Lão Cường Ni trầm giọng nói:
_Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể nhanh chóng theo chúng ta đi đến mộ huyệt thần linh đó.
Doanh Thừa Phong do dự một chút, hắn biết rằng, nếu như mình gật đầu một cái thì phải thông đồng cùng hai vị này làm bậy, từ nay về sau trở thành địch nhân của Quang Minh Thần. Nhưng, nếu hắn không gật đầu, cửa ải trước mắt liền không qua được. Có lẽ cũng chỉ là trong chớp mắt, hai vị lão nhân vẻ mặt ôn hòa này sẽ cho hắn một kích trí mạng.
Nhưng chuyện này không có con đường sống để chọn.
Sau một lát, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
_Bệ Hạ, tiền bối, vãn bối có thể theo hai người đi mộ huyệt thần linh. Nhưng, ta muốn mang theo hai người.
Giáo Tông Bệ Hà và lão Cường Ni liếc mắt nhìn nhau, người sau trầm giọng nói:
_Một hắn là Kim Cương Vương, vậy người còn lại là ai?
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Bệ Hạ, tiền bối, xin hai người thứ lỗi. Kỳ thật ở trong luyện ngục ở Long tộc, chúng ta sở dĩ có thể phá hủy hoàn toàn Khí Linh Đại Hạch Tâm, đó chính là vì có một vị tiền bối Bán Thần ra tay tương trợ.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni ngơ ngác nhìn nhau, nếu là bình thường, Doanh Thừa Phong đề xuất yêu cầu này hai người bọn họ không chút lựa chọn mà cự tuyệt.
Nhưng như lời Doanh Thừa Phong nói, nếu một vị hùng mạnh trình độ Bán Thần tham gia, vậy thì sẽ có thêm nhiều thời gian và không gian lĩnh vực, vậy thì thời gian để Doanh Thừa Phong rèn ra bán thần khí cũng nhanh hơn.
Mà lúc này, thứ bọn họ thiếu thốn nhất, chính là thời gian.
_Được.
Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni trời sinh là hạng người quyết đoán, bọn họ nếu đã quyết định, tự nhiên sẽ không còn gì do dự:
_Doanh Thừa Phong, vị bằng hữu Bán Thần kia của ngươi nếu như nguyện ý, chúng ta rất hoan nghênh sự gia nhập của gã.
_Ha hả.
Lão Cường Ni lại cười nói:
_Nơi đó hơn một ngàn hài cốt thần linh, bất kể thế nào đều đủ phân chia cho mấy người chúng ta.
Chính xác, mặc dù hài cốt thần linh là bảo vật cao nhất. Nhưng, sau khi có được hơn một ngàn bảo vật này, hai vị cường nhân Bán Thần cũng sẽ không để ý mà xuất ra một phần ưu đãi, lại trao đổi thời gian thích hợp.
Doanh Thừa Phong hơi hơi khom người, nói:
_Một khi đã như vậy, vãn bối xin cáo lui đi chuẩn bị một chút.
Hắn tính toán trong lòng, nói:
_Mười ngày sau, vãn bối sẽ mang theo Kim Cương Vương và vị Thời Không Chi Vương kia đến yết kiến Bệ Hạ.
Giáo Tông Bệ Hạ nhẹ nhàng gật đầu, duỗi tay vung lên, một miếng ngọc bài lập tức rơi vào trong tay Doanh Thừa Phong.
_Đây là lệnh bài Hành Cung của bổn tọa, ngươi cầm vật ấy, từ nay về sau không cần cố kỵ có thể phi hành khắp nơi ở Thần Giáo.
Giáo Tông Bệ Hạ như cười như không mà nói:
_Cố gắng đừng cùng người khác nảy sinh xung đột.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, biết mình lần trước cưỡi kiếm mà đi đã đồn đến bên tai Giáo Tông Bệ Hạ rồi.
Lão Cường Ni cười ha hả, không ngờ lão đứng lên, tự mình đưa Doanh Thừa Phong ra khỏi Hành Cung.
Tuy rằng lão Cường Ni ở trong Thần Giáo cũng không nổi danh gì, nhưng, trong mắt những người chân chính ở cấp bậc cao tầng, cùng những thủ vệ ở Hành Cung của Giáo Tông Bệ Hạ, lão Cường Ni không hơn không kém gì một tuyệt đại cường nhân.
Cho dù là người cỡ như Bang Đức ở trước mặt lão, cũng là nhu thuận giống như chú chó con.
Bởi vậy có thể thấy được, thân phận của Cường Ni đại nhân đáng được tôn sùng cỡ nào.
Nhưng, không ngờ lúc này lão Cường Ni lại tự mình đưa Doanh Thừa Phong ra Thánh Điện, cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám thủ vệ, đều không thể kìm được mà kinh hô trong lòng.
Địa vị Doanh Đại Sư ở Thánh Giáo ngày càng tăng rồi.
Nhìn theo Doanh Thừa Phong rời đi, lão Cường Ni trở về căn phòng lớn của Giáo Tông Bệ Hạ, lão chầm chậm nói:
_Như thế nào?
Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi gật đầu, dường như là uể oải mà nói:
_Hắn không có nói sai.
Lão Cường Ni thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
_Ngươi đã có thể xác định, vậy là được rồi. Ha hả, không thể tưởng tượng được vẫn còn có một Thời Không Chi Vương, vận khí của bọn hắn thật không tồi.
Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:
_Nếu quả thật được vị Thời Không Chi Vương này toàn lực tương trợ, chúng ta càng nắm chắc được thành thần.
Lão Cường Ni gật đầu thật mạnh một cái, do dự một lát, nói:
_Ngươi cảm thấy, gã sẽ toàn lực tương trợ sao?
_Ha hả, gã trông cậy vào Doanh Thừa Phong giải cứu chủ nhân của gã, đương nhiên là hy vọng Doanh Thừa Phong càng ngày càng mạnh mới được.
Giáo Tông Bệ Hạ trầm giọng nói:
_Chỉ cần chúng ta lập lời thề thần đạo, sau khi thành thần, nguyện ý giúp đỡ gã việc này, gã chắn chắn sẽ không cự tuyệt.
Lão Cường Ni lặng yên suy nghĩ một lát, cuối cùng giãn mặt ra mà cười.
Bọn họ mưu đồ chuyện nửa đời người, hiện giờ cuối cùng có được manh mối, chẳng khác nào vầng thái dương như ẩn như hiện vào sáng sớm, cuối cùng cũng thấy được một tia rạng đông, đương nhiên là làm tâm tình lão vui lên rồi.
Doanh Thừa Phong đuổi kiếm mà đi, tuy nhiên lúc này xung quanh kiếm quang của hắn, nhưng lại có một loại năng lượng khác thường dao động.
Đây là năng lượng phát ra từ lệnh bài mà Giáo Tông Bệ Hạ ban tặng, cỗ năng lượng này chính là đang nhắc nhở lòng trung thành bọn kỵ sĩ bên Giáo Tông Bệ Hạ.
Người này là khách quý Hành Cung của Bệ Hạ, có được đặc quyền tự do phi hành.
Cho nên, thắng đến Doanh Thừa Phong một thân một mình về tới trang viên, cũng không có bất kỳ người nào dám đi lên ngăn cản.
Thản nhiên về trong trang viên, tâm tình của Doanh Thừa Phong đặc biệt rối loạn.
Lần cùng Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni nói chuyện khiến hắn cảm thấy không thể ngờ, nhưng đồng thời hắn cũng biết, đầy là một thiên đại kỳ ngộ.
Sau khi nắm giữ một ít thần thông, Doanh Thừa Phong đối với Thần Đạo có chút ít hiểu rõ.
Làm một sinh linh tu luyện đến đỉnh phong Vương Cấp, hắn nhất định phải làm ra lựa chọn, chính là phương hướng tu luyện ngày sau.
Ví dụ như Kim Cương Vương nhất định sẽ tìm hiểu đại địa chi đạo, mà Bá Vương thì chọn phong hệ lực lượng. Trong đoạn thời gian này, từng cái sinh linh đều phải quyết định một lựa chọn phù hợp với mình.
Từ trạng thái vô tri vô thức tiếp xúc tu luyện, rồi đạt đến đỉnh cao Vương Cấp, trên cơ bản mỗi sinh linh đều sẽ hiểu rõ ưu điểm cùng khuyết điểm ở chỗ nào.
Cho nên, lựa chọn của bọn họ thường thường đều là con đường thích hợp với chính mình.
Nhưng Doanh Thừa Phong bất đồng, tốc độ hắn tấn thăng quả thật là quá nhanh, cho nên đến giờ phút này, hắn thật sự không biết con đường tương lai của mình nằm ở đâu.
Nhưng, ở một khắc khi từ đỉnh cao Vương Cấp thăng tiến Bán Thần, không thể nghi ngờ chính là mấu chốt nhất.
Nếu lựa chọn thuận lợi, tuy rằng không cam đoan ngày sau có thể thăng tiến Thần Vị. Nhưng, nếu là lựa chọn sai lầm, nhưng vậy trên cơ bản có thể khẳng định, cả đời này hắn vô vọng thành thần.
Cho nên, đến thời điểm bước lên con đường tu luyện, cho dù là Doanh Thừa Phong đều cảm thấy thật khó xử.
Bởi vì chính hắn cũng không nắm chắc con đường được chọn đó có hợp với chính mình hay không.
Nhưng vào lúc này, Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni cho hắn một cái kỳ ngộ thật lớn. Nếu có thể cảm ứng một chút hơn một ngàn khí tức thần linh. Chẳng sợ là hơi thở vươn trên đống thi hai không được toàn vẹn, đối với hắn mà nói, cũng là có tác dụng tham khảo rất lớn.
Có lẽ, chính là tại trong chút hơi thở nãy, hắn liền có thể tìm được con đường thích hợp.
Trầm tư hồi lâu, Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, cổ tay hắn động một cái, đã lấy ra một cây lông vũ màu trắng.
Đây chính là tín vật Thời Không Chi Vương đưa cho hắn, chỉ cần đem đốt, vậy thì không cần Thời Không Chi Vương đang ở nơi nào, đều có cảm ứng được.
Tuy nói Thời Không Chi Vương cũng là cảnh giới Bán Thần, nhưng thiên phú lực lượng của gã vô cùng cường đại.
Mà ngay cả lúc trước Khí Linh Đại Tâm Hạch trấn thủ luyện ngục Long tộc nắm không gian trong tay cũng không thể phong tỏa y, vậy cũng biết ở phương diện này gã là xuất sắc đến cỡ nào.
Tín phù lóe lên một cái, lập tức hóa thành ánh sáng vô tận, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ là nháy mắt mấy cái, không gian trước mặt Doanh Thừa Phong lập tức nứt ra, lộ ra một cái động tối đen thật lớn.
Hung cầm thượng cổ tối đen chợt lóe xuất hiện, Thời Không Chi Vương, hai mắt gã đen xì như mực, lóe ra một tia sáng, khí tức dũng mãnh sắc bén cực kỳ.
Giờ khắc này, không ngờ gã phá vỡ không gian, lấy trạng thái chiến đấu xuất hiện trước mặt Doanh Thừa Phong.
Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
_Tiền bối, nơi này cũng không có kẻ thù.
_Cái gì?
Thời Không Chi Vương thét lớn một tiếng chói tai, gã gắt gao nhìn chằm chằm Doanh Thừa Phong, dường như là muốn đánh chết hắn vì đem việc này ra mà đùa giỡn.
Chẳng qua, vừa nghĩ đến chính mình phải nhờ vào Thần Thông Lực của hắn, Thời Không Chi Vương vẫn là thu hồi ánh mắt oán hận, một thân thép vũ màu đen ngay lập tức biến thành lông vũ trắng tuyết mềm mại tao nhã.
_Nếu không có kẻ thù, người vì sao muốn dùng phương thức cực đoan này gọi ta.
Thời Không Chi Vương bất mãn nói.
Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ vươn thẳng vai, nói:
_Tiền bối, ngài không phải đã nói, chỉ cần tìm được chỗ ở trong Thánh Vực, sẽ truyền tin trở về sao, nhưng là chúng ta vẫn đợi mà không có thấy được tin tức của ngài.
Thời Không Chi Vương hơi sửng sốt, có chút lúng túng mà nói:
_Ha hả, ta không cẩn thận nên ngủ, cho nên sơ sót một chút, đã quên.
Doanh Thừa Phong tức giận:
_Được rồi, ngài đã quên. Nhưng, ta có một việc cần ngài giúp đỡ, cũng chỉ đành lấy cách này mà thông báo cho ngài.
Thời Không Chi Vương hừ hừ hai tiếng, nói:
_Chuyện gì.
Gã đã quyết định, chỉ cần Doanh Thừa Phong không phải vụng về đụng tới cuộc chiến thần linh, như vậy gã sẽ chen một chân.
Doanh Thừa Phong vẽ mắt nghiêm túc, nói:
_Tiền bối, ngài trả lời ta trước, ngài… Muốn thành thần sao?
Thời Không Chi Vương hơi giật mình, sau đó nổi giận mắng:
_Đây không phải vô nghĩa sao, có sinh linh nào không muốn thành thần.
Gã nghiêng cái cổ thon dài, hừ hừ mà nói:
_Nếu không phải lão chủ nhân nhà ta bị trấn áp, ta đã sớm thành thần.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
_Tiền bối, vãn bối phát hiện một cơ hội có thể thành thần, ngài có nguyện tham dự vào hay không.
Thời Không Chi Vương lập tức trợn tròn tròng mắt, đôi mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Doanh Thừa Phong, dường như muốn điêu khắc một đóa hoa xinh đẹp ở trên đó.