Chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong cấp tốc vận chuyển, trong nháy mắt đã lên cao tới cực điểm, một lượng lớn chân khí không hề giữ lại tiến vào trong Phách Vương Thương. Đồ án linh văn trên thân thương theo đó mà sáng lên, tạo thành một quầng sáng mạnh mẽ.
Đây là Doanh Thừa Phong lần đầu tiên dùng toàn lực để thôi động lực lượng trong Phách Vương Thương. Chân khí làm động lực, linh vắn đồ án làm đường dẫn, giờ phút này cùng lúc tận tình phóng thích ra ngoài.
Trong hư không, một cỗ khí tức nóng rực đột ngột xuất hiện, nhiệt độ xung quanh người Doanh Thừa Phong trong nháy mắt đã dâng cao lên.
Ánh sáng màu đỏ trên thanh trường thương phát ra càng lúc càng đậm, thậm chí còn có phần che lấp đi ánh sáng màu trắng của Công Kích Chi Lực. Một trong ba đại thuộc tính của Phách Vương Thương chính là Hỏa hệ lực lượng, khi bị chân khí cường địa phát động, nó không chút do dự bắt đầu tràn lên.
Bầy sói ở phía xa tràn tới tuy rằng số lượng rất đông, nhưng khi cảm nhận được khí tức bá đạo của Phách Vương Thương, động tác của bọn chúng lập tức chậm lại.
Bầy sói tuy rằng hung hãn không sợ chết, nhưng chúng thủy chung cũng chỉ là sinh vật, khi nhìn thấy trước mắt có cỗ lực lượng không thể kháng lại, bọn chúng theo bản năng trời sinh xuất hiện một tia sợ hãi khó hiểu. Cho nên, tốc độ của bầy sói lập tức chậm lại.
Trong lòng Doanh Thừa Phong vừa mừng vừa sợ.
Phách Vương Thương phối hợp với Phách Vương Thương quyết một khi được hắn toàn lực thi triển ra lại có thể bộc phát uy lực to lớn như thế, tự nhiên là làm cho hắn vô cùng vui mừng.
Nhưng, mắt nhìn thấy bầy soi chậm chạp không tiến tới, trong lòng hắn lập tức nóng như lửa đốt.
Một lần nữa khiêu khích bầy sói chính là để hắn thử nghiệm uy lực của Phách Vương Thương đến tận cùng là sẽ tới đâu.
Nếu như Thiết Linh Chi Lực trong truyền thuyết kia quả thật có tác dụng đó, hắn tự nhiên có thể cầm cự được rất lâu. Nhưng nếu như Thiết Linh Chi Lực lại không khoa trương như miêu tả, như vậy hắn thừa dịp chân khí chưa khô kiệt mà có thể rút lui.
Nhưng nếu bầy sói không tấn công, như vậy ngũ tầng chân khí của hắn không có cách nào duy trì thời gian quá dài.
Ý nghĩ trong đầu nhanh chóng thay đổi, Doanh Thừa Phong hét dài một tiếng, dưới chân dùng lực, cả người như ngọn gió tiến về phía trước.
Đám súc sinh này đã không dám tiên lên, vậy thì để ta qua đó....
Quỷ Ảnh bộ pháp được Doanh Thừa Phong vận chuyển tới mức cao nhất, chỉ vài lần lên xuống đã nhảy vào giữa đàn sói.
Phách Vương Thương được huy động không hề hoa lệ, thân thương thô to lập tức trở nên linh hoạt tạo thành từng tiếng xé gió sắc bén, nó quét qua bốn phương tám hướng không hề cố kỵ.
Cùng lúc đó, khí tức nóng rực trở nên mãnh liệt hơn, Hỏa hệ lực lượng mạnh mẽ che phủ khu vực này, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho khu rực bị bốc cháy.
Bầy sói bỗng trở nên hốt hoảng, xuất phát từ bản năng chúng muốn toàn lực trốn tránh thân trường thương thô to kia, nhưng mà lúc này tay Doanh Thừa Phong cực nhanh, tốc độ đạt tới mức khó có thể hình dung nổi.
Thân trường thương đi qua nơi nào nơi đó đều để lại từng đạo tàn ảnh, toàn bộ không gian tựa hồ như bị màu đỏ bao trùm lấy.
Đây là tuyệt chiêu thứ nhất trong Phách Vương Thương quyết, chuyên dùng để đối phó địch thủ quần công. Một khi thi triển ra, trường thương sẽ tạo thành từng đạo tàn ảnh, một giọt nữa cũng không thể xâm nhập.
Doanh Thừa Phong tuy rằng đã sớm nắm giữ được chiêu này, nhưng trong quá trình thực chiến thì hắn chưa bao giờ dùng qua.
Bởi vì, một chiêu này hao phí chân khí rất lớn, cho dù là với tu vi ngũ tầng chân khí của hắn hiện nay cũng không thể chống đỡ được quá lâu.
Bốp.... Bốp.... Bốp.....
Liên tiếp những tiếng va chạm vang lên, phàm là những con sói ở phạm vi một trượng quanh Doanh Thừa Phong đều không thể tránh thoát được loại công kích khủng bố này.
Mà chỉ cần Phách Vương Thương hơi động một chút, những con sói lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết, giống như một tờ giấy nhẹ nhàng bị trường thương quét qua.
Vô luận là mũi thương, đuôi thương hay thân thương nhìn không hề có chút sắc bén kia giờ phút này đều biến thành loại hung khí có sức phá hoại rất lớn. Quả nhiên là làm cho bầy sói phải tan tác, không có con nào đủ sức chống lại dù chỉ một đòn.
Từng đoàn huyết nhục theo sự tiếp xúc của trường thương và thân thể dã lang văng ra tung tóe, Doanh Thừa Phong toàn lực thi triển tạo thành lực phá hoại rất lớn. Mạnh mẽ và đẹp đẽ, với thực lực của bầy sói căn bản không một con nào có thể chống lại.
Chẳng qua, bầy sói có thể xưng hùng ở vùng này nhiều năm cũng không phải chỉ đơn giản dựa vào số đông như vậy.
Con sói đầu đàn lập tức hú lên một tiếng, tất cả những con khác nghe thấy tiếng của nó thì lui lại phía sau, không con nào lỗ mãng lao vào chịu chết.
Bầy sói dự tính quả thật không sai, uy lực mạnh mẽ như vậy căn bản không có khả năng kéo dài, chỉ cần Doanh Thừa Phong không có đủ chân khí để duy trì, như vậy tình hình cuối cùng sẽ đảo lộn cho nhau.
Nhưng mà, đứng giữa tầng tầng thương ảnh màu đỏ, vẻ mặt Doanh Thừa Phong lại lộ ra nụ cười vui sướng.
Khi Phách Vương Thương đánh trúng thân hình những con sói đó, khiến cho huyết nhục của bọn chúng bắn ra tứ tung trên mặt đất.
Theo đó, một cỗ nhiệt lưu thông qua đồ án linh văn trên trường thương tiến nhập vào trong kinh mạch của Doanh Thừa Phong.
Trước đó, bất kể là Doanh Thừa Phong sử dụng bộ phòng hộ bằng da, hay là bộ trường thương đều đem chân khí truyền vào trong đó. Đây là một quá trình chỉ có cho đi, hắn sử dụng nhiều chân khí như vậy để làm cho toàn bộ linh khí trên cơ thể mình phóng thích ra uy lực mạnh nhất.
Nhưng giờ phút này, khi cỗ nhiệt lưu tiến vào trường thương rồi đi sang thân thể hắn, tâm tình Doanh Thừa Phong thoáng chốc trở nên kích động, gần như trở thành thất thố.
Tuy rằng lần đầu nhận được cỗ nhiệt lưu này, nhưng Doanh Thừa Phong đối với nó lại không hề cảm thấy xa lạ gì.
Trước kia, mỗi khi hắn dùng đan dược đều có một lượng lớn dược hiệu hóa thành nhiệt lưu, thông qua kinh mạch chảy vào đan điền rồi chuyển thành chân khí.
Mà lúc này, hắn mặc dù không phục dụng đan dược, nhưng cỗ nhiệt lưu vẫn phát huy tác dụng tương tự.
Cỗ nhiệt lưu liên tục không dứt từ trên trường thương truyền vào kinh mạch, rồi tiến nhập đan điền, hơn nữa còn chuyển hóa thành chân khí.
Tiêu hao chân khí do sử dụng Phách Vương Thương lập tức được cỗ nhiệt lưu này bổ sung vượt ra ngoài ý muốn, còn khôi phục như cũ.
Ngoài ra, càng làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy vui mừng chính là, lúc dòng nhiệt lưu đi qua kinh mạch, kinh mạch của hắn không ngờ lại không hề có cảm giác khác thường. Dường như dòng nhiệt lưu này không phải là ngoại vật, mà chính là chân khí của bản thân hắn.
Tuy nói dùng đan dược cũng có thể bổ sung lại chân khí đã tiêu hao.
Nhưng mà đan dược làm sao có thể phục dụng một cách thoải mái?
Đã là thuốc thì luôn luôn có ba phần độc tính, bất kể là linh đan diệu dược nào cũng không thể sử dụng một lượng lớn đan dược trong một thời gian ngắn.
Trên người Doanh Thừa Phong có cả trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan, nếu như hắn trong lúc gặp nguy hiểm mà chân khí lại tiêu hao hết, như vậy có thể thông qua phục dụng Dưỡng Sinh Đan để khôi phục chân khí.
Chẳng qua, phục dụng đan dược có một vấn đề, nếu như liên tiếp phục dụng năm, sáu viên thì đã là cực hạn của hắn.
Nếu như tiếp tục dùng thêm, như vậy ngay cả khi có thể giữ được cho chân khí sung túc, kinh mạch trong cơ thể cũng không thể chống đỡ nổi, nhất định sẽ đứt đoạn, sau này khó có thể cải tạo lại.
Nhưng mà, lúc này nhiệt lưu do Phách Vương Thương truyền sang lại khác, cỗ nhiệt lưu này sau khi chảy vào kinh mạch của hắn không ngờ lại chẳng làm cho nó phải chịu chút gánh nặng nào.
Loại cảm giác này so với cảm giác phục dụng đan dược thì giống nhau, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Doanh Thừa Phong thậm chí còn có cảm giác, bất kể hắn hấp thu nhiều ít bao nhiêu nhiệt lưu cũng không hề mang lại gánh nặng cho thân thể. Mà chỉ cần dòng nhiệt lưu này có thể duy trì, như vậy Phách Vương Thương trong tay hắn có thể vĩnh viễn phóng xuất ra uy lực mạnh nhất.
Phách Vương Giang Đỉnh vốn không thể kéo dài liên tục, không ngờ bây giờ lại được giải quyết một cách dễ dàng.
Doanh Thừa Phong vui mừng hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể hắn gia tốc vận chuyển, sau khi trải nghiệm qua uy lực của Phách Vương Thương hắn tiếp tục không chút bảo lưu thực lực.
Dưới chân nhanh chóng bước ra những bước quỷ dị, chỉ vài cái đã di chuyển tới bên trái bầy sói đang thối lui.
Những con sói này lập tức biết chuyện không ổn, muốn chuyển thân nhanh chóng chạy trốn, nhưng thương ảnh mạnh mẽ đã nhanh chóng bao phủ một dải đất rộng.
Vài tiếng kêu thảm tiếp tục vang lên, một số con sói ngã xuống, thân thể liên tục co giật như muốn nỗ lực di chuyển thân hình. Nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, dưới Phách Vương Thương quyết, kết quả chờ đợi đám sói này chính là chết.
Yah........
Doanh Thừa Phong mở miệng hét lên một tiếng, mỗi một tiếng hét của hắn là thân hình đều di chuyển tới một chỗ khác, đồng thời Phách Vương Thương cũng biến thành Diêm Vương Thiếp đưa tới cho bầy sói. Bất kể là người hắn ở chỗ nào cũng đều múa lên đầy trời thương ảnh, đem thân thể của những con sói trong phạm vi một trượng bao phủ vào bên trong.
Số lượng đàn sói tuy rằng không ít, tuy rằng trước sau bị Doanh Thừa Phong giết chết hơn mười con nhưng đối với bầy sói thì số lượng này không đáng kể.
Con sói đầu đàn tiếp tục phát ra những tiếng hú thê lương tràn ngập uy nghiêm, dưới uy áp của nó, đàn sói mặc dù kinh hồn táng đảm, nhưng vẫn không con nào chịu lui bước.
Doanh Thừa Phong cũng đem trường thương múa lên như chiếc phong hỏa luân, đem tất cả những con sói tới gần đánh cho hoa rơi nước chảy.
Chỉ một lát sau, quanh thân hình hắn đã xếp chồng đống xác của những con sói.
Trong không gian tràn ngập mùi vị tanh tưởi của máu, khi ngửi được cỗ khí tức này đàn sói cũng trở nên rối loạn, cả đàn sói ánh mắt đều chuyển thành màu đỏ.
Sói hoang là một loại sinh vật có thể phát cuồng, khi chúng nó lấy máu của đồng bạn mình kích thích dã tính, chúng lập tức không còn để ý tới sống chết mà tiếp tục lao lên.
Vô số những con sói ở xung quanh phát động công kích tấn công về phía Doanh Thừa Phong, chúng nó giống như những con kiến bình thường, tầng tầng lớp lớp trào lên. Giờ phút này, chúng thậm chúng ngay cả tính mạng của mình cũng bị bỏ qua.
Đây chính là dã tính của sói, cũng bởi vì tồn tại loại dã tính này cho nên chúng mới có thể ở trong khắp đám dị thú của Long Đầu Nham lấy được một vùng lãnh thổ để định cư.
Một khi đối mặt với bầy sói đã nổi dã tính lên, cho dù là dị thú có tiếng tăm lừng lẫy cũng phải nhượng bộ thối lui.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong bị bầy sói bao vây ở giữa lại không hề hoảng sợ, hắn toàn lực thi triển Quỷ Ảnh bộ liên tục di chuyển giữa bầy sói. Phách Vương Thương được hắn vận dụng tới cực hạn, ở quanh người Doanh Thừa Phong chu vi một trượng cơ bản đều không có con sói nào tiến lại gần được dù chỉ là nửa bước.
Phách Vương Thương hóa thành một bức tường lửa lớn, đem tất cả những con sói có ý định xâm nhập vào giết chết một cách không thương xót. Mà mỗi một cái huy động trường thương đều mang tới dòng nhiệt lưu nhè nhẹ, làm cho chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong vẫn duy trì ở trạng thái đỉnh phong.
Phách Cương Thương, Phách Vương Thương quyết, cùng với Thiết Linh Chi Lực không ngờ lại phối hợp hoàn mỹ như thế.