Cùng với âm thanh ồn ào vang dội đó là hình ảnh chiến thuyền đang từ từ khởi động bay lên cao.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương đứng trên đầu thuyền, cúi nhìn từng dãy núi đang nhấp nhô bên dưới, trong lòng cảm thấy cảm khái vô cùng. Lần này đi cùng Ái Lệ Ti Điện hạ tới Đại Thung lũng thật không ngờ lại chứng kiến nhiều chuyện xảy ra như vậy, thật nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Mắt Bá Vương vụt sáng một cái, thấp giọng hỏi:
- Chủ nhân, những tên đó không nghi ngờ chúng ta chứ.
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, không chỉ có mỗi chúng ta mới bị nghi ngờ. Hơn nữa trừ phi bọn chúng có bằng chứng xác đáng, bằng không sẽ không dám đến làm khó chúng ta đâu.
Nếu như nói có chuyện lạ trong lần gặp gỡ lần này thì đương nhiên chỉ có việc có kẻ mạo nhận là Ngao Đức Lạp dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy để đổi lấy Long Tinh của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Có thể đối với những người khác đơn giản chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi.
Nhưng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức không thể chấp nhận việc Long Tinh rơi vào tay kẻ khác, nên y quyết tâm cùng với Ước Sắt Phu lùng sục tìm kiếm trong Đại Thung lũng này.
Nhưng nay đối tượng đáng nghi nhất không còn là 5 vị Thánh Thú, đám người Bá Vương nữa rồi.
Vì tất cả mọi người đều biết rằng mỗi một vị Thánh Thú nhiều nhất chỉ có thể lấy được một giọt Thấu Cốt Ngọc Tủy ở trong Linh Tuyền mà thôi. Nên đám người Ước Sắt Phu dần dần chuyển hướng nghi ngờ, truy xét của mình ra khỏi 5 vị Thánh Thú, những người đều đã mang ra cho bọn chúng xem Thấu Cốt Ngọc Tủy của mình. Bọn chúng bắt đầu hướng sự chú ý của mình vào Gia tộc Huyền Đức.
Gia tộc Huyền Đức đã có lịch sử hơn nghìn năm ở trong Đại Thung lũng này. Trong khoảng thời gian dài như vậy, chưa biết chừng bọn họ đã tìm kiếm ra được bí mật nào đó, dùng những thủ thuật không ai biết để lấy được Thấu Cốt Ngọc Tủy.
Tuy khả năng này không cao nhưng đó cũng là kết quả duy nhất mà đám người Ước Sắt Phu có thể nghĩ ra được.
Đương nhiên rồi, đối với Gia tộc Huyền Đức mà nói, những người chẳng hề có được lợi lộc gì từ chuyện này, thì đây hoàn toàn là họa trên trời giáng xuống mà. Bọn họ đương nhiên là bất bình phẫn nộ, nhưng cũng chẳng có cách nào để phản kháng lại, chỉ đành lặng lẽ chịu đựng sự tra xét của Ước Sắt Phu.
Doanh Thừa Phong tuy có chút thương cảm với bọn họ, nhưng quyết không phải vì điều đó mà mang trả lại viên Long Tinh quý giá này cho con rồng đỏ.
Nhưng khiến cho hắn cảm thấy an tâm hơn một chút là vì đặc tính của Gia tộc Huyền Đức, một gia tộc có thế lực và quyền lực mạnh mẽ trong Đại Thung lũng này. Bọn họ sẽ không bị tiêu diệt vì cái tội danh vô duyên vô cớ này.
Một bóng người thanh mảnh tao nhã, nhẹ nhàng xuất hiện, đi về phía Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương ngay lập tức ngừng bàn luận, khẽ gật đầu cúi chào Ái Lệ Ti Điện hạ.
Vẫn đanglà một người đang tu luyện Cường giả Tước vị mà đã có thể đối diện với Thánh Giáo Kỵ Sĩ Vương một cách bình đẳng như vậy, e là chỉ có thể là một đại sư, nhân vật thiên tài có những khả năng đặc biệt trong một lĩnh vực nào đó mới làm được như vậy.
Ái Lệ Ti Điện hạ bước tới bên cạnh Doanh Thừa Phong, mỉm cười nhìn Bá Vương một cách đầy ẩn ý.
Doanh Thừa Long rùng mình một cái, phải chăng Ái Lệ Ti Điện hạ đã biết được chân tướng sự việc?
Tuy hắn và Bá Vương đã rất cẩn thận, thậm chí chưa từng đoán tạo bất cứ một Linh khí nào trên chiến thuyền hết. Nhưng dù sao thì nơi đây cũng là chiến hạm của Ái Lệ Ti Điện hạ, nếu như để lộ ra điểm gì đó khả nghi thì khả năng bị phát hiện cũng không phải là không có.
Bá Vương bị ánh nhìn của Ái Lệ Ti Điện hạ làm cho bối rối, vội vàng cúi đầu cười nói:
- Ái Lệ Ti Điện hạ, ngài tìm ta có việc gì sao?
Ái Lệ Ti Điện hạ mỉm cười nói:
- Không phải là ta tìm nhà ngươi mà là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Đại nhân luôn nhớ nhung đến ngươi.
Ngao Đức Lạp ngây người, đáp lại:
- Cái gì vậy?
Sau khi nghe thấy tên con rồng đỏ thì toàn thân gã ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Ái Lệ Ti Điện hạ mắt ngời sáng, đối với những Thánh Thú Tước vị bình thường khác, khi nghe thấy tên của con rồng đỏ đều chết đứng người, run rẩy sợ hãi, thậm chí còn có những trường hợp quỳ sụp ngay xuống đất.
Nhưng biểu hiện của Bá Vương khiến cho Ái Lệ Ti hoàn toàn ngạc nhiên. Bá Vương không hề có một chút lo sợ nào, ngược lại còn cảm nhận được thấy sự hưng phấn của nó nữa.
Đương nhiên, hiện tại thực lực của hai bên có sự chênh lệch đến như vậy, Bá Vương tuyệt nhiên không thể nào là đối thủ của rồng đỏ. Nhưng Bá Vương tiền đồ rộng mở, cộng thêm cơi sự giúp đỡ của Đại sư Doanh Thừa Phong, không biết chừng sau này có thể sánh ngang với Cát Lợi Phi Nhĩ Đức.
Doanh Thừa Phong chau mày nói:
- Ái Lệ Ti Điện hạ, lẽ nào bọn họ vẫn đang nghi ngờ ta và Bá Vương hay sao?
Ái Lệ Ti Điện hạ chậm rãi lắc đầu nói:
- Chuyện về Thấu Cốt Ngọc Tủy đã dừng lại ở đây, bọn chúng sẽ không tự tìm tới nữa đâu.
Ngừng một lúc, gương mặt của Ái Lệ Ti Điện hạ niềm nở nói tiếp:
- Nhưng Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Điện hạ lại cứ mãi băn khoăn về trận giao đấu giữa ngươi và Ngao Đức Lạp, nên mới truyền mật thư tới mời Bá Vương ngươi và Ngao Đức Lạp giao đấu thêm một lần nữa.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương nhìn nhau, bất giác đều cười méo xệch miệng.
Tuy Bá Vương và Ngao Đức Lạp quả thật đã từng giao đấu với nhau, nhưng lần đó rõ ràng rằng hai bên đều đang nhường nhau. Bởi vì bọn chúng biết rằng nếu như quyết liệt giao đấu cho đến cùng thì kẻ được lợi nhất chính là Ngải Mạc Tác của Hắc Ám Thánh Giáo.
Nên ngay sau khi Ngao Đức Lạp nhận thấy Bá Vương có thực lực ngang bằng với mình thì bèn chủ động nhận thua.
Chỉ có điều bọn Doanh Thừa Phong đều không thể ngờ rằng sau khi Linh Thú chi chiến kết thúc, Ngạo Đức Lạp lại chủ động khiêu chiến với Bá Vương.
Bá Vương lạnh lùng đáp lại:
- Long tộc tài giỏi là vậy, lẽ nào lại không thể chịu thua một trận hay sao?
Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu là Ngao Đức Lạp thì có lẽ gã sẽ không dám nhắc đến chuyện này đâu. Nhưng nếu là Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thì lại khác, y không thể nào chấp nhận sự thất bại của Long tộc.
Doanh Thừa Phong nhún vai một cái rồi nói:
- Tại sao y không đi tìm Ngải Mạc Tác cơ chứ.
Ái Lệ Ti nhìn hắn cười, rồi đáp lời:
- Bởi vì lần này người đứng đầu bảng là Bá Vương.
Doanh Thừa Phong nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Chúng ta có thể từ chối không?
Ái Lệ Ti Điện hạ gật đầu đáp trả lời:
- Đương nhiên là có thể, đối với danh dự của gia tộc, Long tộc có một sự cố chấp đến mức biến thái. Chúng ta chẳng cần phải bận tâm đến bọn chúng.
Bá Vương lắp bắp trong miệng, ánh mắt lóe lên một tia sáng, gã nói:
- Ái Lệ Ti Điện hạ, vì sao chúng ta phải từ chối.
Doanh Thừa Phong và Ái Lệ Ti đều ngây người một lát, bốn mắt đều hướng sự chú ý về Bá Vương.
Ấn tượng của bọn họ về gã đều không phải là một kẻ quá tham danh vọng.
Bá Vương cười một cách chất phác mà nói:
- Điện hạ, Chủ nhân, kỳ thực thì lần trước ta cũng chưa được thi đấu một cách thoải mái khoái trí. Ta vô cùng thích thú nếu như được giao đấu với Ngao Đức Lạp một lần nữa.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong người tên Bá Vương này cũng có máu hiếu chiến. Sau khi nhận được sự thách thức của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức, Bá Vương đương nhiên cũng bị kích thích, cảm thấy hưng phấn với cuộc giao chiến.
Ái Lệ Ti Điện hạ khẽ chau đôi mày, rồi nói:
- Bá Vương, nếu như ngươi thua thì chuyện này coi như vậy là xong. Nhưng nếu người thắng thì trận giao đấu đó là chỉ khởi màn mà thôi, sẽ có rất nhiều cường giả của Long tộc đứng ra khiêu chiến với ngươi. Những chuyện thua thiệt như vậy mà ngươi vẫn còn muốn tham gia hay sao?
Bá Vương ưỡn ngực nói:
- Đúng, ta bằng lòng chấp nhận sự khiêu chiến của Long tộc.
Gã cao ngạo nói:
- Ta sẽ đánh bại từng người trong số bọn chúng.
Ái Lệ Ti Điện hạ nhìn Bá Vương thật kỹ, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía Doanh Thừa Phong.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiểng, rồi nói:
- Điện hạ, nếu như Bá Vương đã quyết định như vậy rồi thì cứ để cho gã được thể hiện một lần đi.
Ái Lệ Ti Điện hạ nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi nói:
- Cũng được, ta sẽ trả lời thư cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Điện hạ. Nhưng ta có lời khuyên Bá Vương nên uống Thấu Cốt Ngọc Tủy trước khi tham gia giao đấu.
Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi.
Hắn ngừng một lúc rồi đột nhiên nói tiếp:
- Điện hạ, mong người nói với con ác long đó một câu. Nếu như y muốn Bá Vương giao chiến với Ngao Đức Lạp thì tốt nhất nên mang ra một số giải thưởng hấp dẫn.
Ái Lệ Ti Điện hạ hỏi một cách hào hứng:
- Giả thưởng gì?
Doanh Thừa Phong lặng lẽ cười nói:
- Long vực có nhiều báu vật như vậy, cứ để cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức chọn ra một vài món đồ tương đương với Nhị chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí là được.
Sau khi nghe xong câu nói này, cho dù là Kỵ Sĩ Điện hạ ngồi trong Thành phủ cũng phải ngây người thất sắc.
Nhị chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí, món đồ có phẩm chất cao quý nhường đó cũng đủ để xếp ngang hàng với đại bộ phận trang bị mà Ái Lệ Ti Điện hạ có trên người.
Nhưng dường như đối với Doanh Thừa Phong mà nói thì Nhị chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí chẳng qua cũng chỉ là một món đồ thông thường mà thôi.
Nếu như là những người khác, cho dù là những Đại sư bình thường trong Đoán tạo Thánh điện, Ái Lệ Ti Điện hạ cũng đều chẳng bận tâm để ý tới. Nhưng sau khi đích thân trải nghiệm uy lực hùng mạnh trong Đại thung lũng thì Ái Lệ Ti Điện hạ thầm cảm nhận được rằng Doanh Thừa Phong có đủ năng lực để nói câu này.
Có thể đối với những người khác mà nói thì Nhị chuyển Thiên Kỵ Thánh Khí quả đúng là báu vật, nhưng trong mắt của Doanh Thừa Phong thì chẳng được coi là vật gì quá đáng giá.
Khẽ khàng gật đầu một cái, Ái Lệ Ti Điện hạ nói:
- Được thôi, để ta đi truyền đạt lại cho Cát Lợi Phi Nhĩ Đức Điện hạ được biết.
Ái Lệ Ti Điện hạ ngoảnh đầu nói với Bá Vương:
- Luyện tập cho tốt, nếu như Bá Vương ngươi có thể đánh bại được Long tộc, mang lại vinh quang rạng rỡ, vang danh Quang Minh Thần Giáo tới khắp Thánh vực và Long vực, thì Quang Minh chi Thần nhất định sẽ trọng đãi ngươi.
Bá Vương thầm nghĩ trong đầu, ta cần giải thưởng làm gì cơ chứ, chỉ cần có Chủ nhân ở đây thì tất cả trang bị ta đều sẽ có được.
Tuy nhiên Bá Vương vẫn nở nụ cười mãn nguyện thành kính đáp lại Ái Lệ Ti Điện hạ.
Trên đường đi tới Đại Thung lũng, tốc độ bay của chiến hạm không nhanh cho lắm. Nhưng khi bọn họ quay trở về thì dường như nhanh hơn gấp hai lần.
Chỉ vài ngày sau bọn họ đã an toàn về đến Quang Minh Thần Giáo.
Doanh Thừa Phong và Bá Vương cùng cáo từ Ái Lệ Ti Điện hạ, đồng thời cũng thông qua nàng ấy mà biết được một thông tin quan trọng.
Trong vòng ba tháng, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức sẽ đưa Ngao Đức Lạp tới một nơi bí mật đồng thời chính thức khiêu chiến Bá Vương.
Khoảng thời gian ba tháng rõ ràng là dùng để nâng cao thực lực chiến đấu của bọn chúng.
Ái Lệ Ti Điện hạ cũng thể hiện rõ ràng quan điểm của mình, chuyện này vì nàng ấy mà khởi đầu cho nên Ái Lệ Ti quyết không đứng ngoài làm ngơ. Nàng ấy sẽ đích thân đi cùng Bá Vương đến mật cảnh.
Sau khi đa tạ Ái Lệ Ti Điện hạ, Doanh Thừa Phong bèn cùng với Bá Vương lui khỏi hành cung về trang viên bên ngoài Đoán Tạo Thánh Điện.
Linh Tháp Chân nhân và mọi người sớm đã nhận được tin tức bọn hắn đã về đến nơi. Linh Tháp Chân nhân, nhân vật quan trong uy danh bậc nhất của Linh vực và Võ lão cùng đứng đợi một hồi lâu bên ngoài trang viên.
Khi Doanh Thừa Phong và Bá Vương về tới thì ngay lập tức bọn họ đã bước lên trước đón chào.
Vào trong mật thất, Doanh Thừa Phong ngay lập tức cất tiếng hỏi thăm:
- Chân nhân, tình hình của Linh vực hiện giờ ra sao rồi?
Linh Tháp Chân nhân cười nói:
- Doanh Đại sư, lần này ngài đạt được những thành công lớn như vậy. Hi hi, nhờ có ngài mà Linh vực của chúng ta đã được yên bình, những kẻ quấy rối đã tự động rút lui rồi.
Võ lão cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy đó, đích thân lão phu đã đi kiểm tra rồi. Bọn chúng hoặc là đã rời đi, hoặc là đang ẩn náu khỏi tầm mắt của chúng ta. Bây giờ có cho thêm lá gan nữa, bọn chúng cũng chẳng dám đường đường chính chính xuất hiện ở Long vực này.