mặt đất, một cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung được dấy lên trong lòng, giống như là đột nhiên lao vào một căn phòng băng, khiến nó cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Kim Cương vương dù sao cũng đứng nhất nhì trong Động Thiên Phúc Địa, phản ứng của nó nhanh đến cực điểm.
Hai chân sau cắm thật sâu xuống đất, mấy ngón chân giống như móc câu hung hăng cắm chặt vào lòng đất, thân hình đang chuẩn bị lao lên thì lại trùng xuống, nấp thật sâu ở dưới mặt đất.
Doanh Thừa Phong hai mắt sáng lên, nhưng trong lòng thì hoảng sợ
Phản ứng của con cự thú này quá nhanh, vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Lúc này, trước ngực hắn, đã triển khai Sơn Hà Đồ, một cái động nhỏ bằng nắm đấm con nít đang từ từ tách ánh sáng lộ ra..
Chỉ cần Kim Cương vừa xông lên, là hắn có thể mượn nước đẩy thuyền cộng với lực tấn công mãnh liệt, là có thể hút nó vào trong Sơn Hà Đồ.
Một khi đã bị hút vào trong đó, Kim Cương vương cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, thì cũng đừng mơ đến việc thoát khỏi tay hắn
Nhưng, ngay lúc sắp nhảy, Kim Cương Vương đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa trong nháy mắt đã kịp thời xoay chuyển động tác, năng lực đẳng cấp thế này, trong những sinh vật cực mạnh mà hắn ta từng gặp, tuyệt đối là số một.
Cho dù là ác long đầu ảnh, ở phương diện này cũng còn kém xa.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong vẫn không cam chịu, hắn khẽ quát một tiếng:
- Thu
Trong Sơn Hà Đồ, tại cái động nhỏ kia lập tức xuất hiện một lực hút vô cùng mạnh mẽ, và ngay sau đó bao phủ lấy người Kim Cương vương.
Lúc mà Doanh Thừa Phong, Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh ở cùng một chỗ, hắn ta sẽ không dễ dàng gì mà để lộ ra con át chủ bài Sơn Hà Đồ.
Sau khi hai người họ rời đi, Doanh Thừa Phong lại không cần lo sợ nữa.
Gặp phải con quái vật hung hăng như Kim Cương vương, hắn đương nhiên phải sử dụng hết khả năng rồi, cố gắng nhất kích tất sát. Nếu như lúc này mà còn giữ lại chiêu gì, thì chính là tự tìm đường chết.
Sơn Hà Đồ không hổ là vật chí bảo, lúc mà lực hút của nó bùng phát, toàn bộ không gian dường như cũng bắt đầu chuyển động.
Đặc biệt là quanh người Kim Cương vương. Vô số cỏ cây bay lên trời, càng bay lên thì càng biến nhỏ lại, cuối cùng thì thành một vật nhỏ xíu, bị lỗ bằng nắm đấm trẻ con kia hút vào trong.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chỗ này đã trở thành cát bay đá chạy, một lượng lớn núi đá, cây cối không ngừng bị Sơn Đồ Hà hút vào, bụi mù tràn ngập che lại hết thảy mọi vật.
Nhưng ở trong này, vẫn có một con quái vật đứng sừng sừng bất động.
Cái lực hút cực lớn kia đã hút hết mọi vật xung quanh nó, nhưng thân thể nó thì giống như một ngọn núi lớn, từ đầu đến cuối vẫn vững như bàn thạch, đến một cọng lông cũng không di chuyển.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong khẽ thay đổi, trong lòng hắn dấy lên một tia khí lạnh.
Khi hắn sử dụng Sơn Hà Đồ, lúc nào cũng thuận lợi, cho dù là người bảo hộ của vô biên huyễn cảnh, thì cũng phải chịu thua cái vật này, và cuối cùng thì cũng biến mất.
Cho nên, hắn trước giờ không thể ngờ tới, lại có một sinh vật có thể chống lại lực hút mãnh liệt của Sơn Hà Đồ.
“ Rống…”
Kim Cương vương đột nhiên mở rộng hai cánh tay, hơi thở mạnh mẽ bình thường không thể hình dung ra được bắt đầu tràn ra từ thân thể nó.
Hơi thở to lớn mà nồng nặc này, kèm với tiếng gầm rống của Kim Cương vương, tạo ra 1 làn sóng xung kích khó có thể tưởng tượng được, hướng tới Sơn Hà Đồ trong tay Doanh Thừa Phong lao tới.
Doanh Thừa Phong mặt trầm như nước. Hắn cũng quát lên một tiếng lớn, đem toàn bộ chân khí truyền vào trong Sơn Hà Đồ, lực hút mãnh liệt kia dường như lại mạnh thêm một bậc.
“Oanh…”
Tiếng nổ long trời lở đất trước mặt Sơn Hà Đồ đột ngột vang lên, một luồng sức mạnh cực lớn ào ạt tuôn ra, Doanh Thừa Phong bị kiếm quang vờn quanh người giống như là 1 con diều sắp đứt dây chỉ chực bay đi mất.
Sau đó, thân thể hắn bị va thật mạnh vào thân một cây đại thụ
Cành lá bay tứ tung, phát ra những tiếng xào xạc, giống như là cây đại thụ đó đang phản đối vậy.
Kiếm quang dưới sức ép của lực đánh kia thì ánh sáng cũng dần dần biến mất, nhưng khả năng phòng hộ cực mạnh kia lại làm cho hắn không bị thương chút nào.
Liếc mắt một cái, nhìn Sơn Hà Đồ trong tay, sắc mặt Doanh Thừa Phong mơ hồ có một chút trắng bệch.
Sơn Hà Đồ không hổ là thiên hạ chí bảo, dưới sự bùng nổ năng lượng lớn đến như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến nó. Nhưng khiến Doanh Thừa Phong đau lòng chính là, chỗ có cái lỗ bằng nắm đấm đưa trẻ, sau khi vụ nổ diễn ra đột nhiên biến mất.
Khu vực đó lại một lần nữa bị bao phủ bởi một tầng mây dầy, hơn nữa tầng mây này quay cuồng không ngừng, vẫn cuồn cuồn sôi trào.
Linh khí mạnh nhất trong tay hắn, lúc đối mặt với con cự thú kinh khủng này, lại không phát huy được uy lực mà hắn tâm đắc nhất, ngược lại dưới sức mạnh bùng nổ của cự thú tạm thời mất đi khả năng phụ trợ của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỗ con cự thú đứng lúc nãy đã trở thành một mớ hỗn độn rồi.
Bụi đất che phủ kín bầu trời, giống như là trên trời tạo thành một đám mây khói, không làm thế nào nhìn được ánh sáng mặt tròi nữa.
Doanh Thừa Phong cảnh giác nhìn xung quanh, toàn bộ tinh thần phóng ra ngoài, cảm nhận mọi vật xung quanh người.
Tuy rằng đã không thấy con cự thú đâu nữa, nhưng cũng không có nghĩa là nó đã chết.
Đứng lên, ánh mắt Doanh Thừa Phong ngưng tụ lại, tập trung nhìn về một hướng.
Ở chỗ đó, một con quái vật cao ba trượng đang từ từ đứng lên, nó đứng lên kém theo vô số bụi đất bay lên, cái thân hình thoắt ẩn thoắt hiện kia mang đến một sức ép to lớn khó lòng tưởng tượng được.