- Vâng. Doanh Thừa Phong lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng, Võ Lão nhàn nhã ngồi bắt chéo hai chân, ở trước mặt ông đặt một bàn gỗ tỏa ra một mùi thơm ngát, trên bàn lại có thêm một bình rượu lâu năm.
Trong không gian tràn đầy mùi rượu như có như không, tựa hồ là làm cho tinh thần của con người khẽ rung lên.
Khẽ cười, Doanh Thừa Phong nói: - Võ Lão, lão nhân ngài thật tự nhiên, phóng khoáng quá.
Với thân phận của Võ Lão mà đi tới Khí Đạo tông thì tất nhiên sẽ có hưởng thụ tốt nhất.
Ở chỗ này có một bàn một ghế dựa, thậm chí là một vật trang trí hay một vật phẩm bất kỳ đều là thượng phẩm. Nhưng nhìn thần thái của Võ Lão thì dường như những thứ kia cũng không khác gì cỏ tranh bình thường.
Võ Lão cười ha ha, nói: - Thừa Phong, tiểu tử ngươi đã có chút bản lĩnh, không khiến lão phu thất vọng, quả nhiên chân khí đã thăng đến tầng mười. Ông lắc lắc đầu, dường như còn mang theo một chút tiếc nuối mà nói: - Thế nhưng không phải tầng mười đỉnh cao, chênh lệch so với những người khác cũng không quá lớn. nếu như vật khí tốt một chút thì sẽ có khả năng nhận được Chung Cực Truyền Thừa.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói: - Võ Lão, xin hỏi Chung Cực Truyền Thừa là thế nào vậy?
Bốn chữ này hắn đã nghe đến mức chai cả tai, nhưng lúc hỏi sự thật thì tất cả mọi người bao gồm cả Phong Huống đều nói không tỉ mỉ.
Doanh Thừa Phong tin bọn họ không phải là cố ý giấu mình, mà là ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà, dù đám người Phong Huống không biết rõ chuyện nhưng vị Võ Lão trước mắt này chưa hẳn là không biết.
Cho nên Doanh Thừa Phong vô cùng chờ mong có thể biết được ít thông tin từ trên người của Võ Lão.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Võ Lão trầm ngâm một lát, nói: - Thừa Phong, ngươi biết được về thế giới này bao nhiêu?
Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, ánh mắt nhìn Võ Lão mang theo một chút nghi ngờ. Vị lão nhân này lúc này nhìn qua sao lại có chút giống như giả thần giả thánh lừa người vậy nhỉ?
Sắc mặt Võ Lão trở nên hồn, hung hăng trừng mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói: - Tiểu tử ngươi đang suy nghĩ lung tung gì đấy, nói mau.
Nhìn thấy Võ Lão đang có xu hướng bùng nổ, Doanh Thừa Phong vội vàng thu lại tinh thần, rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, nói: - Vãn bối không biết.
- Hừ, ngươi biết bao nhiêu thì nói hết ra đi. Võ Lão bất mãn nói.
Doanh Thừa Phong lên tiếng, nói: - Theo đệ tử biết, nếu lấy Thiên Hạo thành làm trung tâm thì bốn phương tám hướng có vô số môn phái và linh đạo thế gia. Mà mỗi một môn phái hoặc thế gia đều chiến lấy một mảnh đất lớn nhỏ không đều, lấy Khí Đạo tông chúng ta làm thí dụ, phạm vi mấy trăm dặm đều là địa bàn của chúng ta. Trên mặt của hắn hiện lên một ít kiêu ngạo, sau khi tiến vào thế giới này một năm, rốt cục hắn đã nhận rõ thân phận của mình, cũng đã xem mình là đệ tử của Khí Đạo tông.
Bắp thịt trên khuôn mặt già nua của Võ Lão khẽ co quắp, nói: - Sau đó thì sao?
- Sau đó Doanh Thừa Phong cứng họng nửa ngày, cười khổ nói: - Sau đó vãn bối cũng không biết.
Hắn cũng từng đọc qua địa chí văn sử, nhưng điều khiến hắn vô cùng không hiểu là mấy thứ này ghi lại hình như cũng chỉ trong môt phạm vi, một khi vượt ra khỏi phạm vi đó thì tất cả mọi ghi chép lại đều biến mất.
Trí linh từng có một ít phân tích, nhưng kết quả phân tích lại vô cùng thái quá khiến người nghe rợn cả người, cho nên Doanh Thừa Phong vẫn luôn lảng tránh, nhưng xem bộ dáng hôm nay của Võ Lão thì dường như hắn cũng phải chạm đến thứ đó rồi.
Võ Lão kiêu ngạo cười, nói:
- Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, ha ha, lao phu có thể nói cho ngươi biết, ở phía Tây Khí Đạo tông các ngươi còn có hai thế lực to lớn không hề thua kém, mà bọn họ lại ở bên cạnh lãnh thổ.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: - Tiền bối, ngài nói lãnh thô là
- Lãnh thổ, chính là khu vực chúng ta sinh sống.
Võ Lão khẽ vuốt râu dài, chậm rãi nói:
- Ngươi, ta, Khí Đạo tông, Thiên Hạo thành, thậm chí là tất cả mọi người mà ngươi đã nhìn thấy, đều sinh hoạt trong khu vực này.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, nói: - Tiền bối, chúng ta có khả năng đi ra ngoài không?
- Đi ra ngoài sao?
Võ Lão dường như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới, nói:
- Nếu chân khí hoặc là sức lực tinh thần của ngươi có thể đạt tới Tử Kim Cảnh thì sẽ có được tư cách đi ra lãnh thổ.
- Tử Kim Cảnh. Mặt mày Doanh Thừa Phong lập tức trở nên ủ rũ.
Tuy rằng hắn vô cùng tin tưởng chính mình, có một ngày nhất định nhảy lên tới Tử Kim Cảnh không kém hơn Võ Lão.
Nhưng có trời mới biết đến khi nào hắn mới có thể đạt tới tình trạng kia.
Võ Lão lặng lẽ cười nói:
- Làm sao thế, một Tử Kim Cảnh đã hù sợ ngươi rồi sao?
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Vãn bối không phải là bị Tử Kim Cảnh hù sợ mà là đang nghĩ cần phải bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài khu vực.
Võ Lão hơi giật mình, ánh mắt ông nhìn Doanh Thừa Phong vô cùng nghiêm túc, vừa lòng gật đầu một cái.
- Tiểu tử tốt, ngươi chính là người có lòng tin nhất trong số những người lao phu gặp, cũng là người có vận mệnh nhất, cho nên ngươi nhất định có thể đi ra khỏi khu vực và tận mắt nhìn thấy thế giới thật sự bên ngoài.
Con ngươi của Doanh Thừa Phong khẽ đảo một vòng, nói:
- Thế giới thật sự sao, cái đó có ý gì?
Võ Lão khẽ lắc đầu, nói: - Tiểu tử ngươi cần gì phải gấp gáp, nếu ngươi có thể đạt được Chung Cực Truyền Thừa hoặc là có thể đi ra ngoài thì tự nhiên sẽ hiểu được ý tứ của lão phu.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong rũ xuống, nhưng trong lòng của hắn lại càng thêm hiếu kỳ với Chung Cực Truyền Thừa.
Ở bên trong truyền thừa này nhất định ẩn chứa bí mật vô cùng lớn.
Nhẹ nhàng vỗ bờ vai của Doanh Thừa Phong, Võ Lão trầm giọng nói:
- Thừa Phong, nơi mà ngươi tiếp xúc, chỗ ngươi đã thấy không thể tính là thế giới thật sự, mà với thiên phú của ngươi mà ở trong này thật sự là sưu cao thuế nặng của trời. Cho nên lúc này ngươi tiến vào trong tháp Truyền Thừa, nhất định phải đạt được Chung Cực Truyền Thừa, đạt được tư cách rời khỏi khu vực.
Ông dừng một chút, đôi mắt dường như sáng rực lên, nói:
- Ngươi, hẳn là phải ở trong thế giới chân chính, chỉ có ở đó mới có thể khiến thiên phú của ngươi phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Doanh Thừa Phong nghe ông nói liền sững sờ, trong đầu của hắn dâng lên vô số ý niệm, nhưng cho dù với khả năng tính toán của trí linh cũng không thể phân tích ở trong đó rốt cục là cất dầu huyền ảo như thế nào?
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Võ Lão, vãn bối đã rõ. Nhưng vãn bối phải làm thế nào mới có thể đạt được Chung Cực Truyền Thừa đây?
Võ Lão trầm ngâm một chút, nói:
- Tháp Truyền Thừa là một thế giới kỳ diệu, ở trong thế giới này cất giấu vô số kỳ trân dị bảo, còn có thứ trọng yếu nhất của tháp Truyền Thừa là Chung Cực Truyền Thừa. Ông dừng lại một chút, hơi sắp xếp lại lời nói một chút: - Sau khi ngươi tiến vào, đầu tiên là phải đến gần khu vực trung tâm của tháp Truyền Thừa.
Long mày Doanh Thừa Phong khẽ nhăn lại, nói:
- Võ Lão, Phong sư tổ đã từng nói qua không gian tháp Truyền Thừa quỷ dị khó lường, cản bản là khiến người ta không thể nắm lấy. Cho dù vãn bối có thần thông hơn nữa thì chỉ sợ cũng không thể đoán được nơi nào là khu vực trung tâm.
Võ Lão cười ha ha nói:
- Nếu như lão phu đã nói cho người biết yếu điểm thì tất nhiên cũng sẽ dạt cho ngươi phương pháp nhận ra, ngươi cần gì phải lo lắng.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhõm thở phái một hơi, cười nói:
- Đúng vậy, lão nhân ngài là nhân vật cỡ nào cơ chứ, còn cao hơn so với bọn người Phong sư tổ, biết chút ít bí ẩn cũng là việc bình thường.
Võ Lão bị những lời này chọc cười, ông lắc đầu nói:
- Tiểu tử nhà ngươi không cần dẻo miệng, nghe cho kỹ.
Ông lấy một quyển da dê từ trong lòng ra, nói:
- Đây là địa hình lão phu vẽ lại tháp Truyền Thừa, ngươi lấy xem thêm đi.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng rực lên, ở trong Khí Đạo tông thật ra cũng có được một tấm bản đồ địa hình.
Hắn không những đã xem qua mà còn ghi nhớ vững vàng trong lòng. Nghe nói bản đồ địa hình này là do mấy đời tiền bối của Khí Đạo tông sau khi tiến vào tháp Truyền Thừa, thăm dò một chút và ghi chép lại đường lối và cảnh vật chung quanh.
Chỉ có điều, việc khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy bất mãn chính là những bức địa hình kia đều là lung tung lộn xộn, cho dù là nhân vật lợi hại cũng đừng mơ mà có thể biến nó thành một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Có rất nhiều khu vực chồng chéo lên nhau nên mới có thể xác nhận được vị trí cụ thể của các nơi.
Đám người Doanh Thừa Phong tiến vào trong tháp Truyền Thừa đều là muốn làm vẻ vang môn phái, vì tiền đồ của mình mà mưu lợi. Nhưng mỗi một người trong bọn hắn đều có thêm một nhiệm vụ bí mật.
Đó chính là bọn họ phải nhớ kỹ từng chút một miêu tả về đường lối trong đó, nếu ngày sau có thể trở về tông môn, như vật có thể nương theo những bản đồ địa hình này mà đạt được những phần thưởng không rẻ.
Tuy nhiên, sau khi biết trong tay Võ Lão có thêm bản đồ địa hình thì tâm tư của hắn liền bị hấp dẫn.
Trong mắt khẽ đổi, Doanh Thừa Phong mở bản đồ địa hình trong tay ra, lập tức hít một hơi khí lạnh.
Đây thật sự là một tấm bản đồ địa hình, nhưng vấn đề là tấm bản đồ này thật sự là quá lớn.
Phạm vi nó miêu tả ít nhất là lớn hơn mấy lần so với bản đồ địa hình được cất giấu ở trong Khí Đạo tông kia.
Doanh Thừa Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt toát ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Võ Lão là một cường nhân Tử Kim Cảnh hùng mạnh, nhưng cho dù ngày xưa ông từng tiến vào tháp Truyền Thừa thì cũng là chuyện đã trải qua biết bao nhiêu năm rồi.
Mà lúc đó tu vi vũ đạo của ông tuyệt đối không thể vượt qua cảnh giới chân khí mười tầng đỉnh cao.
Như vậy thì, với sức lực một mình ông làm sao có thể đạt được bản đồ địa hình khổng lồ như thế.
Như là nhìn thấy nghi hoặc trong lòng Doanh Thừa Phong, trên mặt Võ Lão xuất hiện một chút đắc ý, nói:
- Thừa Phong, tấm bản đồ địa hình này không phải do một mình lão phu hoàn thành, mà là do mọi người đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng mới có kết quả như thế.
Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói: - Mọi người đồng tâm hiệp lực, chí người vững như thành đồng sao?
- Đúng vậy, một môn phái tích lũy trăm năm, có thể bổ sung một bộ phận, mà một môn phái hoặc linh đạo thế gia khắc, tiêu phí thời gian như thế cũng có thể bổ khuyết một ít chỗ trống. Ha ha, mấy chục năm nay lão phu đi từng đại totong môn và linh đạo thế gia để hỏi thăm. Sau khi nhìn thấy thứ bọn họ cất chứa mới có thể đại khái miêu tả ta phạm vi và chỗ hung hiểm của tháp Truyền Thừa.
Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt, nói:
- Võ Lão, vật quan hệ trong đại như thế mà người ta lại cho phép ngài xem sao?
Võ Lão cười ha ha nói:
- Nếu như lão phu muốn nhìn thì ai có thể ngăn cản được. ha ha, cùng lắm thì thần không biết quỷ không hay xem qua xong liền đi.
Cơ bắp trên mặt Doanh Thừa Phong khẽ co rúm, hắn rốt cục đã hiểu rõ lai lịch của tấm bản đồ địa hình này.
Hóa ra vật này không phải là do Võ Lão dùng thủ đoạn bình thường thu được, mà những thứ này lại khác xa so với của Khí Đạo tông.