- Việc này dễ!
Hắn giơ hai tay ra, dường như muốn tay không xé rách không gian.
Doanh Thừa Phong khẽ động trong lòng, vội vàng nói:
- Khoan đã.
Bá Vương ngẩn ra, hỏi:
- Còn sao nữa?
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Sau khi ngươi tấn thăng lên Tước Vị đã lập tức có thể lĩnh ngộ được năng lực xé rách không gian hay sao?
Bá Vương gật đầu liên tục, nói:
- Đúng vậy, sau khi ta tấn thăng xong là đã có thể nhìn thấy được sự tồn tại của các tọa độ không gian, muốn phá vỡ chúng cũng rất dễ dàng.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn mặc dù đã gặp qua 3 vị cường nhân Tước Vị, trong đó quan hệ giữa hắn và Võ Lão cũng không hề tầm thường, nhưng mà có một số việc thì vẫn không có cách nào mở miệng để hỏi.
Đặc biệt là khi thực lực của hắn chưa đạt tới đỉnh phong của Tử Kim Cảnh, nếu hỏi những chuyện này, dù cho là Võ Lão cũng sẽ trách mắng hắn mơ mộng hão huyền.
- Bá Vương huynh, tọa độ không gian là dạng tồn tại như thế nào?
- Cái này…
Đại Hán nhíu mày, nói:
- Ta không nói được rõ ràng, dù sao thì chúng cũng tồn tại ngay trong hư không, chỉ cần ta muốn, tùy lúc đều có thể phá vỡ được không gian.
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương đều không kìm được mà cùng tỏ ra thất vọng, nhưng hai người cũng không hề tiếp tục gặng hỏi, bởi vì họ biết rằng việc này vốn là không thể hình dung được, nếu muốn biết rõ chân tướng thì chỉ duy nhất có một cách.
Cố gắng tu luyện, chỉ cần tấn thăng lên được Tước Vị, tự khắc sẽ có thể cảm ứng được sự tồn tại của tọa độ không gian rồi.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát rồi quay đầu nói:
- Kim Cương Vương, ngươi tiếp tục ở lại nơi đây tu luyện đi, đợi sau khi tấn thăng lên Tước Vị rồi hãy phá không gian tới tìm ta.
- Xin vâng.
Kim Cương Vương gật đầu rất nghiêm túc. Sau đó hắn quay về phía Bá Vương, ngoác rộng miệng to như cái chậu, hung hăng nói:
- Bá Vương, Doanh huynh phải giao cho ngươi chiếu cố rồi, nếu như huynh ấy mất một sợi tóc thôi, đợi ta ra ngoài xong nhất định sẽ lột da ngươi.
Đại Hán giật nảy cả người ớn lạnh, hắn giờ đây đã là một cường nhân Tước Vị, mà Kim Cương Vương vẫn chỉ là một Tử Kim Cảnh.
Nhưng mà khi Kim Cương Vương bắt đầu nổi giận thì hành động đầu tiên của hắn lại là gật đầu lia lịa.
Sống dưới bạo uy của Kim Cương Vương mấy trăm năm, sự kinh sợ của Bát Trảo đối với hắn đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Hơn nữa, Bát Trảo vô cùng rõ ràng, Kim Cương Vương nhất định có thể tấn thăng lên Tước Vị, mà một khi tấn thăng lên thành công, tuyệt đối không phải kẻ một cường nhân Tước Vị bình thường có thể so sánh được. Thêm nữa là nếu sau này hắn vẫn còn muốn tiếp tục tấn thăng thì nhất định phải theo bên cạnh Kim Cương Vương.
Đủ loại lí do như thế mới khiến cho hắn kiêng dè Kim Cương Vương như vậy, lại còn cả không dám trái lời của gã.
Cười khổ một tiếng, Đại Hán nói:
- Kim Cương Vương, ta nhất định sẽ hết sức bảo vệ hắn.
Chỉ có điều, trong đầu hắn vẫn còn có một giọng nói nho nhỏ đang lẩm bẩm:
- Nếu như tên nhân loại đáng chết này tự ngắt một sợi tóc của hắn, lẽ nào cũng trách ta ư?
Khí thế hung ác trên mặt Kim Cương Vương dần tan biến, hắn nhìn Doanh Thừa Phong, dường như đang thề mà rằng:
- Doanh huynh, ta nhất định sẽ nhanh chóng tới gặp huynh.
Mí mắt Bá Vương hơi giật giật. Hắn cuối cùng cũng hiểu Doanh Thừa Phong được coi trọng thế nào trong lòng Kim Cương Vương. Nếu như Kim Cương Vương thoát ra rồi phát hiện được tên nhân loại này đã gặp phải điều gì bất trắc, kết cục của mình chắc chắc cũng thê thảm không kém.
Mãi đến thời điểm này, hắn rốt cục cũng hạ quyết tâm, phải toàn lực bảo vệ cho tên nhân loại này.
Kim Cương Vương nhìn bọn họ một cái thật sâu rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, trên chân hắn gân xanh nổi rõ lên, uỳnh một tiếng đã bắn thẳng lên trời, hóa thành một chấm đen nhỏ xíu, trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt.
Bá Vương thở hắt ra một hơi dài, lúc Kim Cương Vương có ở đây thật sự gây cho hắn một áp lực to lớn không thể tưởng tượng được, mãi đến lúc sau khi hắn rời đi mới có thể thả lỏng người được.
Nhìn Doanh Thừa Phong, trên mặt hắn đột nhiên ép ra một nụ cười, nói:
- Doanh huynh, ngươi và Kim Cương Vương quen biết thế nào vậy?
Doanh Thừa Phong cười thầm trong lòng, tên đại khờ này cũng muốn thăm dò ý tứ của mình đây.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong đáp:
- Duyên phận, tất cả đều do duyên phận.
Bá Vương ngẩn ra, trong lòng hắn nóng đến mức vò đầu bứt tai, hận không thể đánh cho Doanh Thừa Phong một trận dữ dội, bắt hắn phải nói ra những gì mình muốn biết.
Nhưng đúng lúc ý nghĩ này chỉ mới nổi lên trong đầu hắn đã lập tức bị hắn dập tắt rồi.
Bởi vì hắn biết, nếu như mình động thủ với nhân loại này, vậy thì sau này nhất định sẽ bị Kim Cương Vương trả lại gấp trăm lần.
Hắn buồn bã ỉu xìu nhìn bốn phía rồi nói:
- Hiện giờ có thể đi chưa?
Doanh Thừa Phong trong lòng rất kinh ngạc, nói:
- Bá Vương huynh, hình như ngươi rất gấp gáp?
Bá Vương bóp bóp trán, cười khổ nói:
- Không gian nơi đây đã bắt đầu bài xích ta rồi, ta ở nơi này, cứ mỗi lúc đều mất đi một phần sức mạnh lớn, nhiều nhất chỉ có thể chịu được nửa ngày thôi.
Doanh Thừa Phong giật mình, nói:
- Không phải có hẳn một ngày để làm quen hay sao?
Trên mặt Bá Vương lập tức thoáng qua một vẻ kiêu ngạo, nói:
- Ngươi đang nói tới chỉ là nhân loại Tước Vị bình thường, thực lực của chúng không mạnh, có thể ở lại một ngày, nhưng ta chỉ có lưu lại nơi đây nửa ngày thôi, hờ hờ, nếu đổi lại là Kim Cương Vương tấn thăng Tước Vị thì có thể ở lưu lại một canh giờ cũng đã là cao nhất rồi.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong thoáng qua nét vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nếu như vậy, Bá Vương mặc dù chỉ vừa mới tấn thăng lên Tước Vị nhưng về thực lực mạnh mẽ đã vượt qua rất nhiều cường nhân nhân loại đồng cấp rồi.
Thân hình chớp một cái, Doanh Thừa Phong đã đến trước mặt Bá Vương, nói:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Cổ tay hắn thoáng rung lên đã đem Bá Vương Thương thu vào trong túi không gian, trong đầu tự nhiên thoáng nổi lên một suy nghĩ cực kì quái dị.
Hôm nay Bá Vương Thương đột phá được Tử Kim Cảnh, mà sau khi Bát Trảo tấn thăng Tước Vị xong cũng đổi tên thành Bá Vương, xem ra mình và hai chữ này cũng rất là có duyên đó.
Bá Vương đương nhiên không biết trong đầu Doanh Thừa Phong đang lẩm bẩm những gì, hắn đưa tay ra, vẻ mặt cực kì ngưng trọng, đôi tay giữa không trung chầm chậm kéo sang hai phía.
Theo động tác của hắn, một cảnh tượng cực kì cổ quái xuất hiện trước mắt Doanh Thừa Phong.
Nơi hai tay của hắn, đột ngột xuất hiện một hang động tối đen, dường như là trong phiến không gian này có một cánh cửa không thể nhìn thấy được, Bá Vương chỉ đang dùng sức mạnh của mình mở cánh cửa này ra.
Cuối cùng, huyệt động này to đến cỡ có thể chứa được hai người Doanh Thừa Phong.
- Rống….
Bá Vương rống giận một tiếng, hán giơ một cánh tay ra, nhẹ nhàng mà cẩn thận túm chặt Doanh Thừa Phong cùng hắn tiến vào huyệt động.
※※※※
Một khoảng tối om trước mắt, Doanh Thừa Phong khẽ nhướng đôi mày. Hắn phảng phất nghe thấy tiếng gió lớn đang gào rít, rồi nhìn thấy được một điểm ánh sáng trong bóng tối vô tận.
Nhưng ở đây, hắn chỉ là một kẻ yếu ớt, một loại sức mạnh vô hình như đang trói buộc từng cử động của hắn, khiến hắn căn bản không thể nhúc nhích được.
Đây chính là lực lượng của không gian, trong tình huống thiếu đi truyền tống trận, bất kể người nào tiến vào loại môi trường này dều sẽ phải chịu áp chế của loại lực lượng này.
Tuy nhiên may mắn ở chỗ, loại lực lượng này không hề có ý định đẩy người ta vào chỗ chết, chỉ là muốn khóa chặt thân thể của họ, khiến họ khó có thể cử động được mà thôi.
Nhưng ngay một khắc sau, thân mình Doanh Thừa Phong sáng bừng lên.
Một quầng sáng đỏ như máu từ túi không gian tràn ra, nhanh chóng bao phủ cả người hắn vào trong.
Bá Vương Thương, kiện thánh khí vừa tiến thăng Tước Vị này sau khi cảm ứng được sự khó chịu của chủ nhân, đã lập tức thi triển ra uy lực của bản thân mình, giúp đỡ Doanh Thừa Phong chống cự lại cỗ ngoại lực kia.
Bá Vương hơi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Doanh Thừa Phong, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn rốt cục liền đá ra một cước, cả thân hình to lớn thoát ra khỏi khoảng không gian này.
Kỳ thực, dựa vào sức mạnh vượt xa một cường nhân nhân loại bình thường mới tấn thăng Tước Vị kia, hắn hoàn toàn có thể sử dụng sức mạnh to lớn của mình giúp Doanh Thừa Phong chống lại vây khốn của lực lượng không gian.
Nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ đơn thuần mang theo Doanh Thừa Phong đem vào không gian.
Hắn chính là muốn ra uy với Doanh Thừa Phong, để hắn biết được sự hiện hữu của mình quan trọng đến mức nào.
Nhưng không ngờ thánh khí lại tự động phát uy, bảo hộ Doanh Thừa Phong tốt đến vậy, làm hắn vừa giận vừa tức, còn cả một chút thèm muốn.
May mắn là, khí linh thánh khí mặc dù mạnh mẽ vô cùng, nhưng vẫn phải dựa vào người sử dụng, hơn nữa ngoại trừ một số ít thánh khí ra, tuyệt đại đa số đều không thể chủ động kích phát lực lượng không gian, cũng không thể thực hiện việc di chuyển qua không gian, chính vì thế vai trò của hắn vẫn như cũ không thể nào thay thế được.
- Ầm
Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng, theo sau là ánh sáng chói lọi, Bá Vương đã mang hắn ra khỏi không gian truyền tống quỷ dị.
- Đinh…..
Một tiếng chuông thánh thót vang lên, Doanh Thừa Phong trong lòng lại phát lạnh. Hắn mơ hồ cảm thấy được trong tiếng chuông này ẩn chứa một cỗ uy nghiêm to lớn không tưởng tượng nổi. Khiến hắn nghe thấy rồi lại có cảm giác xúc động muốn quỳ rạp xuống bái lạy phát ra từ trong tâm can.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hắn sáng rực lên.
Bá Vương và hắn không ngờ lại hiện ra ở trong một bức họa đồ hình sao năm cánh. Họa đồ này phải lớn đến cỡ 3 sân bóng đá, từng điểm tinh mang trôi đi chậm rãi trong họa đồ, giống như một dòng nước sinh mệnh, tràn đầy sức sống.
Sau đó, nhiều cột sáng to lớn từ những nơi khác nhau chiếu đến, khóa chặt lấy hắn và Bá Vương.
Ánh mắt Bá Vương híp lại, trên người toát ra một khí tức cực độ nguy hiểm.
Hắn vừa mới tấn thăng Tước Vị nên lòng tự tin có thừa. Chỉ cần không gặp phải hạng biến thái như Kim Cương Vương, hắn tuyệt đối không sợ.
Nhưng đúng lúc hắn định xuất thủ, Doanh Thừa Phong lại thấp giọng khẽ quát:
- Không được tùy tiện làm bừa!
Bá Vương nhíu mày, trong lòng đầy bất mãn; nhưng vừa nghĩ đến Kim Cương Vương, tâm trạng hung hăng muốn thử sức kia lại dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà, chỉ ngay sau đó, sự bất mãn trong lòng hắn đều toàn bộ không cánh mà bay.
Bởi vì theo ánh sáng chiếu rọi của những cột sáng, năm bóng người vụt xuất hiện. Bọn họ từ những phương hướng khác nhau đi tới, vây kín lấy hai người Doanh Thừa Phong vào trong.
Nhưng điều thật sự làm người ta kinh hãi chính là khí tức trên người họ mạnh mẽ vô cùng, đồng thời lại tỏa ra một áp lực khổng lồ mà chỉ cường nhân Tước Vị mới có được.
Vẻ mặt Bá Vương trở nên nghiêm trọng, hai đầu gối cũng hơi cong lại, lúc nào cũng chuẩn bị phát lực ra tay.
Hắn dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, vừa từ Kị Sĩ Luyện Ngục đi ra lại gặp ngay 5 vị cường nhân Tước Vị, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn họ đều không phải mới tấn thăng tên Tước Vị.
Lúc này hắn âm thầm cảm kích Doanh Thừa Phong trong lòng, Nếu như không phải tên gia hỏa này nhanh trí, e rằng mình đã cùng chém giết với 5 vị cường nhân đồng cấp này rồi.
Ho khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong bỗng khom người thật sâu với năm vị cường nhân thần bí kia, nói:
- Bái kiến Thánh Giáo Kị Sĩ Trưởng đại nhân.