Doanh Thừa Phong và đám người Thẩm Ngọc Kỳ đã lâu không gặp, tất nhiên sẽ có nhiều chuyện muốn nói. Cuối cùng Hứa phu nhân phải kiên quyết thì chúng nữ mới rời khỏi phòng, để Doanh Thừa Phong một mình nghỉ ngơi.
Linh Tháp Chân Nhân và Võ lão đưa mấy người Hứa phu nhân tới trang viên trên danh nghĩa là thị nữ của Doanh Thừa Phong ở Linh Vực, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không có khả năng đối đãi với các nàng giống như thị nữ được.
Chỉ có điều, lần này sau khi gặp ba nàng, Doanh Thừa Phong cũng có chút đau đầu.
Tình cảm của Thẩm Ngọc Kỳ đối với hắn thì không cần phải nhiều lời, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Oánh Oánh dường như có chút gì đó không đúng, mà càng làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy có chút giật mình chính là thái độ của Hứa phu nhân cũng có những chuyển biến tinh tế.
Tuy hắn đã có hai kiếp làm người, nhưng ở phương diện tình cảm này lại không mấy am hiểu.
Tuy nhiên, hắn cũng biết hiện giờ không phải là lúc dành cho nữ nhi tình trường, do đó đành phải tạm thời áp chế tâm tư khác thường lần này.
Khẽ phất tay, hắn lấy ra 2 tấm ngọc bài.
Một miếng trong đó là tâm đắc trong tu luyện mà Khấu Nhuệ vừa tặng cho hắn, miếng còn lại chính là truyền thừa hắn đạt được trong Tháp Không Gian.
Do dự một chút, Doanh Thừa Phong phóng ra một đám tinh thần ý niệm, đầu tiên là đưa vào trong miếng ngọc chứa tâm đắc khi tu luyện của Khấu Nhuệ đại sư.
Đột nhiên, một lượng lớn tin tức trào ra, tràn ngập trong đầu Doanh Thừa Phong.
Lông mày hắn thoáng nhíu lại, tuy rằng hắn không xa lạ gì với loại phương pháp truyền thừa này, nhưng loại truyền thừa đạt tới cường độ bậc này thì lại là lần đầu tiên gặp phải nên nhất thời không tránh khỏi có chút khó thích ứng.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong thở dài ra một hơi, hắn thu hồi tinh thần ý niệm, trong đôi mắt lóe lên chút ánh sáng.
Chả trách chỉ sau khi hắn đột phá tước vị, Khấu Nhuệ mới đem vật này tặng cho hắn. Bởi vì muốn thừa nhận truyền thừa bên trong ngọc bài, lực lượng tinh thần ít nhất cũng phải đạt tới tước vị mới được, nếu không sẽ không thể nhận được truyền thừa.
Tuy nhiên sau khi kiên trì, Doanh Thừa Phong lại hiểu ra được rất nhiều thứ.
Có thể nói khi được sinh ra từ sau khi trời sinh vạn vật, con người sẽ theo tiềm thức mà truy cầu và hướng tới một cuộc sống tốt hơn.
Cạnh tranh giữa con người với nhau hay cạnh tranh giữa con người với các giống loài khác kì thực cũng là vì một mục đích, đó là làm cuộc sống của mình trở nên tốt hơn.
Đối với cá nhân mà nói, phương pháp cạnh tranh đơn giản nhất chính là tu luyện. Tu luyện càng về lâu về dài, thực lực sẽ càng mạnh, theo đó những đãi ngộ mà bản thân có thể nhận được sẽ càng cao.
Thế nhưng ở trên đời này cũng không phải chỉ có vẻn vẹn một con đường tu luyện võ đạo.
Bởi vì trong cái gọi là ba nghìn đại đạo, chỉ cần có thể đi đến tận cùng của một đạo, thì cũng có thể đạt tới đỉnh cao giống nhau.
Đương nhiên, tu luyện võ đạo là phương pháp phổ biến nhất. Cũng bởi tính phổ biến đó mà đám ngươi tu luyện võ đạo nhiều không đếm xuể. Nhưng muốn ở trong đám người vô tận đó mà mở một đường máu, đạt tới đỉnh phong thì tuyệt đối là lông phượng sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ võ đạo còn có rất nhiều còn đường khác, đồng dạng có thể nâng cao thực lực của chính mình.
Tâm đắc mà Khấu Nhuệ đại sư lưu lại dĩ nhiên là đoán tạo chi đạo (đạo rèn).
Nhóm Đoán Tạo Linh Sư khi rèn linh khí đều phải vận dụng lực lượng tinh thần để hoàn thành. Mỗi một lần rèn đều tương đương với một lần tu luyện.
Vật phẩm rèn được càng tốt thì hiệu quả tu luyện tinh thần lực lượng sẽ càng cao.
Nói chung, Linh Sư ở Tử Kim Cảnh chỉ có thể rèn được linh khí dưới tước vị, chỉ có tước vị cường nhân mới có thể rèn được thánh khí có tước vị.
Điều này là do cường độ lực lượng tinh thần của nhóm Đoán Tạo Linh Sư quyết định.
Ngoại trừ Doanh Thừa Phong và một số ít thợ rèn cường đại, có rất ít người có thể chế tạo vượt cấp.
Tuy nhiên nếu Linh Sư có thể rèn vượt cấp thì tiền đồ của họ sẽ vô cùng rộng lớn. Khấu Nhuệ đại sư sở dĩ có vài phần kính trọng Doanh Thừa Phong như vậy, ngoài việc hắn có được truyền thừa của Thánh Điện, là bởi lão cũng xem trọng khả năng phát triển của hắn trong tương lai.
Trong tấm ngọc bài Khấu Nhuệ tặng không chỉ trình bày tỉ mỉ tâm đắc của lão sau khi đột phá tước vị mà còn ghi lại rất nhiều điểm nên đặc biệt lưu ý. Chỉ cần trong phương diện này Doanh Thừa Phong làm theo lời mà Khấu Nhuệ dặn dò, khẳng định trong đoán tạo chi đạo hắn sẽ không phải đi nhiều đường vòng.
Khẽ cười, Doanh Thừa Phong buông tấm ngọc bài xuống.
Nếu như bên cạnh hắn không có Đan Lô Khí Linh thì giá trị của phần tâm đắc này sẽ lớn đến khó tin.
Chỉ riêng những kinh nghiệm tu luyện kia đã là một phần bảo vật vô giá rồi.
Phải biết rằng đây chính là những thể ngộ do Khấu Nhuệ tỉ mỉ viết ra, không thể đem đi so sánh cùng những điển tịch trong Thánh Giáo được phơi ra ngoài cho người tìm đọc kia.
Suy nghĩ một hồi, Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy nếu Khấu Nhuệ đại sư đã thể hiện thiện ý như vậy thì tất nhiên lão sẽ là một cánh tay đắc lực của mình.
Hồi lâu, Doanh Thừa Phong rốt cục cũng cất kĩ tấm ngọc bài, tinh thần ý niệm lại một lần nữa tràn ra, tiếp xúc cùng với Truyền Thừa Thạch.
Nháy mắt, một lượng lớn tin tức tuôn ra mãnh liệt từ trong miếng ngọc thạch, tiến vào trong đầu Doanh Thừa Phong.
Có được kinh nghiệm từ lần trước, lúc này Doanh Thừa Phong ứng phó thành thạo hơn. Tuy nhiên, truyền thừa càng tăng, đôi mắt của hắn lại càng sáng lên.
Phần truyền thừa này không phải đến từ đoán tạo đại sư mà tới từ một vị tổ tông, một vị Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân vô cùng dũng mãnh.
Trước kia khi Doanh Thừa Phong chưa đột phá tước vị, hắn không thể đạt được toàn bộ truyền thừa, tất cả khẩu quyết tu luyện chỉ tới Tử Kim Cảnh là dừng lại, không thể thăm dò thêm được chút gì nữa.
Tuy nhiên lần này, khi tinh thần ý niệm của hắn chạm tới bề mặt ngọc thạch, một tâm pháp truyền thừa vô cùng phức tạp truyền đến cuồn cuộn không dứt.
Đến tận lúc này, Doanh Thừa Phong mới được coi là lấy được toàn bộ truyền thừa và sự công nhận của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ một cách chân chính.
Cũng như thế, qua một lúc lâu sau phần truyền thừa này mới chậm rãi kết thúc.
Doanh Thừa Phong suy nghĩ, trong lòng thầm nói: “Sao chép lại toàn bộ"
-Đã hoàn tất sao chép.
Trong ấn đường đường có hào quang chợt lóe lên, Trí Linh đáp lời từ trong chỗ sâu thẳm nhất.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn khoanh chân ngồi xuống, vung tay lên, lập tức sau lưng hiện ra một đôi Quang Minh Chi Dực mờ ảo.
Món này đúng là đồ tốt khó kiếm, hơn nữa tác dụng cũng thật lớn. Khi Doanh Thừa Phong rèn nguyên bộ thánh khí cho mình nhất định sẽ không bỏ qua thứ này.
Nhưng đúng lúc này, một màn sương sáng phiêu đãng bay ra từ trong túi không gian.
Đan Lô Khí Linh tự đông thành hình, nó nhìn Doanh Thừa Phong với ánh mắt hồ nghi, hỏi:
- Vừa rồi ngươi đã lấy được 2 cái truyền thừa liên tiếp sao?
Cùng với việc rèn nhiều thánh khí, những thương thế trên bản thể của đan lô cũng bắt đầu khỏi hẳn, uy năng của khí linh cũng như nước lên thì thuyền lên. Hiện tại cho dù nằm bên trong túi không gian, Đan Lô Khí Linh vẫn có thể nhận thấy hết tất cả mọi biến hóa bên ngoài.
Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Đúng vậy.
- Hai phần truyền thừa đều là ở cấp tước vị sao?
Đan Lô Khí Linh hơi lo lắng, hỏi.
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, nói:
- Một phần là của cấp tước vị, một cái khác… là truyền thừa để lại của một Kỵ Sĩ Vương đại nhân trước lúc lâm chung.
Đan Lô Khí Linh hít một hơi khí lạnh, nói:
- Ngươi thật to gan, thế mà cũng dám tiếp nhận 2 cái truyền thừa liên tiếp, đầu ngươi lại chẳng vỡ ra luôn à?
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:
- Đâu có.
Kỳ thực khi đang tiếp nhận truyền thừa thứ nhất, Doanh Thừa Phong còn có chút khó thích ứng, nhưng ở phần truyền thừa thứ hai thì cũng đã không có vấn đề gì rồi.
Đan Lô Khí Linh lượn vòng quanh Doanh Thừa Phong hai vòng, miệng lẩm bẩm:
- Tiểu tử ngươi gớm thật, đúng là không thể đoán trước được.
Nó nhìn ấn đường Doanh Thừa Phong, thở dài:
- Hạt nhân nguyên thủy là hình khối quả nhiên khác thường.
“Xoạt” một tiếng, Đan Lô Khí Linh nói xong những lời này liền quay trở về bên trong túi không gian, cũng không muốn chui ra nữa.
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày. Hắn sờ mi tâm, trong lòng thầm hổ thẹn.
Có lẽ đúng như những gì tên đó nói, nếu không phải mình ngưng tụ một hạt nhân hình khối thì việc tiếp nhận hai phần truyền thừa liên tiếp chỉ sợ là họa chứ không phải phúc.
Lắc lắc đầu, hắn thu liễm tinh thần. Hai cánh trên lưng hắn chợt khua lên, một cỗ lực lượng ba động thần kì lập tức tràn ra, nhanh chóng bao vây cả gian phòng.
Theo sao đó, cổ tay hắn rung lên, lấy Hàn Băng Trường Kiếm ra.
Ánh mắt ngưng tụ, hạt nhân tại ấn đường lập tức bắt đầu hăng hái xoay tròn, một lượng lớn tinh thần lực lượng điên cuồng dung nhập vào thân kiếm.
Ngay sau đó, Hàn Băng Trường Kiếm lập tức sáng lên.
Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia.
Một tầng, hai tầng, ba tầng... bảy tầng, tám tầng, chín tầng!
Nhờ có sự mạnh mẽ của lực lượng tinh thần, không ngờ có thể chồng liền một lúc mười đạo lực lượng tinh thần, thế như chẻ tre.
Trong lòng Doanh Thừa Phong mừng rỡ. Tuy hắn sớm biết sau khi đột phá tước vị thì sức chiến đấu của bản thân sẽ có bước nhảy vọt về chất. Nhưng có thể làm được một bước này dễ dàng như vậy, hẳn là cũng có một chút quan hệ với hạt nhân hình khối kia.
Tâm niệm vừa chuyển, Hàn Băng Trường Kiếm lập tức biến mất.
Nhưng ngay sau đó ở một chỗ khác bên ngoài cách gian phòng của hắn mấy trượng, Hàn Băng Trường Kiếm đột ngột xuất hiện, hàn quang lóe ra từ trên mũi kiếm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra uy thế sắc bén nhất.
Được gia trì Bí Pháp Đoạn Tầng Điệp Gia hẳn 9 tầng, trường kiếm đã có thể đạt tới trình độ xuyên thấu không gian trong nháy mắt.
Việc này quả thực cũng không hề khác với việc bản thân Doanh Thừa Phong thi triển thuấn di.
Khóe miệng khẽ mỉm cười, tinh thần ý niệm lại một lần nữa tập trung.
Lực lượng tinh thần lại một lần nữa tràn ra, tiếp tục chồng lên.
Hàn Băng Trường Kiếm phát ra những tiếng ong ong, dường như phải thừa nhận một áp lực rất lớn. Sắc mặt Doanh Thừa Phong cực kỳ ngưng trọng, hắn biết nếu không phải Hàn Băng Trường Kiếm đã trở thành thánh khí thì căn bản không thể chịu được nhiều lực lượng tinh thần chồng lên cùng một lúc như vậy được.
Tuy nhiên, hắn tin tưởng rất lớn đối với thánh khí do mình rèn ra, Hàn Băng Trường Kiếm tuyệt đối có thể thừa nhận được.
Quả nhiên, sau một lát, âm thanh ong ong kia biến mất, hàn khí ác liệt kia lại một lần nữa tràn ngập không gian.
Doanh Thừa Phong mừng rỡ, lực lượng tinh thần vẫn chồng lên lớp lớp như cũ. Hắn muốn nhìn xem cực hạn của chính mình và Hàn Băng Trường Kiếm là đến mức nào.
Mười hai đạo, mười ba đạo,… mãi cho đến khi đạo thứ mười lăm chồng lên, Doanh Thừa Phong mới ngừng lại.
Tuy nhiên khiến hắn cảm thấy chính là hạt nhân bên trong ấn đường dường như vẫn chưa dùng hết sức.
Nhưng hắn cũng rõ ràng Hàn Băng Trường Kiếm đã đạt tới cực hạn có thể thừa nhận. Nếu như chồng thêm một đạo nữa, không chừng lại làm phá vỡ cả trường kiếm.
Toàn bộ mười lăm đạo lực lượng tinh thần được chồng lên làm thanh trường kiếm thần kì này có một phong cách cổ xưa, mang một hơi thở uy nghiêm khác thường