Một thương đâm ra, lực mạnh ngàn cần.
Doanh Thừa Phong hét vang một tiếng, hai tay nắm thương bỗng run lên, dưới sự trợ giúp của Linh khí trong cây thương, luồng chân khí lớn mạnh truyền hết vào trong cơ thể của đối thủ trước mặt.
Người này tuy là một võ sư hùng mạnh, sự cường hãn của cơ thể hắn vượt xa bản thân. Nhưng, ngũ tạng lục phủ của hắn vẫn còn tương đối yếu đuối, dưới sự xung kích của lượng lớn chân khí, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đống bột mịn.
Thực ra, cho dù Doanh Thừa Phong thu thương đứng thẳng người, người này sau khi đã bị đâm thủng lồng ngực cũng không thể còn đường sống nữa.
Nhưng lúc này khí thế của hắn dâng cao như cầu vồng, sức mạnh hỏa hệ trên đầu mũi thương sung mãn vô biên, giống như dòng nước lớn xô vỡ cửa van tuôn chảy ra ngoài, muốn ngăn cản cũng không thể được.
- Oành...
Sau một tiếng nổ lớn, một luồng sức mạnh cường đại nổ tung bắn ra từ trong cơ thể của Lý Tông Đường, sức công phá của nguồi lực lớn từ trong ra ngoài, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của thể xác hắn.
Cùng với tiếng nổ lớn này, cơ thể hắn chợt rạn nứt rồi nổ tung.
Đường đường là một vị cường giả sư cấp Hắc Thiết Cảnh, chỉ trúng một đòn mạnh như sấm sét, không ngờ chết không toàn thây.
Doanh Thừa Phong thu thương đứng thẳng, sức mạnh hỏa diệm xoay vòng quanh cây thương đã đẩy văng hết máu thịt dính trên cây thương, cho dù có giết càng nhiều hơn sinh linh, cũng không lưu lại bất cứ vết máy nào trên cây thương. Tuy nhiên, cái sát ý cuồng bạo xoay quanh cây thương kia cùng với sự tăng lên về số lượng sinh linh chết dưới cây thương, trở nên càng nồng đậm hơn.
Lúc này, dù cho Doanh Thừa Phong ném bỏ cây trường thương, cũng không có mấy người có thể điều khiển được linh khí trong nó.
Bá Vương Thương, đã hoàn toàn biến thành một hung khí hùng mạnh.
Đưa mắt quét qua một lượt, cuối cùng dừng lại trên ba cơ thể tê liệt trên đất. Bọn họ không phải là người bình thường, mà trên thực tế, có thể sinh tồn trong cái môi trường này thì tuyệt đối không thể là người bình thường nữa rồi.
Bọn họ đều là võ giả có tu vi chân khí đạt tầng 6,7 rồi, do trên người bôi những mùi hương di thường, cho nên không gây sự chú ý công kích của Doanh Thừa Phong.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy bóng người như thiên thần giáng hạ từ trên trời xuống, chỉ trong chốc lát đã xé tan xác vị cường giả võ sư cấp, bọn chúng không còn một chút ý chí kháng cự nào nữa.
Thêm vào đó là luồng hung sát khí hùng mạnh áp bức, cho nên chúng từng người một trở nên tê liệt nằm dài trên đất, không còn bất kỳ chút sức lực kháng cự nào nữa.
Đầu mũi thương khẽ quét qua một lượt, một lượng lớn sinh lực và chân khí từ trong Bá Vương Thương tràn vào trong co thể.
Trên mặt Doanh Thừa Phong hiện lên một nụ cười mãn nguyện, thực lực của võ sư Hắc Thiết Cảnh quả thật không hề nhỏ, sức mạnh cường hãn hàm chứa trong cơ thể vượt xa những con dơi bình thường, đến cả máu dơi có cùng sức mạnh cũng có phần không sánh kịp.
Thân hình nhoáng một cái, hắn đã đến trước mặt một người, trầm giọng nói:
- Lý Tĩnh Mẫn ở đâu?
Tuy phạm vi cảm ứng tinh thần của hắn rất rộng lớn, khi toàn lực thi triển thậm chí có thể bao phủ được một chu vi 200 trượng.
Nhưng, chút cự ly đó nếu so sánh với cả một cánh rừng, thì lại vẫn chẳng thấm vào đâu. Nếu như muốn dựa vào sức mạnh của hắn để truy tìm tung tích của Lý Tĩnh Mẫn, vậy thì nếu kém may mắn một chút, không biết phải kéo dài tới khi nào.
Người kia lắp bắp nói:
Đại, đại nhân... tiểu, tiểu, tiểu...
Miệng hắn cứ lắp bắp đến nửa ngày cũng không nói lên được điều gì.
Sát khí trong mắt của Doanh Thừa Phong bỗng nổi lên, nói:
- Đồ vô dụng, giữ ngươi lại có tác dụng gì.
Trường thương trong tay khẽ rung lên, đã cắt đứt cổ họng của người đó, cho hắn đi theo đường với Lý Tông Đường.
Một khi Lý Tĩnh Mẫn và Cừu Nhân Nghĩa liên thủ muốn giết hắn, vậy thì hai bên đã kết thành mối tử thù sâu đậm. Doanh Thừa Phong khi đối diện với người của Lý gia, cũng đều ra tay một cách vô tình, nói giết là giết.
Đối với một người trong tay đã có vô số sinh linh oan hồn như hắn mà nói, giết vài tên đệ tử môn hạ của kẻ thù, căn bản không thấy chút áy náy trong lòng.
Còn lại mấy người khác thì sợ đến té đái ra quần, nhưng Doanh Thừa Phong lại càng ra tay tàn nhẫn vô tình hơn, bọn chúng càng không có một chút ý nghĩ phản kháng.
Trong đó có một người dường như kinh hãi quá đỗi, liên tục kêu gào:
Đại nhân, tiểu nhân nói.
Hắn kêu lên liên tục không ngừng nghỉ, tuồn ra như suối chảy:
Đại thiếu gia đã rời khỏi đây rồi, nghe nói là về phủ tu dưỡng, chuẩn bị một việc đại sự.
Doanh Thừa Phong trong lòng bỗng trầm xuống, Lý Tĩnh Mẫn quả nhiên đã rời khỏi đây.
Đến cả hắn cũng bỏ đi rồi, vậy thì Cừu Nhân Nghĩa đương nhiên cũng không thể lưu lại nơi này.
- Hừ, hắn chuẩn bị làm việc gì?
- Tiểu nhân không biết ạ.
Người kia nhìn Doanh Thừa Phong, thần tình trên khuôn mặt gần như sắp khóc to lên:
- Tiểu nhân đúng là không biết.
Doanh Thừa Phong không hề hoài nghi về việc này, Truyền Thừa Tháp thí luyện là một việc quan trọng đến cỡ nào, làm sao có thể để cho bọn người thấp hèn này biết được chứ.
Nhãn cầu xoay tròn một vòng, Doanh Thừa Phong nói:
- Ở nơi đây còn có những người nào của Lý gia?
Người kia dùng tay chỉ, nói:
- Ngày thường Đại thiếu gia chỉ tu luyện võ đạo, chơi đùa với Linh thú, tất cả mọi sự vật ở đây đều do Lý Tông Đường đại nhân xử trí.
Doanh Thừa Phong hướng theo phía tay chỉ của hắn, phía đó một màu máu bẩn tưởi, chính là nơi hắn đã phân thây một vị võ sư Hắc Thiết Cảnh.
- Lý gia ở đây còn có bao nhiêu người.
Doanh Thừa Phong thu hồi ánh mắt, nói với giọng lãnh đạm.
Người kia nói một cách thật thà rằng:
- Ngoài mấy người chúng tôi ra, vẫn còn mấy người đồng bọn phụ trách chăm sóc bầy ong đoạt mệnh, chúng tôi nuôi trồng hoa, lấy mật ong, làm cho bầy ong mở rộng tối đa.
Doanh Thừa Phong hơi lặng người, trong lòng nổi lên một ý nghĩ, nói:
- Các ngươi nuôi nhiều ong đoạt mệnh thế để làm gì?
Sắc mặt của người đó hơi biến, muốn nói nhưng lại thôi, dường như vấn đề này đã động đến một cơ mật nào đó.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên trở nên âm trầm, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không chịu nói, vậy thì giữ ngươi lại có tác dụng gì. Hừ, đợi sau khi ta giết đến người cuối cùng, chắc là sẽ có được đáp án mà ta muốn có.
Sắc mặt người đó đại biến, vội vàng kêu lên:
- Xin đại nhân tha mạng, tiểu nhân sẽ nói.
Hắn chỉ ào cái hòm vừa mới tạo ra, nói:
Sau khi đoạt mệnh Phong Vương hút một loại dược vật đặc biệt nào đó, có khả năng biến thành Thanh Đầu Phong Vương.
- Đại thiếu gia ở nơi đây tận tâm tận lực chăm sóc cho bầy ong đoạt mệnh, chính là vì muốn đào tạo ra càng nhiều Thanh Đầu Phong Vương.
Trong lòng Doanh Thừa Phong bỗng thắt lại, nói:
- Tới thời điểm này, Lý Tĩnh Mẫn đã có bao nhiêu con Thanh Đầu Phong Vương bên mình rồi?
Loài sinh vật nhỏ bé này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí hắn, đặc biệt là vô hình châm vô hình vô sắc, xuyên rách không gian, xuyên thẳng vào người hắn, càng khiến hắn suốt đời khó quên.
Tuy trong lúc giao đầu với Lý Tĩnh Mẫn, hắn đã thả ra năm con Thanh Đầu Phong Vương, nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong vẫn còn vài phần cảnh giác, có trời mới biết hắn ta có còn dầu diếm thủ đoạn nào khác không.
Quả nhiên, người kia nghiếm chặt hàm răng, trịnh trọng nói:
Đại thiếu gia có mấy con Thanh Đầu Phong Vương, tiểu nhân không hề hay biết, nhưng tiểu nhân từ khi đến đây, tận mắt chứng kiến đại thiếu gia đích thân ra tay thuần phục bảy con Thanh Đầu Phong Vương.
Sự việc này vô cùng cơ mật, những người này đều bị ra lệnh cấm khẩu.
Chỉ là hiện giờ sát thần đứng cạnh, đã khiến chúng khiếp sợ đến vỡ mật rồi, không còn chút dũng khí che dấu được nữa.
Doanh Thừa Phong bỗng chột dạ, Lý Tĩnh Mẫn quả nhiên dấu diếm thực lực.
Không biết là có phải vì Cừu Nhân Nghĩa có mặt tại hiện trường, cho nên hắn mới không thả hết Thanh Đầu Phong Vương ra. Nếu như lúc đó đâm vào người hắn không phải là 5 cây vô hình châm, mà là số lượng gấp đôi thì cho dù hắn có thể giữ được tính mạng, hình nộm thế mạng trong người hắn cũng không có cơ hội tồn tại.
- Hừ, Lý Tĩnh Mẫn vẫn còn Linh thú gì nữa, ngươi nói hết ra đi.
Doanh Thừa Phong thừa cơ hỏi luôn một mạch.
Nếu Lý gia đã sai khiến những người này đến đây, lòng trung thành của chúng chắc chắn không có vấn đề gì.
Chỉ có điều lúc này khí thế bị cướp đoạt hết, cho nên người này mới trả lời rành mạch từng câu hỏi. Nếu như thay đổi trường hợp khác, có thể hỏi ra những đáp án này hay không vẫn còn là một ẩn số.
- Tiểu nhân thật sự không biết.
Người kia cười khổ nói:
- Đại thiếu gia hành sự bí ẩn, ngoài Thanh Đầu Phong Vương ra, chúng tôi căn bản chưa từng nhìn thấy Linh thú khác.
Đầu lông mày của Doanh Thừa Phong hơi cau lại, Lý Tĩnh Mẫn quả nhiên có tâm kế.
Ngay cả những đệ tử gia môn phục vụ cho hắn, đều không nhận được lòng tin đích thực của hắn.
Ít nhất, những người này đều không biết Hắc Tuyến Xà luôn được cất giữ trong ống tay áo của Lý Tĩnh Mẫn.
Sát khí trên người từ từ phóng thích ra một chút, bao trùm lấy mấy người này, Doanh Thừa Phong nghiêm giọng nói:
- Lý Tĩnh Mẫn vẫn còn thủ đoạn gì, đều nói tỉ mỉ ra.
Phòng tuyến tâm lý của người đó đã sớm bị xô đổ một cách triệt để rồi, Doanh Thừa Phong hỏi gì, hắn đều trả lời như một cỗ máy tự động.
- Đại nhân, trên người đại thiếu gia có một Linh khí phòng ngự siêu cấp này có thể hình thành nên một cái lồng phòng hộ chừng nửa thước. Trước khi sức mạnh bên trong tiêu hao kiệt quệ, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Linh khí phòng ngự...
Trong lòng Doanh Thừa Phong trở nên xúc động, hắn dường như có phần hiểu ra, đối với cường giả Khu Thú (điều khiển Linh thú) hùng mạnh như Lý Tĩnh Mẫn vì sao không có hộ vệ đồng giới, thậm chí là cao thủ mạnh hơn đi theo bảo vệ.
Đó là vì trên người hắn đã có Linh khí phòng ngự hùng mạnh, có thứ đó trong tay, càng an toàn hơn so với có một hộ vệ cường hãn bên người.
Hắn tiếp tục hỏi thêm vài câu nữa, những câu hỏi này cơ bản đều xoay quang Lý Tĩnh Mẫn.
Nhưng, điều khiến hắn cảm thấy thất vọng là, những người này không biết nhiều thứ, nói đi nói lại cũng chỉ là những thứ giống nhau, không có gì mới.
Cười nhạt một tiếng, Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:
- Cũng đành, một khi các ngươi không biết gì cả, vậy thì ta cũng không cần giữ mạng cho các ngươi nữa.
Vừa dứt lời, trường thương trong tay hắn một lần nữa bắn tóe lên một loạt hồng ảnh.
Mấy người kia kêu gào thống thiết, cũng không biết khí lực từ đâu trào dâng trong người, liều mạng tháo chạy tán loạn.
Nhưng, chưa kịp tháo chạy, một đường hào quang từ hư không lóe lên, thân thể của chúng trong nháy mắt ngã xuống đất, không còn bất kỳ dấu tích của sự sống.
Một khi Doanh Thừa Phong lấy ra Bá Vương Đao, dưới sự chỉ huy của sức mạnh tinh thần, trong hư không cây thương này phóng ra một uy năng không gì sánh nổi, chớp nhoáng đã giết chết mấy người còn sót lại.
Thực ra, mấy người này nếu có thể đoàn kết nhất trí, cũng chưa hẳn là không đủ sức kháng cự trong chốc lát.
Nhưng uy lực của Doanh Thừa Phong quá lớn, khiến chúng khiếp sợ đến vỡ mật rồi, tình hình tự nhiên trở nên khác hẳn.
Thu lại Bá Vương Thương, Doanh Thừa Phong giơ chân đạp mạnh một cái, máy cái tổ ong đã được hoàn thiện bị đạp vỡ vụn. Liền sau đó, hắn dùng cây trường thương càn quét một trận, biến nơi đây thành một đống hỗn độn.
Quẹt sẵn lử diêm, châm đốt mấy cây cỏ gần đó, hắn điềm tĩnh đứng nhìn ngọn lựa từ từ bùng lên nuốt trọn toàn bộ khu vực này vào bên trong biển lửa.