Nhưng mà phản ứng của hắn tuy rằng rất nhanh, nhưng bên trong tinh thần cảm ứng của Doanh Thừa Phong lại rõ ràng cảm giác được nhất cử nhất động của hắn.
Bàn tay ẩn chứa Hỏa hệ lực lượng cường đại ở giữa không trung thoáng dừng một chút, theo đó đột nhiên ngoặt sang chỗ khác. Chỗ chưởng lực sau khi đổi hướng đi tới vừa đúng đánh xẹt qua lọn tóc trên đỉnh đầu Lương Thần.
- Xì.....
Một tiếng vang nhỏ, búi tóc của hắn đột nhiên xổ tung ra, tóc tai trở nên bù xù vô cùng.
Một lão giả ở vị trí cao hai mắt sáng ngời, rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đáng tiếc. Quá ngu ngốc.
Tên đệ tử bên cạnh lão giả không hiểu chút nào, thấp giọng dò hỏi:
- Sư phụ! Ngài nói vậy là sao?
Lão giả hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Lương Thần quá ngu ngốc, hắn không ngờ lại dám khinh địch, không để ý tới thiếu niên kia. Hừ. Nếu thiếu niên kia không phải kinh nghiệm còn thiếu, ra tay vẫn không nắm giữ chuẩn lực độ, như vậy một chưởng đó không chỉ xoẹt qua búi tóc của hắn, mà chính là một nhát nổ đầu.
Tên đệ tử bên cạnh lão liên tục gật đầu, nói:
- Sư phụ cao kiến. Đệ tử hiểu rồi.
Nhưng mà lão giả này cũng không biết, một chưởng đó là do Doanh Thừa Phong cố ý làm như thế.
Lôi đài của hắn là cái lôi đài đầu tiên có người lên cho nên trở thành tâm điểm của mọi người, Lương Thần có danh vọng rất lớn trong đám tán tu võ sĩ. Hắn nếu như thật sự vừa ra tay đã đánh đối phương bị thương, đây chẳng phải sẽ trở thành chuyện giật mình nhất sao?
Tuy nói, hiện giờ thực lực của Doanh Thừa Phong đã tăng lên nhiều, ngay cả với Doanh Lợi Đức cũng có thể phóng tay đánh một trận chưa chắc đã thua, nhưng có thời điểm cần giấu diếm thực lực mới là chính đáng.
Cho nên, hắn đột ngột xuất thủ đánh lén, nhưng giữa đường lại đột nhiên trì hoãn một chút, chỉ đánh vỡ búi tóc trên đầu Lương Thần mà thôi, chứ không khiến cho đối phương bị thương.
Lão giả đó tuy kinh nghiệm phong phú, nhưng tất cả động tác của Doanh Thừa Phong đều được tinh thần lực lượng và trí linh tính toán khống chế một cách nghiêm khắc. Hết thảy nhìn qua đều tự nhiên không hề có sơ hở, cho nên ngay cả bản thân lão cũng bị che mắt.
Trong lòng Lương Thần vừa sợ vừa giận, hắn gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng không còn chút khinh thường đối thủ nào, mũi chân hơi động, khẽ điểm xuống lôi đài. Theo mỗi cái hạ chân của hắn, thân thể được đong đưa theo một biên độ nhất định, phảng phất như một cái chuông lắc lư không ngừng, làm cho người ta không nhìn ra được phương hướng hắn chuẩn bị di chuyển.
Mà đồng thời, song chưởng của hắn cũng được huy động như bay, chưởng ảnh ngập trời, mỗi một đạo chưởng ảnh đều ẩn chứa một tia cảm giác sắc bén. Mặc dù hai tai hắn không cầm thứ gì, nhưng lại khiến cho người ta có cảm tưởng như trong tay hắn đang cầm một loại linh khí vậy.
Doanh Thừa Phong thoáng trầm mặt, người này tu luyện chính là Kim hệ công pháp, đánh ra một quyền, quyền phong phá không lao tới, tiếng xé gió sắc bén rít lên. Không những thế, càng tiếp cận quyền phong của hắn, Doanh Thừa Phong lại càng cảm giác thấy lực lượng áp bách mãnh liệt hơn, thậm chí còn cảm giác lông tóc gần như đang dựng đứng dậy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong thoáng cảm thán, đám người Lương Thần xuất sư tạo thành danh tiếng lớn trong tán tu quả nhiên là không phải một đống bị thịt.
Chẳng qua, lúc này hắn chính là kẻ ra tay trước, tự nhiên không một chút sợ hãi.
Hai chân xê dịch, tiến về phía trước, ánh mắt lóe lên một tia quang mang, trong nháy mắt hắn đã tính toán được phương hướng di động tiếp theo của Lương Thần. Thân hình chuyển động giống như quỷ mị chặn đừng của đối phương, đồng thời hai tay ở trước ngực cũng đánh ra.
Sắc mặt Lương Thần đột nhiên thay đổi, dưới chân hắn thi triển chính là bộ pháp bí truyền của sư môn, có tác dụng làm mê hoặc ánh mắt người khác. Trước kia khi hắn cùng người ta đối chiến, một khi thi triển bộ pháp này rất hiếm người có thể nhìn ra điểm dừng chân tiếp theo của hắn. Trong lúc đánh nhau, chính bằng vào loại bộ pháp này mà hắn chiếm được thượng phong.
Nhưng, thiếu niên trước mắt này không ngờ lại sớm có dự tính, ngay khi mũi chân hắn vừa chạm đất, thì hai nắm đấm đã đánh tới trước mặt.
Không biết là hắn bị lừa tới vị trí này, hay là đối phương có thể nhìn thấu được ảo diệu của bộ pháp?
Nhưng mà, hắn lại không biết, hắn thi triển bộ pháp tuy rằng huyền diệu, nhưng dưới sự dám sát của tinh thần lực lượng và khả năng tính toán siêu cấp của Trí Linh thì không còn bí mật gì nữa.
Hắn chỉ cần vừa nhấc chân lên vận chuyển chân lên di chuyển được vài bước, ý đồ của hắn đã hoàn toàn bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra.
Cho nên, Doanh Thừa Phong có thể tới trước vị trí đó, đón đầu đưa ra công kích cũng là chuyện được nhiên.
Chẳng qua, Lương Thần dù sao cũng là một cường giả thành danh, hắn dựng thẳng song chương lên, không một chút yếu thế đón đỡ công kích của Doanh Thừa Phong. Mặc dù thân pháp bị đối thủ khắc chế, nhưng bằng vào tu vi chân khí mạnh mẽ của mình cùng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú hắn cũng có thể bảo vệ chặt môn hộ, không lộ ra chút sơ hở nào.
Ầm..... Ầm....
Quyền chưởng liên tục va chạm với nhau, phát ra những tiếng nổ giống như pháo vang.
Chân khí của Lương Thần không ngừng huy động, Kim hệ công pháp sắc bén giờ phút này bộc phát ra uy lực cường đại, từng tiếng xé gió chân động bên tai làm cho người ta không khỏi làm người ta váng đầu.
Nhưng mà, Kim hệ lực lượng sắc bén khi tiếp cận gần Doanh Thừa Phong lại lập tức bị tiêu tán đi không còn dấu vết.
Bởi vì quanh thân hắn một thước chính là cỗ Hỏa hệ lực lượng cường đại, ở trong phạm vi này nhiệt độ tăng lên vài lần so với bình thường.
Hai người quyền qua, cước lại ở trên lôi đài thi triển thân thủ rất khó phân thắng bại.
Phần đông những người ở dưới đài đều thay đổi sắc mặt, bọn họ tự hỏi mình khi gặp chiến đấu ở trình độ này thì đa số đều phải mặc cảm. Trong lòng bọn họ thầm cảm thấy may mắn, may mắn hai kẻ này lại đánh với nhau, nếu để cho bọn họ gặp phải một trong hai người sợ rằng sẽ không xong rồi.
Hai người trên lôi đài thi triển lực lượng ngang nhau, nhưng nếu luận về thân hình tiêu sái, như vậy Lương Thần còn xa mới bắt kịp.
Búi tóc của hắn ngay từ đầu đã bị Doanh Thừa Phong đánh nát, tóc tai bù xù căn bản không kịp chải chuốt lại. Sau một hồi giao thủ, chẳng những có chút ảnh hưởng nhỏ, hơn nữa còn có bộ dáng trông cực kỳ chật vật.
Lương Thần trước nay vốn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Đột nhiên, hắn quát to một tiếng, thân hình đột ngột dừng lại, toàn thân chân khí được thôi động, trong nháy mắt ngưng tụ ở trên bàn tay, hung hăng đánh về phía đối phương.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, hô to một tiếng:
- Tốt.
Chân khí bên trong đan điền lập tức bộc phát ra, không hề tránh né đối đầu trực diện.
- Đến đi.....
Song quyền giao thoa với nhau bộc phát ra một kích linh hoạt sắc bén.
Thân thể Lương Thần hơi lay động một hồi, nhưng nhanh chóng ổn định lại. Mà bước chân Doanh Thừa Phong lại dịch sang ngang, rồi đột ngột lui lại phía sau.
Lương Thần cất tiếng cười lớn, trong thanh âm tràn ngập sự đắc ý. Tu vi chân khí của hắn thực tế đã đạt tới bát tầng, so với Doanh Thừa Phong cao hơn một bậc. Nhưng trước đây trong lúc trắc thí và lúc đầu giao thủ hắn đều có chút bảo lưu thực lực, gần như chỉ thể hiện ra tu vi thất tầng chân khí đỉnh phong mà thôi.
Lúc này toàn lực ứng phó, quả nhiên có thể bức lui được Doanh Thừa Phong.
Hắn được thể đắc ý lập tức không chịu buông tha, thân thể nhanh chóng vọt tới trước, hắn phải nhân lúc tinh thần đang tăng cao mà đánh Doanh Thừa Phong ra khỏi lôi đài.
Dưới sự giám sát của trưởng lão trong tông môn, hắn tự nhiên không dám hạ sát thủ, nhưng mượn cơ hội này đánh bị thương cái tên đã làm nhục hắn để người ta khỏi lắm miệng thì cũng không phải là không thể.
Nhưng mà, ngay lúc này, Doanh Thừa Phong lại há miệng ra, thổi một hơi cương khí.
Đây chính là cỗ khí lưu mà hắn ngưng tụ chân khí ở trong cơ thể phun ra, bên trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại.
Lương Thần híp hai mắt lại, mặc cho cỗ gió này thổi qua hai má mình, chỉ có điều ngay sau đó hắn phải giật mình. Bởi vì cỗ gió này không ngờ lại thổi cho tóc của hắn phải bay tán loạn lên, rồi sau đó những lọn tay đó che mất tầm mắt của hắn.
Tuy nói vẫn có một ít khe hở để cho hắn nhìn, nhưng ở trong chiến đấu kịch liệt như thế này mà đột nhiên gặp tình huống đó, vẫn có thể khiến cho chân tay hắn bị luống cuống một chút.
Theo đó, hắn đột nhiên nghe được những tiếng kinh hô.
Ở trong những tiếng ồn này, Lương Thần nghe được một đạo thanh âm quen thuộc, đó chính là của sư huynh đệ đồng môn của hắn: Chu Trí và Vương Siêu.
- Cẩn thận...
Lương Thần nhanh chóng hạ quyết tâm, song chưởng lần lượt thay đổi, đem toàn bộ chân khí bức ra ngoài, hung hăng đánh về phía trước. Sau một chưởng này, Doanh Thừa Phong dù bị thương hay chết thì hắn cũng không muốn bận tâm thêm nữa.
Chỉ có điều, một chưởng của hắn tới khi hết đà vẫn không hề đụng tới được chéo áo của Doanh Thừa Phong, mà hoàn toàn đi vào khoảng không.
Trong lòng hắn thoáng rùng mình, đột nhiên cảm giác có gì đấy không ổn.
Người đâu?
Bỗng nhiên, một cỗ kình phong từ phía sau truyền đến, bên trong kình phong nầy ẩn chứa lực lượng cường đại vô cùng.
Lương Thần hét lớn một tiếng, hai chân đứng bất động, song chưởng đánh về phía sau.
- Đi....
Một tiếng nổ vang lên khi quyền chưởng va chạm với nhau, Doanh Thừa Phong thối lui lại sau ba bước, nhưng Lương Thần lúc đánh ra một quyền này chính là vào lúc đang vội vã. Tuy rằng tu vi chân khí của hắn cao hơn Doanh Thừa Phong một bậc, nhưng sau khi vội vàng đón đỡ một đòn tấn công mãnh liệt như thế thì thân hình cũng lảo đảo tiến về phía trước mấy bước.
Bỗng nhiên, bước chân hắn đạp vào khoảng không, thân hình trở nên lảo đảo.
- Không tốt.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khủng bố, bọn họ giao thủ trên lôi đài cũng không lớn, vừa rồi không lưu ý trong lúc vô tình đã tới sát rìa lôi đài. Lúc này cùng với Doanh Thừa Phong lấy cứng chọi cứng, sợ rằng hắn đã bị mạnh mẽ bức rời khỏi lôi đài.
Nhưng mà, cường giả chính là cường giả, mắt thấy cùng đường Lương Thần dùng chân dẫm mạnh lại phía sau, vùng eo lay động, chân khí cường đại tuôn ra không ngờ có thể giúp thân hình mạnh mẽ ổn định lại không rời lôi đài.
Nhưng, ở bên cạnh hắn vẫn còn có Doanh Thừa Phong đang nhìn chằm chằm vào.
Dưới khả năng theo dõi của lực lượng tinh thần và sự tính toán của Trí Linh, hắn lập tức đoán được hành động của đối phương, hơn nữa ở trong một phần mười giây cũng đưa ra phản ứng.
Không chờ Lương Thần có thể đứng vững thân hình, Doanh Thừa Phong cũng tiến lên trước, phảng phất như biết trước hắn đá một cái về phía chiếc chân trụ của Lương Thần.
Nếu là lúc giao thủ bình thường, Lương Thần đối với một cước này sẽ không để ý tới. Nhưng giờ phút này, Doanh Thừa Phong đá ra một cước như vậy giỗng như một con lạc đà đang ngậm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng trước khi rơi xuống.
Mặc cho thực lực của Lương Thần có cường đại hơn thì vẫn hết lực, không có biện pháp gì thay đổi kết quả.
- A.....
Lương Thần kinh hô lên một tiếng, từ trên đùi truyền tới một cỗ lực đẩy rất nhỏ, nhưng cũng đủ để hắn không thể cầm cự, cả người cứ như vậy ngã xuống.
Cũng may bản lĩnh hắn rất cao, khi còn ở giữa hư không đã vặn người, làm cho thân thể khi tiếp đất thì hai chân đã có thể hạ xuống trước.
Nhưng mà, ngay khi mũi chân hắn chạm đất đã nghe thấy tiếng hô của mọi người cùng với một đạo thanh âm khiến hắn phải xấu hổ và tức muốn chết:
- Lương huynh! Đa tạ.